ZingTruyen.Info

Vi Vua Bi Lang Quen Bong Toi Tro Ve


Không mất thời gian bao lâu, hơn mười chiếc ô tô ầm ầm kéo tới, đem cung đường duy nhất dẫn vào Yozakura hoàn toàn vây lại.

Khi dàn xe dừng lại, một đám người vét đen lập tức mở cửa bước xuống, khí thế ngập trời.

Từ chiếc xe dẫn đầu, một cô gái thân mặc đồ bó sát màu đỏ ôm trọn lấy dáng người nóng bỏng, mái tóc búi cao, đeo kính đen, nhẹ nhàng đi xuống.

"Còn tưởng là kẻ nào gan to tày trời dám ở trong thành phố gây chuyện,  còn là chống lại Giới Luật Giả? Hóa ra chỉ là một lũ ngựa non háo đá! Bắt tất cả chúng lại."

Cô gỡ kính xuống, đứng khoanh tay, uy nghiêm mà lạnh lùng ra lệnh. Đám người vét đen liền chuẩn bị tiến lên bắt người, đối với nhóm người Yami ra tay.

"Đây là thứ mà ngươi dựa vào?"

Yami không trả lời cô gái kia, hắn liếc nhìn đám người vừa xuất hiện, rồi lại nhìn sang thanh niên trí thức, không mặn không nhạt nói.

Tên kia bị hắn liếc mắt, bỗng nhiên ớn lạnh run rẩy một cái, nhưng lại nghĩ đến đội trưởng đã đến đây, chẳng có gì đáng để sợ hãi nữa. Hắn thong dong tự tin trở lại, tựa như nắm giữ toàn bộ thế cục trong tay.

"Thiếu niên, ta biết ngươi thức tỉnh nên tự tin bành trướng, nhưng ngươi biết không, chút thực lực đó trong mắt kẻ khác căn bản chỉ là một trò cười. Bây giờ hối hận rồi đi? Đáng tiếc, muộn rồi!"

"Nói nhảm thật nhiều!"

Vừa dứt lời hắn đã bị một cái tát phiến bay, trầm đục một tiếng rơi xuống chân cô gái kia. Nhưng người ra tay không phải Yami mà là Yuu.

"Sớm đã nhìn ngươi chướng mắt!"

Những tên vét đen đang tiến lên nhìn thấy cảnh này cũng phải bất chợt dừng lại.

"To gan!"

Cô gái kia lớn giọng kêu lên, mang theo vài phần tức giận, chưa nói đến việc câu hỏi của bản thân bị bơ, đám người này vậy mà ngay trước mắt bản thân hành hung thuộc cấp của cô, đổi lại là bất cứ ai đều sẽ tức giận.

"Ngươi là ai?"

Yami còn chưa mở miệng, Kokuren bên cạnh hắn đã bước lên sóng vai với Yuu, lạnh lùng hỏi.

"Ai cho ngươi can đảm? Dám cùng ta nói chuyện như vậy?"

Cô gái kia đạm mạc lên tiếng, uy áp tràn ngập, trực tiếp khiến Kokuren và Yuu hơi khụy gối một chút.

"Trò trẻ con!"

Nhưng cũng không phải là quá lâu, hai người đồng thời cũng giải phóng năng lượng, cứng chọi cứng với cô gái áo đỏ.

"Ồ! Còn có chút thực lực mà, nhưng như vậy còn chưa đủ, ta là Kirei Entei, Giới Luật Giả đội trưởng chịu trách nhiệm ở thành phố này, các ngươi nghĩ có thể cùng ta ngang hàng nói chuyện?"

Kirei Entei thoáng có chút ngạc nhiên trước sức mạnh mà Kokuren và Yuu thể hiện ra, nhưng cũng chỉ là vẻn vẹn như thế, ánh mắt rơi vào hai người, lộ ra giọng nói mỉa mai cùng khinh thường.

"Ngươi không hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện, đã lập tức ra lệnh bắt người, người thi hành công vụ? Ta thấy giống lũ cướp cạn hơn!"

"Các ngươi tự gọi mình là Giới Luật Giả, luật gì vậy? Luật rừng chăng?"

Không chút nào kém cạnh, Kokuren và Yuu tiếp lời Kirei cũng bằng giọng nói đầy châm chọc.

Phía sau hai người, Yami có có im lặng, không biết phải nói gì, hai cô bé này từ bao giờ đã biết nói móc người khác như vậy? Hắn hồn nhiên bỏ qua việc rằng thời gian gần đây các thiếu nữ phải sống chung một mái nhà với một tên chuyên móc họng kẻ khác.

"Đủ rồi!"

Kirei sắc mặt âm trầm, hờ hững nói:

"Những kẻ yếu ớt như các ngươi có tư cách gì đặt câu hỏi với kẻ mạnh? Trong thành thị bạo lực đã thương người đã là vi phạm trật tự, chống đối người thi hành công vụ, trước mặt ta hành hung kẻ khác, tội chồng tội, ngay cả các ngươi, những kẻ chịu trách nhiệm liên đới, cũng cùng một chỗ xử phạt!"

"Ngươi, cái loại người không nói lý lẽ này, quả thực là luật rừng mà!"

"Cái thể loại của ngươi có khác gì bạo lực chấp pháp không?"

Sanae và Konoe cũng bực tức tiến lên, biểu đạt bất mãn, cái loại người này thật sự ngang ngược vô lý.

"Hừ! Lũ trẻ ranh miệng còn hôi sữa thì biết gì mà nói!"

"Vẫn tốt hơn bà già không biết lý lẽ như ngươi!"

"Ngươi nói ai là bà già?"

"Ở đây còn có ai là bà già sao?"

"..."

Yami nhìn đám người lời qua tiếng lại, day day hai huyệt thái dương, nhìn thế nào cũng thấy giống một lũ con nít cãi nhau.

"Nếu hôm nay không trừng phạt các ngươi, thì sau này còn ai xem Giới Luật Giả ra gì nữa..."

Kirei một bộ dáng vẻ thượng vị giả, nắm giữ sinh mệnh của kẻ khác trong tay, khinh thường nhìn về phía bốn thiếu nữ.

"Yên tâm các ngươi sẽ không chết, nhưng sẽ trả giá cho hành động lỗ mảng và lời nói ngu ngốc của mình hôm nay!"

"Chỉ bằng ngươi sao? Mụ già?"

"Đúng là muốn chết!"

Dứt lời, Kirei lấy ra từ bao da trên đùi một con dao găm đặt chế, chuẩn bị ra tay.

"Thật tốn thời gian."

Đột nhiên, một giọng nói đạm nhiên từ phía sau cô vang lên, khiến lông tơ cả người Kirei dựng ngược. Trong khoảnh khắc, Kirei xoay người vung xuống một dao, nhưng bất chợt chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, con dao rơi xuống, cổ của bản thân thì bị một bàn tay bóp chặt lấy.

Yami cảm thấy, nếu mình không ra tay, chuyện này thật sự sẽ trở thành một trận mạt sát bằng miệng lưỡi của mấy cô gái mất.

Kirei bị Yami nắm chặt cổ giơ lên không trung, kiệt lực giãy giụa nhưng lại vô nghĩa trước bạo lực quá mức khổng lồ kia, gương mặt cũng vì máu ứ động không thể lưu thông mà trở nên đỏ ửng. Nguyên bản ngang ngược bá đạo giờ lại không khác một con vịt bị người nắm cổ giơ lên.

Ánh mắt cô chớp động, con dao vừa nãy bị rớt xuống mặt đất bỗng bay lên, nhắm vào cổ tay Yami mà đâm tới. Nhưng lại đơn giản bị Yami dùng hai ngón tay hời hợt kẹp lấy.

Tên này còn là con người sao?????

Đồng tử trong mắt Kirei dần tan rã, giãy giụa cũng bắt đầu yếu ớt dần đi.

"Đội trưởng!"

Lũ vét đen thấy đội trưởng gặp nguy thì vội vã xông lên cứu giá, nhưng rồi bị Yuu dùng một cơn lốc cuốn đi ném ra biển.

Yami cũng không để ý tới sống chết của Kirei, vung tay ném mạnh ra.

Xẹt!

Âm thanh cắt ngang không khí, vượt qua vận tốc siêu thanh, Kirei tựa như một viên đạn pháo đâm thẳng vào mặt biển ngoài xa.

Kirei cuối cùng cũng không vì thế mà chết, cô khôi phục một chút ý thức, sắc mặt tái mét, bị người khác ném đi như rác rưởi, thật sự không phải là mùi vị gì tốt lành cho cam.

Cô muốn liều mạng xông lên, băm tên thiếu niên kia thành thịt vụn rãi cho cá ăn, nhưng lý trí không cho phép cô làm vậy.

Tên thiếu niên kia có sức mạnh vượt ra khỏi phạm trù hiểu biết của cô, căn bản là thực lực của hắn hoàn toàn nằm ở một tầng cao khác, dù làm mang toàn bộ Giới Luật Giả ở thành phố này đồng thời ra tay, cơ may thắng lợi cũng là con số không.

Kirei đột nhiên nhớ tới một lời đồn gần đây, lời đồn về một kẻ có sức mạnh tựa như thánh thần, một thiếu niên tóc trắng áo đen được ưu ái gọi là Bạch Dạ Đế Vương, kẻ này chẳng phải hoàn toàn trùng khớp với tin đồn sao?

Lúc đầu cô nghĩ đây chỉ là một chuyện cười, nhưng xem ra đây hoàn toàn là sự thật, một sự thật mà suýt nữa cô phải dùng cả sinh mệnh của mình để biết được.

Những người còn lại nhao nhao bơi vào bờ, ánh mắt nhìn về Yozakura lúc này đã tràn đầy e sợ và sùng kính. Phải, chính là sùng kính, bất cứ thời đại nào, cường giả cũng luôn xứng đáng để kính trọng.

"Mang mấy cục sắt của các ngươi đi! Đừng để ở cây cản đường cản lối!"

Yami nhìn về phía đám người Giới Luật Giả, lạnh nhạt nói. Kirei và đám người này chỉ là bá đạo cuồng vọng mà thôi, cũng không phải là có ý đẩy hắn vào chỗ chết, đã không tồn tại sát ý, cũng chẳng cần thiết phải giết làm gì, chỉ cần dạy một bài học là được rồi.

Hơn nữa, nếu Giới Luật Giả bỗng nhiên đùng một phát bay màu một mớ, thành phố này đảm bảo sẽ loạn cào cào cả lên, hắn cũng không muốn chuyện như vậy phát sinh.

Tuy nhiên, đó chỉ là với đám người Kirei mà thôi.

Hắn chậm rãi đi về phía thanh niên trí thức đang nằm run rẩy, nhàn nhạt nói:

"Nhớ ta đã từng nói gì không? Rằng nếu như cú điện thoại của ngươi không thể khiến ta rời khỏi nơi này, thì cái giá ngươi phải trả không chỉ đơn giản là vài cú đá thôi đâu..."

"Đừng... Đừng... qua đây! Ngươi! Cái tên ác ma này!"

Thanh niên trí thức cố sức lết người bỏ trốn, nhưng chẳng thể lết được bao xa, đã bị Yami một chân đá bay. Toàn thân xương cốt vỡ nát, như một cái giẻ rách bay ngược ra ngoài, từ hôm nay về sau sinh hoạt thường ngày cũng không thể tự mình gánh vác.

Kirei lúc này đã mang theo đám Giới Luật Giả trở về chỗ những chiếc xe. Môi mấp máy định nói gì đó nhưng không nên lời, chỉ ra hiệu bảo hai tên vét đen đi lên mang miếng giẻ rách kia trở vào xe.

"Thật xin lỗi vì đã mạo phạm ngài! Cũng rất cảm ơn vì Bạch Dạ Đế Vương đã nương tay..."

Cuối cùng, Kirei vẫn là hướng Yami cúi đầu thật sâu, rồi lên xe bỏ đi.

"Bạch Dạ Đế Vương? Nghe qua cũng không phải một danh xưng tệ."

Yami cảm thán một câu rồi quay người vào trong. Hôm nay hắn động tay chân hơi nhiều,...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info