ZingTruyen.Info

Vị Vua Bị Lãng Quên - Bóng Tối Trở Về

Chương 40: Thiếu chủ

HyperMuteki


Ngự trên đỉnh một ngọn núi cao chót vót nào đó, xung quanh mây mờ uốn lượn, tựa như thế ngoại đào nguyên, là 1 cái đình nhỏ, trong đình có 2 người đang đánh cờ, 1 già 1 trẻ.

Già tiên phong đạo cốt râu tóc bạc phơ, tựa như cao nhân đắc đạo. Trẻ anh tuấn bất phàm, phảng phất mang theo ý vị của bậc thượng vị giả.

Hạ xuống 1 nước cờ, lão già lắc đầu nói:

"Thiếu chủ quả không hổ là bậc cửu ngũ chí tôn, lão hủ cam bái hạ phong!"

"Tiền bối quá lời, ta phải cảm ơn tiền bối đã nương tay mới đúng."

Kẻ được gọi là thiếu chủ khiêm tốn đáp lời, nhưng vẻ ngạo nghễ trên mặt lại không hề có ý định che giấu.

"Phải rồi, thiếu chủ! Hijiri đâu? Tại sao từ sáng tới giờ lão hủ không thấy cô ta?"

"À! Nếu là Hijiri, thì ta đã phái cô ta đi thế tục làm 1 nhiệm vụ rồi, tin rằng rất nhanh sẽ trở về thôi!"

"Thế tục? Nhiệm vụ? Lẽ nào là phần hôn ước năm xưa?"

"Haha! Tiền bối đoán đúng rồi! Chính là phần hôn ước năm xưa với lão già kia!"

"Được thiếu chủ để ý tới, thật sự là phúc muôn đời, không biết cô gái nào lại có phúc như vậy?"

"Rất nhanh thôi, tiền bối sẽ biết mà, Hijiri làm việc chưa bao giờ khiến ta thất vọng!"

Hắn tươi cười, ánh mắt điềm nhiên nói.

Một nữ nhân trang phục Kimono đỏ từ dưới tiến lên, cung kính thì thầm vào tai thiếu chủ gì đó, hắn gật đầu.

"Được rồi! Dẫn họ lên!"

Đoạn, hắn lại quẩng đầu nhìn lão già.

"Ta đã nói mà, đó là ai, rất nhanh tiền bối sẽ được gặp thôi. Haha!"

Hắn cười ha hả, nhưng trong lòng lại lấy làm kì, hôn thê của hắn đã đến đây, vậy còn Hijiri đâu? Lẽ ra phải đến cùng với họ chứ.

"Hẳn là mang họ tới rồi lại đến thế tục la cà rồi!"

Hắn cho rằng, mặc nhiên không nghĩ đến khả năng Hijiri trong miệng hắn giờ đã là 1 đống tro tàn, tan biến trong gió.

Không lâu lắm, chừng 10 phút sau,  nữ nhân mặc trang phục Kimono đỏ kia dẫn theo 4 người Kokuren tiến đến căn đình nhỏ này.

"Được rồi, lui xuống đi!"

Thiếu chủ phất tay, bảo cô gái kia lui xuống. Hắn nhìn về phía 4 người Kokuren, trong chốc lát cũng sửng sờ.

4 người, mỗi người 1 vẻ, có điềm tĩnh như đất, có nhiệt tình như lửa, có cao ngạo như gió, có sắc lạnh như băng. Cực phẩm, mỗi người nhan sắc đều là cực phẩm, so với thiên tiên hạ phàm cũng không chút nào kém.

"Vậy! Ai trong các nàng là hôn thê của ta? Là nàng, nàng, nàng, hay nàng? Hoặc giả, là cả 4 người? Đừng lo ta không ngại lấy cả 4 làm thiếp đâu! Mà trước tiên xưng danh đi, hỡi các thế tục nữ nhân kia."

Vẻ tươi cười trên mặt thiếu chủ càng đậm, hắn đưa tay chỉ vào từng người, nói. 4 thiếu nữ này đều cực kì xinh đẹp, lại mỗi người 1 vẻ, như muôn hoa đua sắc. Loại thiếu nữ cực phẩm như thế này, hoàn toàn có tư cách làm nữ nhân của hắn. Hắn đã không nhịn được nghĩ đến cảnh tượng họ dưới thân mình uyển chuyển phục vụ.

"Kokuren Kirisame."

"Yuu Kirisame."

"Sanae Akatsuki."

"Konoe Natsumi."

"Hay, tên hay lắm! Cho ta nhìn kĩ mặt nàng nào!"

Hắn nói, đoạn đi xuống, đưa tay định chạm vào mặt Yuu - người gần hắn nhất. Nhưng cô bé đã lui lại 1 bước, khiến tay hắn chộp vào khoảng không.

"Nàng! Đây là ý gì?"

Tay chộp hụt, hắn nhìn Yuu chất vấn hỏi.

"Ngài là hẳn là chủ nhân cô gái kia luôn nhắc tới đi!"

Kokuren tiến lên trước, nét mặt lạnh lùng mặt đối mặt với thiếu chủ.

"Ý nàng, là Hijiri?"

"Thứ lỗi cho ta, tên của cô gái đó, ta cũng không biết! Cô ta chết trước khi kịp nói tên mình rồi."

Kokuren lạnh nhạt nói, điềm nhiên như không.

"Nàng nói gì? Chết? Hijiri tại sao chết?"

"Các ngươi không nên chọc hắn! Thật không nên!"

Kokuren đổi giọng, lần này là mỉa mai

"Hắn? Là kẻ đã giết Hijiri? Hắn là ai?"

"Hôn phu của chúng ta."

Kokuren chỉ lạnh nhạt, nhìn hắn im lặng không đáp, người trả lời là Yuu.

"Phải! Cậu chủ sẽ xới tung chỗ này!"

"Hắn, sẽ không bỏ qua cho kẻ chọc giận mình!"

Sanae và Konoe tiếp lời.

"Hahaha! Ta thật không ngờ, thật sự không ngờ..."

Thiếu chủ giận quá mà cười, xác định chuyện này hắn không ngờ tới, phái ra nữ hầu thiếp thân đi đưa 1 phần hôn ước, hôn thê kia vậy mà tự nhận là đã có vị hôn phu, còn đem nữ hầu của hắn giết đi...

"Các nàng không phải quá tự tin đi? Các nàng đánh giá quá cao kẻ kia! Vậy mà lại đánh giá quá thấp ta, các nàng có biết ta là ai không?"

Bỗng nhiên, ầm 1 tiếng vang lớn, nghe tiếng vang đó, Yuu nãy giờ vẫn không bộc lộ cảm xúc khẽ mỉm cười

"Hắn tới rồi!"

"Ngài là ai, chúng ta không biết, chúng ta chỉ biết ngài đã chọc giận hắn."

Kokuren cũng cười, 1 nụ cười thật tươi.

"Haha! Các nàng có thể vào đây, là do ta cho phép. Chỉ bằng 1 thế tục phàm nhân cũng dám mạnh mẽ xông vào? Người si nói mộng!"

"Thật sao?"

Yuu tựa như đang nghiền ngẫm nói, tùy ý vào trong đình nhỏ, lười nhác ngồi xuống.

"Hahahaha!"

Thiếu chủ cười, cười thật lớn. Hôm nay cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt, chỉ là vài phàm nhân lại dám xem thường hắn như thế.

"Hắn điên rồi?"

Sanae nhíu mày hỏi.

"Khẳng định là điên rồi!"

Konoe trả lời.

"Ta chỉ là hiểu ra 1 chuyện! Là hắn cho các nàng dũng khí nói chuyện với ta như vậy!"

"Thiếu chủ, lũ phàm nhân này vậy mà dám mạo phạm người, có cần ta..."

Lão già nãy giờ vẫn im lặng kia, nghiêm mặt nói.

"Không cần! Nếu các nàng đối với hắn có lòng tin như thế! Hãy để ta đưa nó hủy diệt, cho các nàng nhận ra, người và thần chênh lệch."

"Hắn sắp đến rồi! Tới lúc đó ngài đừng quỳ khóc là được!"

Kokuren từ chối cho ý kiến thêm.

"Hạ đẳng phàm nhân, ta rất trông chờ thưởng thức vẻ mặt của các nàng tuyệt vọng khi nhìn hắn chết đi! Hẳn là rất đặc sắc!"

Thiếu chủ tươi cười, vẻ mặt anh tuấn tự tin, ngữ khí tuy bình thản nhưng lại khiến lòng người rét lạnh.

"Ta cũng thật chờ mong, ngài có thể làm gì hắn!"

"Tiếc là, ngươi không cách nào thấy được!"

"Kẻ tuyệt vọng sẽ là ngươi đi!"

"Chắc chắn rồi!"

Nhưng 4 người Kokuren tự tin hơn, đối với Yami, không hiểu bằng cách nào, họ đã hình thành mù quáng lòng tin.

"Chủ nhân! Có 1 tên tóc trắng mặc đồ đen muốn xông lên!"

Vào lúc này, nữ hầu lúc nãy tiến lên báo cáo, tựa như chuyện này với cô ta đã trở thành thói quen.

"Truyền lệnh ta! Bắt sống hắn, ta không muốn nhìn thấy hắn quá dễ dàng chết đi!"

"Tuân lệnh!"

Nữ hầu Kimono đỏ phiêu nhiên rời đi.

"Chúng ta cùng xem!"

Thiếu chủ ngồi xuống, đối diện 4 người, tự tin nói, lão già cung kính đứng sau lưng hắn.

"Ầm!"

Lại 1 tiếng vang lớn.

Mặc Kimono đỏ hầu nữ rất nhanh tiến lên, sắc mặt hơi kinh ngạc nhưng vẫn rất thong dong.

"Sao rồi?"

Thiếu chủ hỏi.

"Hắn đã đi qua đại môn đầu tiên!"

Nữ hầu cung kính đáp.

"Ồ! Không tệ! Mặc dù đại môn đầu tiên chỉ là vài trận pháp phòng ngự, hắn có thể đi qua cũng tính là có chút thực lực! Tiếp tục theo dõi!"

"Vâng!"

Nữ hầu lui ra.

Thiếu chủ nhìn thấy 4 người Kokuren thoáng qua 1 chút tươi cười trên gương mặt, hừ lạnh 1 cái, thản nhiên nói ra:

"Chẳng có gì đáng để đắc ý cả đâu! Đại môn thứ nhất chẳng qua chỉ là ta hời hợt lập xuống, phía sau nó còn 8 đại môn nữa, đó mới là chân chính thực lực. Đã từng, rất nhiều người có ý đồ mạnh mẽ xông lên, nhưng chưa từng có 1 ai xuyên qua được đại môn thứ 2. Thần thánh cường đại, làm sao phàm nhân hiểu được?"

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

4 người Kokuren vẫn còn chưa nói gì, liên tiếp 8 tiếng vang lớn ập đến, mỗi cái một gần hơn.

Tiếng cuối cùng thậm chí như ngay gần bên.

Nữ hầu lúc nãy lại chạy lên, sắc mặt trắng bệt, sợ hãi hốt hoảng.

"Chuyện gì?"

Thiếu chủ cảm thấy sự tình không ổn cau mày hỏi.

"Hắn .... hắn.... đã xuyên.... qua tất cả đại môn,.... không 1 ai cản nổi..."

Nữ hầu sợ hãi kinh hoảng lắp bắp nói, độp nhiên nghe tiếng bước chân phía sau, cô quay đầu lại nhìn, lập tức mặt cắt không còn 1 giọt máu, sợ tới mức ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Bởi vì cô nhìn thấy, từ phía dưới bậc thang, 1 thiếu niên tóc trắng đang chậm rãi đi lên.

"Cái gì? Không có khả năng!"

Thiếu chủ kinh ngạc thốt lên, từ lúc hắn đi qua đại môn thứ nhất tới giờ còn chưa tới mấy mươi giây chứ?

"Chậc chậc! Không 1 ai qua được đại môn thứ 2 cơ đấy! Hẳn chúng đều là 1 lũ cặn bã sức chiến đấu còn thua trẻ con rồi."

Yuu mỉa mai đứng dậy, tung người nhẹ 1 cái rơi xuống ngay trước mặt Yami đang đi đến. Đối với hành động này của cô bé, Yami chỉ lách người tránh sang 1 bên, để Yuu 1 mặt hờn dỗi.

"Sao ngươi không bắt ta?"

"Không thích!"

3 thiếu nữ còn lại cũng mỉm cười đến bên cạnh Yami.

"Ngươi là kẻ muốn động vào hôn thê của ta?"

Yami nhìn chằm chằm vào thiếu chủ và lão già vẫn còn ngồi trong đình nhỏ, nhàn nhạt hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info