ZingTruyen.Info

Vị Vua Bị Lãng Quên - Bóng Tối Trở Về

Chương 169: Thần và Phàm Nhân

HyperMuteki

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh tới mức dù có là Yami cũng không khỏi cảm thấy có chút bần thần. Cô gái đó là ai? Có quan hệ gì với hắn trong quá khứ? Tại sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy? Cô ta đã làm gì? Chuyện gì đã xảy ra với thế giới cũ, với Trái Đất?

Hàng loạt câu hỏi nhưng không có câu trả lời không ngừng kéo lên trong tâm trí Yami. Ngoại trừ cô gái đó không ai có thể cho hắn giải đáp cho những vấn đề này cả, có lẽ chính hắn phải tự tìm hiểu thôi.

"Thế giới này không bài xích sự tồn tại của ta?"

Mãi suy nghĩ nên Yami quên mất rằng hắn vẫn đang giữ trạng thái Hoán Long Hình kể từ lúc nãy đến giờ. Khi trở về với thực tại, Yami nhận ra rằng hắn đã ngây người đủ lâu để sự tồn tại của bản thân đem vũ trụ này nghiền nát. Ấy thế nhưng, nơi này vẫn không sao cả, không có lấy dù chỉ là một dao động hủy diệt không gian nhẹ.

Vừa ngay lúc ấy, một tiếng rống to đinh tai nhức óc, ngân quang chiếu rọi hóa thành vũ khí hủy diệt, trong khoảnh khắc hư không rạn nức xé rách bầu trời, khối cực quang ẩn chứa năng lượng hủy thiên diệt địa, phá không mà tới.

Con thằn lằn bụng bự có cánh to lớn phía ngoài xa vẫn luôn quan sát hắn bằng ánh mắt bất thiện đầy ác ý, cuối cùng cũng không nhịn được mà trước tiên tấn công.

Yami không nói gì, mặt không đổi sắc, tùy ý vung tay, vừa hay cũng có thể kiểm chứng suy đoán của hắn lúc nãy.

Ầmmmmm!

Tiếng oanh minh cực lớn chấn động đủ mạnh để làm điếc tai bất cứ ai ở gần kéo theo bầu trời phía trên gần như sụp xuống để lộ hư không đằng sau thăm thẳm mà đen tối. Mặt đất bên dưới vỡ tan thành muôn mảnh, toàn bộ vùng núi non tức thì bị san phẳng, không gian khắp nơi nổ tung, vô số đất đá bị cuồng phong cuốn lên, trở thành một cơn bão cát bụi cuộn trào không dứt.

Con bò sát kia không có cơ hội thét lên đau đớn bởi vì trong nháy mắt đó nó đã bị năng lượng phá hoại cuồng bạo nghiền thành cặn bã rồi chôn vùi trong cơn bão đất đá phô thiên cái địa.

"Quả nhiên, Hoán Long Hình có thể tự do tồn tại trong thế giới này. Nhưng tại sao...?"

Yami lẩm bẩm, nếu là thế giới trước đây, một cú vung tay vừa rồi đã kéo sụp vô số quy tắc mất rồi, nhưng nơi này, vẻn vẹn chỉ tạo thành mức tàn phá ngần ấy. Quy tắc đại đạo ở đây phải cao cấp hơn nơi thế giới trước nhiều lắm, hoặc là, bản chất của thế giới không xung đột với bản chất sức mạnh của hắn.

"Mà nghĩ nhiều làm gì, hỏi nữ nhân kia chẳng phải sẽ rõ hay sao..."

"Ngươi nói đây là thế giới mà ngươi có thể gặp lại ta, có nghĩa là đây cũng là thế giới mà ta có thể tìm được ngươi!"

Với nụ cười ngạo mạn nơi môi, cơ thể Yami được bao trùm trong ánh sáng trắng bạc cùng những ma trận khắc đầy huyền bí phù văn. Cột sáng phóng xuyên tận bầu trời, kéo dài như muốn đâm xuyên cả vũ trụ, bên trong đó, cơ thể hắn dần phát sinh biến đổi.

Keng!

Quá trình biến đổi cũng không lâu, nếu không muốn nói là quá nhanh, một tiếng oanh minh, ánh sáng phủ lên cơ thể hắn lại như pha lê vỡ nát thành muôn vàn mảnh, rồi tan biến như chưa từng tồn tại. Chỉ là nơi vốn dĩ là vị trí trung tâm cột sáng ấy, chiến bào trên người Yami lúc này đã không phải một màu đen tuyền như trước, thay vào đó là thuần một sắc trắng bạc, mái tóc đen và đôi sừng kì dị cũng đã không còn, đổi lại một mái đầu cũng màu bạc trắng, nhưng không giống màu tóc bình thường của hắn, mái tóc giờ đây như mang theo từng tia phù văn kỳ bí khắc vào mỗi một sợi tóc.

Dạng hình thứ hai trong ba hình thái tối thượng, nếu Hoán Long Hình là hình thái đại diện cho bạo lực tối cao, thì hình thái này là hiện thân của tốc độ tối thượng - Phi Không Thể.

Nụ cười trên môi vẫn chưa dập tắt, phía sau những cảm xúc hỗn loạn ban đầu, một cảm xúc mới vừa dâng lên trong hắn, cảm xúc mà Yami Sora dường như đã quên mất từ lâu. Sự hưng phấn khi gặp phải đối thủ ngang tầm.

Hắn giẫm chân xuống đất lấy đà phóng đi, trong nháy mắt toàn bộ đại địa tan vỡ, ngày hôm ấy, vùng đất của vua rồng nơi tận cùng thế giới bị xóa sổ.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi có thể tính bằng phần nghìn của micro giây, cả vũ trụ này được bao phủ chằng chịt trong những đường ngân sắc kéo dài không hồi kết giữa tinh không. Chỉ tiếc là không một ai đủ nhanh để có thể cảm nhận được.

Phải, đây không phải ví von hay liên tưởng, trong khoảng thời gian chưa đủ một phần nghìn micro giây đó, Kiêu Hoành Nhân Đế đã hoàn thành việc càn quét toàn bộ vũ trụ. Nếu như vũ trụ này giãn nở vô hạn, thì hắn chỉ đơn giản là nhanh hơn sự vô hạn đó mà thôi, rất nhiều lần. Ở thời kỳ toàn thịnh, Kiêu Hoành Nhân Đế đã từng đập nát toàn bộ cầu nối giữa các thế giới của Tam Thiên Chân Giới nhanh tới mức trước khi cây cầu đầu tiên sụp đổ. Chỉ là tìm kiếm trong một vũ trụ, thì có là gì.

Hiển nhiên thôi mà, đây là chuyện sẽ xảy ra khi, Nhân Loại Tối Cường huyễn tưởng nghiêm túc ra tay.

Nhưng Yami biết, bấy nhiêu là chưa đủ, cái mà thiếu nữ kia nói tới, là "thế giới" chứ không phải là vũ trụ. Hắn cần gia tốc, nhanh hơn, phải nhanh hơn nữa...

.........

"Ngươi chưa bao giờ làm ta ngừng ngạc nhiên cả, Phàm Nhân, nhanh như vậy đã tìm được, nóng lòng gặp lại ta tới vậy sao?"

Một lần nữa, mặt đối mặt, vị nữ thần tóc lục nhìn vào gã phàm nhân đang đứng trước mặt mình, nụ cười hứng khởi khó ức chế trên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô.

Lần thứ ba, đây đã là lần thứ ba hai người gặp nhau trong tình huống đối đầu thế này. Chỉ tiếc là gã phàm nhân trước mặt cô đã chẳng còn mấy phần ký ức.

Nhưng vậy thì sao? Như vậy có hề gì? Cô đã ra biết bao kỷ nguyên chỉ để tìm kiếm tung tích hắn giữa các thế giới, thậm chí là trong tận cùng của hư vô.

Thật khó để xác định vị trí của một kẻ nằm giữa ranh giới giữa tồn tại và không tồn tại trong suốt nhiều không kể xiết thế giới như vậy. Đừng nghĩ rằng tới đẳng cấp của họ, việc băng qua không gian vô hạn dễ dàng như thế thì tìm kiếm một người là đơn giản, Yami với Phi Không Thể đã bỏ ra trọn vẹn mười năm để tìm được cô. Đó là do cô đã cố tình để lại dấu tích của mình. Còn toàn bộ dấu tích về Kiêu Hoành Nhân Đế đã biến mất cùng cái chết của hắn, tận đến khi lần nữa tỉnh giấc.

Nhưng chẳng phải bỏ qua tất cả những điều đó, giờ đây hắn đang đứng trước cô hay sao? Một trò đùa dai nhỏ, cô đã tốn ngần ấy thời gian để tìm hắn, thì cũng phải cho hắn biết mùi vị tìm kiếm một ai đó giữa sự bao la vô tận khó chịu thế nào.

"Giờ thì, tìm được ta rồi, ngươi định sẽ làm gì đây?"

Nữ thần trêu cợt nói.

"Tất nhiên là bắt ngươi nói hết tất cả những gì ngươi biết rồi, Thần Linh!"

Thần Linh? Tại sao mình lại gọi cô ta như vậy? Yami tự hỏi.

"Tốt thôi! Ta sẽ nói, ngươi đã bỏ ra công sức để đặt chân lên nơi cung điện này, thật thất lễ nếu không đáp trả lại công sức ngươi đã bỏ ra! Tuy nhiên, đó là nếu ngươi có thể thắng được ta!"

Nữ thần cười lớn, ngồi dậy khỏi thần tọa, trên tay cô xuất hiện một thanh kiếm lớn, so với cơ thể nhỏ nhắn của cô thì nó trở nên thật khập khiễng mất cân xứng, có hơi buồn cười.

"Nhưng để ta nhắc cho ngươi nhớ, rằng ngươi chưa từng thắng ta trong bất kỳ cuộc chiến công bằng nào cả!"

"Ngươi mạnh, cực kỳ mạnh, nhưng đó không phải là lý do để ta lùi bước! Vậy nên ta sẽ dùng tất cả những gì ta có để cạy miệng ngươi ra!"

Điều gì đó trong Yami gào thét rằng những gì nữ thần trước mắt đã nói là sự thật, rằng hắn chưa bao giờ thắng nổi cô nếu cả hai chiến đấu công bằng. Nhưng có sao? Nếu bản thân trong quá khứ không thể, thì hắn của hiện tại sẽ làm!

"Tự hỏi đã bao lâu kể từ lần cuối cùng hai ta giao đấu? Kết quả thế nào nhỉ? Có lẽ ngươi cũng chẳng nhớ đâu. Nên hiện tại, ta sẽ để ngươi khắc ghi một lần nữa, khắc vào tận tâm khảm, kẻ trước mặt ngươi là ai!"

Thần và Phàm Nhân, Khởi Nguyên và Tận Mạc, hai kẻ đã vượt qua tất cả những gì ưu tú nhất, cả hai cùng lao vào cuộc thư hùng sau thời gian dài cách biệt. Có lẽ đây vốn là cách mà hai tồn tại vô lý này thể hiện cảm xúc của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info