ZingTruyen.Info

Vi Vua Bi Lang Quen Bong Toi Tro Ve


Cột sáng phóng xuyên màn trời tất nhiên không chỉ thu hút sự chú ý của ba người Tinh Chủ. Cho dù là ở cách xa vài chục km thì nó vẫn đặc biệt gây chú ý.

"Cái quái gì thế kia?"

Ngồi trên trực thăng quân dụng, Tenma và Micheal đang trên đường tới di chỉ hiển nhiên cũng nhìn thấy nó. Cả hai vươn người ra khỏi cửa, cẩn trọng quan sát.

"Là tao nhìn lầm hay có gì đó đang bay tới đây thế?"

Micheal nheo mắt lại, bật thốt khi một vật thể cực tốc lao về phía họ.

"Lảm nhảm gì thế? Còn không tránh, tốc độ chiếc trực thăng này không thoát khỏi đâu!"

Tenma kinh dị thét lên, vội vả nắm lấy phi công nhảy ra khỏi chiếc máy bay, Micheal cũng lập tức nhảy theo.

Ngay khi bọn họ vừa thoát ra, vật thể không xác định kia liền nặng nề đâm vào trực thăng, khiến nó ầm vang nổ tung giữa không trung, rồi đâm sầm xuống mặt đất bên dưới, chính xác phải nói là, những gì còn lại của nó.

Trong ánh lửa chập chờn, một bóng người loạng choạng đứng dậy, ôm lấy một bên tay, nặng nhọc thở ra.

"Shirayuki?"

Nhận ra người vừa xuất hiện, Tenma không hiểu thấu hỏi.

"Chuyện gì xảy ra?"

Micheal cũng lo ngại lên tiếng.

"Micheal? Tenma? Sao các ngươi lại ở đây? Không, giờ không phải lúc nói chuyện này..."

Shirayuki cũng thoáng kinh ngạc vì sự hiện diện của Micheal và Tenma, nhưng rất nhanh, cô bỏ qua việc đó, hai người kia tại sao lại ở đây không phải là vấn đề đáng quan tâm hiện giờ. Quan trọng là...

Xẹt!

Lại một thân ảnh nữa băng qua thiên không, Otome cao cao tại thượng mỉm cười nhìn xuống Shirayuki, rồi ném mạnh Tenshi trong tay mình về phía đối phương.

"Tenshi!"

Shirayuki hét lên một tiếng, không né tránh mà lao lên, cố xoay sở bắt lấy Tenshi đang bay về phía mình như đạn pháo. Nhưng làm sao, lực lượng quá mạnh, cô không cách nào ngăn cản, thành ra cả hai chỉ có thể bất đắc dĩ mà điên cuồng bay ngược, đâm sầm xuống mặt đất, trượt một đường dài rồi mới có thể dừng lại.

Nhưng mọi chuyện không chỉ có như thế, trên bầu trời, Otome khẽ nâng bàn tay, hướng về hai vị sư tỷ của mình nhẹ nhàng búng ra một cái. Không khí đè nén trong một cái búng tay lại tựa tiếng hú của tử thần, như vũ bão bạo lực càn quét mà tới.

Chỉ là, trước khi nó có thể chạm đến hai người thiếu nữ, cơn cuồng phong kia bị hư ảnh của đôi vuốt rồng khổng lồ mạnh mẽ đánh tan. Micheal đã sừng sững đứng chắn trước mặt họ, rồi hắn giẫm chân, trực tiếp tiến lên đối đầu với Otome.

"Otome? Rốt cục là chuyện quái gì vậy?"

Giúp đỡ hai cô gái đứng lên, càng lúc càng không hiểu nổi rằng chuyện này là sao, Tenma hỏi lại, gần như gắt gỏng.

"Cũng đang rất muốn biết đây!"

Shirayuki khó chịu đáp.

"Nhưng có thể xác định một điều là, Otome nó điên mất rồi!"

"Thế giờ nên làm gì đây?"

"Cố gắng sống sót..."

Xoa xoa hai huyệt thái dương, Shirayuki nghiêm trọng nói.

"Tiên Tổ, nếu ngài muốn làm gì thì làm ngay đi, chúng tôi không nghĩ là chúng tôi giữ con bé được lâu hơn đâu!"

Đổ vào miệng một lọ thuốc trị thương, Tenshi lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại, rồi hướng về một phương hướng hét lên.

"Một chút nữa thôi! Ta cần thêm một chút thời gian!"

Bên kia truyền đến tiếng đáp lại.

"Một chút nữa? Chết mất thôi..."

Tenshi mặt tối sầm lại, phàn nàn.

"Hey! Mấy gái! Đừng tán nhảm nữa! Ta nghĩ là ta cần giúp đỡ!"

Trên bầu trời, Micheal đang chật vật chống lại Otome, mặc dù chủ yếu là bị đánh, nhưng hắn vẫn xoay sở tránh được những chỗ yếu hại, nên vẫn chưa chịu thương tích gì quá nghiêm trọng. Tuy nhiên, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, hắn quay sang phía đồng minh tìm kiếm sự giúp đỡ.

Nhưng một giây phân tâm phải trả giá nặng nề, Micheal ăn trọn một cú cào thẳng vào lồng ngực, để lại đó bốn vệt rách thấu xương đáng sợ, máu tươi ồ ạt đổ ra. Bồi thêm sau đó là cú đá hậu không chút lưu tình.

Cơn đau khủng khiếp chợt ập tới khiến phản ứng hắn chậm đi nửa nhịp, không cách nào hoàn toàn tránh thoát cú đá đáng sợ kia mà vẫn để nó xẹt ngang người. Trong khoảnh khắc đó, Micheal cảm thấy có ít nhất ba cây xương sườn vừa gãy vụn đi, cổ họng ngòn ngọt, hắn ói ra một ngụm máu. Dư lực từ đòn tấn công đưa Micheal va vào một ngọn núi gần đó, làm nó vỡ đôi, thương càng thêm thương.

"Chết tiệt!"

Hắn rên rỉ, lòm còm bò dậy, chỉ để phát hiện trước mắt mình hiện đang có một bóng người, ưu nhã, mỹ lệ nhưng đáng sợ dị thường.

"Trời ơi! Đùa mình sao..."

Trả lời hắn là một cú đạp lún đầu xuống đất, khiến hắn choáng váng.

"Otome! Em đi xa quá rồi đấy!"

Trong lúc Otome vẫn còn bận rộn tấn công Micheal, Shirayuki và Tenshi đã tiếp cận cô, siết chặt thanh kiếm trong tay, họ hét to một tiếng, rồi vung nó xuống vị trí sau gáy của sư muội mình.

Tiếc là không có tác dụng gì, cả hai thanh kiếm có thể chém sắt như chém bùn lại bị hai ngón tai vững vàng kẹp lấy, kiếm khí từ đó tản mát ra bốn phương tám hướng, để lại những vết cắt đáng sợ trên chiến trường xung quanh, nhưng mục tiêu mà nó nhắm tới lại không có chút mải mai thương tổn.

Keng một tiếng vang lên, hai thanh kiếm bị Otome mạnh mẽ vặn gãy, vỡ thành mảnh vụn, đoạn cô vung tay, đập sang hai bên, Tenshi và Shirayuki lãnh trọn đòn tấn công vào người, oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi rồi bay ngược sang hai bên.

Không còn ai cản trở, Otome quay trở lại với mục tiêu ban đầu của mình, cô cất lên tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, nhưng rơi vào tai những người đang phải đối đầu với cô lúc này thì lại chẳng khác gì tiếng chuông đòi mạng.

Nhưng dưới chân cô bây giờ trống rỗng, Micheal từ lúc nào đã biến mất. Nhíu mày, Otome nhìn sang hai bên, Tenshi lẫn Shirayuki đều đã biến đi không còn một vết tích.

"Ha..."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!!!"

Không thất vọng vì mục tiêu thình lình mất tích, Otome ngửa mặt lên trời cười lớn, tựa như đang cảm thấy rất thú vị. Năng lượng từ cô tản mát ra, như vũ bão điên cuồng tàn phá mọi thứ xung quanh.

..............

Ở một nơi khác, bốn người Micheal chui ra từ bóng của một cái cây khuất sau những ngọn núi, cách xa nơi chiến đấu lúc nãy.

"Sau mày làm được thế?"

Micheal kinh dị nhìn Tenma, hưng phấn hỏi.

"Biết chết liền, tự nhiên làm được thôi! Nhưng giờ không phải lúc nói mấy chuyện này! Ai có khả năng đặc biệt gì còn ẩn giấu hay không? Sẵn sàng nghe đây..."

Hắn nhìn sang ba người còn lại một lượt, chán nản nói.

"Tiếc là không..."

Micheal dốc lọ thuốc trị thương vừa nhận từ Tenshi vào mồm, lắc đầu nói.

"Ta đã thử mở Cố Hữu Kết Giới, nhưng vô nghĩa, cứ như..."

"Cứ như thể đang phải đối mặt với hắn ta vậy!"

"Hắn ta? Cô đang nói tới đại nhân à? Nhắc mới nhớ, ngài ấy biến đâu mất luôn rồi, nếu ngài ấy ở đây..."

Tenma thở dài.

Shirayuki và Tenshi liếc nhìn nhau, không biết nên nói như thế nào, vì căn bản đến chính họ cũng chẳng hiểu gì cả. Từ chuyện lời tiên đoán đến chuyện Tiên Tổ hồi sinh trong thân xác Bạch Dạ Đế Vương, hay chuyện Bạch Dạ Đế Vương thật giờ ở đâu và tại sao Otome phát điên, mọi chuyện rối nùi như một mớ bòng bong.

"Còn đám người kia? Chúng ta có thể nhờ bọn họ trợ giúp không?"

Chợt nhớ tới sự tồn tại của các thế lực khác, Tenma ôm một tia hi vọng hỏi.

"Đám nhát chết đó? Chạy cả rồi, ngươi mong gì ở một đám ô hợp còn không có lấy một cường giả hợp cách đây?

Nhưng Shirayuki đã dội ngay vào mặt hắn một chậu nước lạnh.

"Giờ chỉ hi vọng việc mà Tiên Tổ đang làm có thể tạo ra tác dụng gì đó, cho dù ngài ấy đang làm gì đi nữa..."

Shirayuki đứng lên, phủi phủi bụi trên người, nhỏ giọng thì thầm.

"Phải rồi! Đi tìm Tiên Tổ thôi, chắc ông ấy cũng xong rồi!"

Tenshi cũng đứng dậy.

"Hai người đang nói cái gì vậy?"

Tenma nghi hoặc hỏi.

"Chúng ta sẽ giải thích sao, nhưng nói trước là đừng ngạc nhiên..."

..........

"Tuyệt! Cuối cùng cũng xong!"

Nhìn xuống ma trận mà bản thân vừa hoàn thành, Tinh Chủ thỏa mãn đứng lên.

"Ma trận bao phủ toàn bộ hành tinh này không chỉ phong cấm một số cường giả ở một mức độ nào đó, nó còn có thể chuyển hóa năng lượng dư thừa bị giam giữ sang cho người thi triển. Giờ thì chỉ cần chuyển năng lượng này sang cho hai nàng ấy thôi."

Hắn lầm bầm.

"Nè! Ngươi có mạnh không?"

Nhưng lúc này, một giọng nói như tiếng chuông từ phía sau vọng tới khiến hắn lạnh cả người, mồ hôi lạnh túa ra.

"Chơi với ta chứ?"

Hắn cẩn trọng quay đầu, chỉ thấy Otome đang mỉm cười ở đó. Dù đã biết trước đáp án, Tinh Chủ cũng không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác ớn lạnh.

Hắn lập tức dẫn truyền toàn bộ năng lượng vào cơ thể, mặc dù hiện tại với cơ thể yếu ớt như này mà thừa nhận năng lực quá lớn sẽ để lại hậu họa về sau, nhưng giờ không phải lúc nghĩ nhiều như vậy.

"Không muốn chơi sao? Đồ chơi hỏng? Vậy thì vứt đi!"

Tiếng nói vừa dứt, Tinh Chủ chỉ thấy ngực mình đau nhói, một cánh tay đã đâm xuyên qua ngực trái hắn, moi trái tim ra khỏi đó, rồi tàn bạo bóp nát.

Nhóm Micheal đuổi tới, vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này. Và rồi trong ánh mắt tuyệt vọng của họ, cơ thể của Yami trở thành một đống tro tàn phiêu tán trong gió.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info