ZingTruyen.Com

Vị Vua Bị Lãng Quên - Bóng Tối Trở Về

Chương 150: Khủng long?

HyperMuteki


Xào xạc!

Uỳnh uỳnh!

Đuổi sát theo phía sau họ, âm thanh cành lá bị vặn gãy và bước chân nặng nề đan xen vào nhau.

Giữa không khí, chướng khí mù mịt cùng với cát bụi tán loạn không ngừng bốc lên, giữa cảnh rừng nguyên sinh với cổ thụ san sát âm u này càng khiến cảnh vật trở nên mờ mịt khó nhìn.

Nhưng khi mà tiếng bước chân nặng nề kia càng lúc càng gần, mụi mù bị khí lưu xao động, Tenma nhìn thấy phía sau bốn người kia, một đôi mắt to lớn lóe lên ánh đỏ, chứa đầy sát ý hoang dại, lãnh khốc. Tựa như muốn một ngụm nuốt sạch đám người phía trước.

Không biết vì lý do gì, nó đột ngột dừng lại, không tiếp tục đuổi theo bốn người kia nữa, mà một mực nhìn chằm chặp vào Micheal. Tranh thủ cơ hội, cả bốn nhanh chóng lấy hết sức bình sinh chạy trốn ra phía sau nhóm Yami, yên lặng nhưng không kém phần sợ hãi.

Không khí thoáng trầm xuống, nặng nề, khó chịu.

Đó là một con quái vật khổng lồ, ít nhất cũng cao hơn hai mươi mét. Dù trong khói bụi, cũng có thể mơ hồ nhìn thấy toàn thân phủ đầy vảy cứng, lấp lóe hàn mang. Mang theo uy áp phô thiên cái địa, cúi đầu nhìn xuống đám người, chính xác mà nói, nhìn lấy Micheal.

Trong giây lát, con quái thú này liền phóng tới, tốc độ quá nhanh, mặc cho cơ thể nặng nề của nó. Mặt đất cũng theo đó mà không ngừng rung động.

Đám người kinh sợ, tránh đi, nhảy ngang trốn ra ngoài.

Chỉ có Micheal vẫn đứng yên ở đó, vững chãi như núi và Yami một mặt đạm nhiên ngồi đó, một chút cũng không động đậy.

"Quả nhiên là cường giả, gặp nguy bất loạn!"

Nam thanh niên thấy Micheal như thế thì không khỏi cảm thán.

"Còn cái tên kia sao không chạy? Không phải sợ quá đứng hình rồi chứ?"

Còn thiếu nữ thì nghi ngờ thốt lên, tất nhiên, trừ Tenma và Micheal thì ba người kia cũng có cùng suy nghĩ với cô.

Micheal lúc này có khổ nhưng không nói được, ai nói hắn gặp nguy bất loạn? Thấy con quái vật này chạy tới hắn cũng hoảng hồn muốn chạy, nhưng chợt nhận ra chân không cử động được, như chôn chặt xuống đất, như có một thế lực nào đó ngăn không cho hắn di chuyển.

Nói thế thôi chứ hắn biết thừa cái thế lực đó là thằng tóc trắng đang ngồi ngay sau lưng hắn rồi.

Trong lòng Micheal gào thét, ân cần đem mười tám đời tổ tông Yami ra hỏi thăm một lượt. Không còn cách khác, chỉ có thể cứng chọi cứng.

Hắn điên cuồng thúc giục nội khí và năng lượng sống trong cơ thể, kích hoạt Diệt Thiên Long Thủ để đối phó với tình huống hiện tại.

Trong không trung, hư ảnh đôi móng vuốt khổng lồ không hề báo trước, thình lình hiện ra, trong sát na va chạm với con quái vật ấy.

Oanh một tiếng vang lớn, xung kích từ cú va chạm phát ra đem toàn bộ bụi mù và chướng khí quét sạch, cây cối xung quanh cũng bị dư lực vô tình quật ngã, đám người không tránh khỏi chịu chung số phận, tựa như hình nộm rơm bị gió cuốn bay.

"Mẹ nó! Khủng long bạo chúa?"

Micheal bật thốt lên một câu chửi thề khi hình dạng con quái thú hiện ra trước mặt hắn.

Về tổng thể thì nó không khác khủng long bạo chúa là mấy, chỉ là toàn thân phủ trong một lớp vảy đen sắc nhọn, trên đầu có một cái sừng cong, ngoài ra thì còn... cao hơn hai chục mét.

Hai hàm bị móng vuốt ngăn chặn, con khủng long bạo chúa liền cong người, cái đuôi quét ngang mà ra, mang theo cuồng phong đáng sợ.

Micheal không né tránh, bởi vì hắn tránh không được, hai chân vẫn còn cứng đờ ra, bám chặt vào mặt đất. Hắn vận lực, nhấc bổng con khủng long lên, cái đuôi cũng theo đó chệch hướng, suýt soát vụt qua đỉnh đầu.

Một lần nữa dồn sức, hắn ném con khủng long ra xa, hình thể khổng lồ của nó rơi ầm một cái,trượt dài trên đất, xới tung đất đá, cây cối theo đó mà đổ rạp, toàn bộ khu rừng theo đó rung lên.

"Gràoooooooo!"

Lắc lắc đầu, nó rống to một tiếng, đất trời cũng dường chấn động vì tiếng rống.

Micheal có chút run rẩy, cánh tay tê rần, hắn biết tại sao mỗi bước đi của nó lại khiến cho mặt đất rung lên từng cơn, trọng lượng con quái này, cũng phải vài quả núi là ít.

Hắn quay đầu lại nhìn Yami, gã thiếu niên tóc trắng vẫn hời hợt lười nhác ở đó, không hề có chút ý định ra tay.

"Đi đi!"

Hai từ đó là những gì thốt ra từ miệng của hắn, sau đó thì Micheal cảm nhận được hai chân mình đạt được tự do.

Micheal thở dài, một trận chiến xem ra là không thể tránh khỏi.

Hắn thu hồi Diệt Thiên Long Thủ, không, chính xác mà nói là giảm kích cỡ của nó xuống, chỉ vừa đủ bao phủ toàn bộ hai cánh tay, nhưng lúc này đây lại lộ ra vô cùng chân thật, tựa như hai tay hắn thật sự là vuốt rồng.

Đây là biến đổi số lượng thành chất lượng.

Đại chiến bắt đầu giữa hai cá thể khác biệt quá lớn về kích cỡ.

Không đợi con quái thú xuất kích, Micheal chủ động tấn công trước. Với thình thể đồ sộ của nó, hắn hoàn toàn vượt trội hơn về tốc độ.

Lợi dụng ưu thế đó, Micheal phá vỡ bức tường âm thanh, vọt thẳng qua một bên, vung vuốt xuống.

Keeng!

Âm thanh kim loại chát chúa vang lên  kì dị điếc tai và ánh lửa chói mắt văng tung tóe, để lại một vết xước mỏng.

Vảy đen trên người nó vậy mà có thể cản được móng vuốt của hắn, phải biết kể cả kim cương Micheal cũng có thể dựa vào vuốt mà tùy tiện rạch đôi.

Đống vảy trên người nó, so kim cương còn muốn cứng hơn không biết bao nhiêu lần.

Công kích không thành, hắn nhảy lùi ra xa đến vị trí an toàn. Thần kinh trên người toàn bộ kéo căng, đống vảy này vô cùng khó chơi.

Cũng may là, hắn vẫn còn ưu thế tốc độ, nếu không thì, trận này Yami còn không ra tay, tất cả mọi người ở đây chỉ có chết thôi.

"Kì lạ, sao nó không tấn công?"

Micheal lẩm bẩm, còn đang thắc mắc, thì trước mặt hắn, con quái thú kia mở to hai hàm, một quả cầu năng lượng đang hình thành ở đó, tỏa ra đáng sợ năng lượng dao động.

Đồng tử hắn co rụt lại, vội vàng nhảy sang ngang, trong một cái chớp mắt, chỗ hắn vừa đứng lúc nãy bị một tia sáng quét ngang, tạo ra một vết cắt sâu hun hút, mặt đất hai bên vết cắt nóng cháy, thậm chí tạo thành cả dung nham đỏ rực, khu rừng dường như bị cắt làm hai nửa.

"Chỉ là một con bò sát..."

Kinh sợ qua đi, Micheal dường như phát rồ. Dựa vào ưu thế tuyệt đối của tốc độ, hắn điên cuồng công kích.

Lần này không chỉ là cào nữa, mà bao gồm cả đấm, đá, chặt, đâm...

Để hắn vui mừng là, công kích của hắn tuy không để lại thương tích quá nặng, nhưng không phải là không có tác dụng. Con khủng long dưới công kích như vũ bão kia cuối cùng cũng cảm thấy đau đớn, không ngừng rống to.

Con quái thú này không phải là không thể chiến thắng!

Một nụ cười tự tin xuất hiện trên môi Micheal, cơ thể hắn trong vô thức biến đổi, lớp vảy từ hai cánh tay giờ đã lan rộng quá vai, trên đỉnh đầu cũng xuất hiện một đôi sừng nhỏ.

Chỉ là đắm chìm trong trận chiến, hắn nhất thời còn chưa nhận ra.

.............

Xa xa ngoài kia, Yami thu hồi ánh mắt chậm rãi đứng lên.

Đám người kia đã bị xung kích đánh văng, nhưng để tìm được Tenma đối với hắn không tồn tại chút độ khó nào.

Không mất vài giây, Yami tìm ra Tenma đang nằm ngã sõng soài giữa đám rễ cây to lớn, không ngừng kêu rên oai oái.

"Đại nhân!"

Thấy Yami xuất hiện, Tenma liền bật người dậy.

"Ngài giải quyết con quái thú kia rồi à?"

Hắn hỏi.

Nhưng không đợi Yami trả lời, từ phương xa đã truyền đến tiếng Micheal rống lên, mặt đất cũng uỳnh uỳnh chấn động, báo hiệu rằng nơi đó đang có một trận chiến lớn.

"Ngài không giải quyết nó sao? Để thằng đó một mình có sao không?"

Tenma bất giác nuốt một ngụm nước bọt, lo ngại hỏi.

"Ngươi nên tự lo cho thân ngươi thì hơn."

Đáp lại Tenma không phải là câu trả lời hắn muốn nghe, mà là một câu nói không đầu không đuôi.

"Hả?"

Tenma nghiêng đầu khó hiểu, một cảm giác bất an dâng lên.

"Ặc!"

Ngay lập tức, đầu hắn bị một bàn tay chụp lấy, sau đó là lượng thông tin khổng lồ như thác đổ tràn vào.

Vẫn chưa hết bối rối và định thần trước số lượng thông tin quá lớn làm não không thể xử lý trong nhất thời.

Tenma bị Yami lạnh lùng đá văng lên bầu trời.

"Aaaaaaaaaaaaaaa!"

Bay vượt qua muôn trùng tán cây bên dưới, Tenma hoảng sợ la lớn. Hắn có cảm giác vừa nâng đá tự đập chân mình.

Gã tóc trắng kia phát bệnh thần kinh gì vậy?






Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com