ZingTruyen.Info

Vi Vua Bi Lang Quen Bong Toi Tro Ve

"Các ngươi đã tiến hành tới bước nào rồi?"

Tại thời điểm Yami bước chân vào Liên Bang Tân Nhân Loại, thì trong căn phòng nơi đỉnh cao nhất của tòa nhà tổng bộ, một nam nhân trầm ngâm hỏi. Hắn chính là người giữ chức vụ cao nhất nơi này, thủ trưởng liên bang, không vì lý do gì khác, chỉ bởi hắn được Tôn Thượng bổ nhiệm.

"Mọi chuyện vẫn tiến triển thuận lợi, bảo cụ mà Tôn Thượng giao phó gần đã được đặt vào đúng vị trí cần thiết, chỉ còn vị trí ở Azure Sky mà thôi, không bao lâu nữa năng lượng sống sẽ được thu thập hoàn tất."

Một âm thanh âm nhu lành lạnh tạo cho người nghe cảm giác rợn người trả lời hắn. Nếu Yami ở đây, có lẽ hắn sẽ còn chút ấn tượng, bởi chủ nhân của giọng nói này chính là thanh niên mắt tam giác lần trước đã ngăn Yami ra tay với người Ám Hồn Điện.

"Azure Sky? Phải chăng là Yozakura?"

"Phải, là Yozakura, Bạch Dạ Đế Vương vẫn còn tại đó, có chút phiền toái nhỏ. Ban đầu còn tưởng hắn chỉ là một kẻ không đáng bận tâm, thật không ngờ Ám Hồn Điện bên kia vậy mà lại e ngại hắn, một đám nhát gan."

Thanh niên mắt tam giác lắc đầu nói.

"Nếu ám đạo đã không thể thực hiện, thì cứ để chính đạo ra tay đây!"

Thủ trưởng nghiền ngẫm mà cười.

"Có ý gì?"

Thanh niên mắt tam giác ngờ vực hỏi.

"Không có gì! Chẳng qua là sớm đã nhìn cái thói ngông nghênh của hắn không vừa mắt, nên tùy tiện qui cho hắn một tội danh chộp tới mà thôi."

"Ồ? Các ngươi không e ngại thực lực của hắn sao? Dù sao thì đó cũng là tồn tại có thể giết chết Asura và một nhân viên gạo cội của các ngươi đấy!"

"Thì tính sao? Nếu hắn phản kháng đồng nghĩa với việc chống đối Liên Bang, chống đối Trái Đất trở thành tội phạm truy nã không chốn dung thân. Một cá nhân thì có năng lực đối nghịch cả hành tinh sao? Căn bản là không có. Lại nói, Asura tuy năng lực có chút đặc biệt, nhưng tổng quan thực lực cũng không cao đi nơi nào, trong số chúng ta hắn cũng gần như xếp chót. Đánh giết được hắn ai trong chúng ta mà không làm được?"

"Cũng đúng, chỉ là ta không hiểu, hắn nhiều lần nhảy nhót làm trò quấy nhiễu kế hoạch của chúng ta, tại sao Tôn Thượng vẫn để cho một thằng hề như vậy tồn tại tới lúc này?"

Thanh niên mắt tam giác nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tỏ vẻ không hiểu.

"Đừng tùy tiện suy đoán, ý nghĩ của Tôn Thượng làm sao những kẻ thấp hèn như chúng ta hiểu được. Nên nhớ, Tôn Thượng đã một tay chi phối cả hành tinh này, Chính hay Tà bất quá cũng chỉ là những con rối trên tay người. Nực cười bọn chúng còn không biết bản thân bị người bày bố mà coi Tôn Thượng như Chúa Cứu Thế."

"...."

"Thủ trưởng, tôi có việc muốn nói!"

"Khoan đã tiểu thư Akira, dù là cô đi nữa thì cũng phải tuân thủ luật chứ, muốn gặp thủ trưởng phải có hẹn trước, lại nói bây giờ ngài ấy đang có việc rất trọng yếu!"

"Ta không cần biết nó trọng yếu thế nào, nhưng chắc chắn không trọng yếu bằng việc ta sắp nói! Tránh ra!"

"Nhưng mà..."

"Tránh ra!"

"..."

Bên ngoài bất ngờ truyền tới tiếng cải vả huyên náo, thu hút sự chú ý của hai người.

Thủ trưởng và gã mắt tam giác liếc nhau một cái, rồi gã mắt tam giác hóa thành một làn khói xanh tan biến trong không khí.

"Được rồi, Akira ngươi có thể vào."

Điều chỉnh bộ dáng, ngồi vào bàn làm việc, một bộ dáng vẻ ta đây rất bận, thủ trưởng mở miệng cho phép Akira tiến vào.

Nghe được giọng của hắn, nhân viên phía ngoài cũng không tiếp tục cản Akira nữa mà đắc dĩ tránh sang một bên, nhường lối cho cô.

"Akira, cho dù ngươi là thành viên trọng yếu của Liên Bang, tiềm năng của ngươi ta rất coi trọng, nhưng điều đó không có nghĩa là ta dung túng ngươi không coi luật lệ ra gì..."

Không thèm ngẩng đầu lên nhìn Akira, thủ trưởng vẫn một mực cúi đầu nhìn mớ hồ sơ bề bộn trên bàn làm việc, thản nhiên mở miệng.

Ầm!

Akira đập thẳng tay lên mặt bàn, khiến đống giấy tờ bay tán loạn.

"Akira, ngươi..."

Thủ trưởng nhíu mày.

"Ta tới đây không phải để nghe ông nói nhảm, mà là có chuyện cực kì hệ trọng đây..."

Akira nghiêm mặt nói, trong giọng không hề che giấu sự gấp gáp, thậm chí còn kèm theo một chút hoảng loạn.

"Được rồi, có việc gì? Ta nghe đây."

Chưa bao giờ nhìn thấy cô có biểu hiện như vậy, thủ trưởng dường như cũng đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.

"Yami Sor... Không! Bạch Dạ Đế Vương, hắn ta tới rồi!"

"A? Nhanh đấy, ta vừa mới ban lệnh không lâu thôi, hiệu suất làm việc thật tốt! Vậy việc này thì có gì hệ trọng?"

Thủ trưởng nhíu mày hỏi lại, nếu chuyện chỉ có như vậy thì Akira không thể gấp gáp tới độ này kia chứ.

"Hắn không phải bị bắt tới!"

Nhận thấy thủ trưởng có vẻ hiểu lầm, Akira lắc đầu nói.

"Cái gì? Không bị bắt tới? Ý ngươi là hắn tự mình tới đây sao?"

"Phải! Nhưng..."

Akira gật đầu, đang định nói tiếp thì bị thủ trưởng đánh gãy.

"Tốt! Vậy mà dám tự mình tới, xem ra còn không biết bản thân đã rơi vào loại tình cảnh nào đi?"

"Không! Kẻ đang gặp nguy hiểm là chúng ta, trước khi mọi chuyện trở nên tệ hơn, ông nên ra nói chuyện với hắn!"

Akira gấp tới độ gần như thét ầm lên, cuống cuồng nói.

"Akira rốt cục là ngươi phạm phải cái gì bệnh điên vậy? Chỉ là một..."

Ầm một tiếng thật lớn, cả tòa nhà tổng bộ run lên như cây trong bão, nếu không phải được làm bằng chất liệu đặc thù và được gia cố bằng ma trận, thì sớm đã đổ sụp mất rổi

Ngay lúc đó, cả trung tâm ngập trong ánh đỏ và tiếng còi báo động.

"Chuyện gì xảy ra? Tiếng nổ từ khu sảnh A1?"

Thủ trưởng ngờ vực, không hiểu.

"Chẳng lẽ nói..."

Hắn kích hoạt màn hình camera trong phòng lên, chỉ thấy hiện ra trên đó một khung cảnh rách nát, dữ tợn vết nứt trải rộng như mạng nhện, bụi mù tứ tán. Mặt sàn hãm sâu xuống lòng đất bên dưới, mơ hồ có thể nhìn thấy đấm. Một cú đấm cực lớn, rất có năng lực trùng kích thị giác.

Đứng giữa vết lõm đó, Yami thản nhiên từng bước rời đi, kéo theo sau đó là cả khu vực ầm vang sụp đổ, chôn vùi mọi thứ trong đống công trình vụn vỡ. Nhưng trước khi camera bị che lấp, thủ trưởng khá chắc là gã tóc trắng kia có khẽ nhìn qua nơi này, ánh mắt đủ khiến hắn tê dại trong chốc lát.

"Muộn mất rồi, nếu từ đầu ông chịu nghe ta nói..."

Akira quỵ xuống, hai tay ôm đầu, tuyệt vọng kêu rên.

"Bình tĩnh đi!"

Thủ trưởng hít một hơi, âm trầm nói.

"Thực lực của hắn như thế này quả thật có vài phần ngoài ý muốn. Hoàn toàn đúng là level 8. Tuy không hiểu bằng cách nào mà hắn không bị phong cấm, nhưng nếu bắt được hắn mọi chuyện cũng rõ ràng thôi. Hơn nữa, nếu như có thể thông qua đó nắm giữ biện pháp không chịu phong cấm của ma trận thì..."

"Ông đang nói gì vậy? Nếu hắn thật là level 8 thì chúng ta làm sao có thể bắt được hắn? Có thể vượt qua kiếp nạn này hay không cũng là một vấn đề."

Akira vẫn ũ rũ nói.

"Level 8 thì tính sao? Akira cô nên nhớ, tòa tổng bộ này được Tôn Thượng thiết lập, chỉ là một level 8 còn không giải quyết được sao? Cô quá xem thường tôn thượng rồi đó. Dù cho hiện tại phe ta không có level 8, nhưng chỉ dựa vào thiết lập của Tôn Thượng thì hắn ta còn chưa đáng ngại."

Nói rồi hắn lập tức thông qua loa phát thanh ban hành mệnh lệnh, mọi nhân viên đều phải trở về vị trí, chuẩn bị nghênh tiếp kẻ xâm nhập.

Một bên, ngồi quỵ trên sàn, nghiền ngẫm lời của thủ trưởng, trong tiềm thức Akira, một thân ảnh to lớn vô ngần hiện ra, một nam nhân tựa như thần minh tồn tại. Nhưng rất nhanh, thân ảnh to lớn kia vỡ nát thành muôn vàn mảnh vụn, xuất hiênt trong số mảnh vụn kia là một thiếu niên tóc trắng với đôi mắt trống rỗng và nước da nhợt nhạt.

Nếu như "thần minh" là để chỉ thân ảnh to lớn kia, thì kẻ này cô chỉ còn có thể dùng hai chữ "kinh khủng" để hình dung.

"Ta không biết giữa hai người đó ai mới là kẻ mạnh hơn!"

Akira thều thào bám lấy thành tường đứng dậy.

"Nhưng ta biết những kẻ từng đối đầu với hắn đều có một cái kết cực kỳ khó coi!"

"Ý gì? Ngươi muốn phản bội Tôn Thượng? Bỏ chạy trước kẻ địch?"

"Từ đầu ta đã không phải người của các ngươi rồi, ta đã nói với ngươi từ trước, đừng trêu vào hắn, nhưng ngươi chẵng những không nghe ta, lại còn tự ý cho người đi bắt hắn, giờ thì tự lo cho tốt đi!"

Nói rồi Akira nhanh chóng rời khỏi phòng tổng thống, vô lực lê từng bước trên hành lang, không phải cô không muốn chạy, chỉ là nỗi sợ hãi khiến cô không còn chút sức mạnh nào, cô có cảm giác Liên Bang Tân Nhân Loại hôm nay thật xong rồi. Thế lực thống trị Trái Đất hôm nay muốn sụp đổ.

Mà gây ra chuyện này, hết thảy chính là thiếu niên tóc trắng vừa xuất hiện phía bên kia hành lang, còn cách cô không quá mười bước.

Cả người Akira cứng đờ lại, cô muốn chạy nhưng đôi chân lúc này tê cứng như đá. Thiếu niên kia càng lúc càng gần.

"Ngươi để ta chờ, nhưng cuối cùng ta lại phải tự mình đến đây..."

Giọng nói lãnh đạm của Yami truyền vào tai cô như âm thanh Diêm Vương gọi hồn.

Tay trái hắn giơ lên, Akira sợ hãi nhắm nghiền mắt lại, chỉ hi vọng hắn ra tay nhanh một chút, ít ra để cô không cảm thấy đau đớn mà chết đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info