ZingTruyen.Asia

Vị Vua Bị Lãng Quên - Bóng Tối Trở Về

Chương 132: Ma pháp thiếu nữ

HyperMuteki


"Về việc đó thì, có vài việc xảy ra ngoài ý muốn, nên ta cũng chưa đặt chân lên chỗ đó,..."

Yami điểm tên vài món rồi thuận miệng trả lời Kokuren, Cecilia nhanh chân nhảy vào lòng hắn, đôi chân nhỏ đung đưa qua lại.

Chất lượng phục vụ nơi này rất tốt, hoặc có lẽ do phải xem hắn là tổ tông để đối đãi, không mất bao lâu thời gian phục vụ viên đã mang thức ăn lên rồi.

"Tại sao con bé có vẻ thích ngươi như vậy, từ sau chuyện lần đó, Cecilia cứ bám theo ngươi mãi."

Yuu hỏi, thật ra cô bé đã thắc mắc từ lâu rồi nhưng đến lúc này mới hỏi thôi.

"Huh? Do vấn đề linh hồn đi..."

"Chả hiểu gì cả, nói cũng như không."

Nghe câu trả lời của hắn Yuu híp mắt lại, tỏ ý bực mình.

"Ngươi tới đây để ăn sao?"

Kokuren chen miệng vào.

"Hỏi thừa, nhưng tại sao ta có cảm giác các ngươi không chào đón ta vậy, nơi này có việc gì sao?"

Kokuren cười xòa cho qua, nhưng trong lòng sớm đã bối rối vô cùng, thật tình mà nói, Kokuren không hi vọng chạm mặt Yami ở đây lúc nào.

Do xuất thân, Kokuren có rất ít sở thích, cũng không có bao nhiêu người nổi tiếng có tư cách lọt vào mắt cô. Nhóm Idol hai người, Kira là ngoại lệ trong số đó.

Cô đã ngưỡng mộ họ từ trước khi họ nổi tiếng, từ tận lúc họ chỉ là một nhóm vô danh không có tí danh tiếng gì, cho tới tận lúc này. Ngưởng mộ quyết tâm của họ, dù trước bao sóng gió cũng không từ bỏ đam mê và ước mơ. Đối với một con chim trong lồng như Kokuren, có thể theo đuổi ước mơ là một việc xa vời, nếu không có Yami, không biết chừng bây giờ cô và Yuu đã là vợ thằng nào vì lợi ích nhà Kirisame rồi.

Chính vì thế, Kira tựa như là một chút niềm vui nho nhỏ của Kokuren, những lúc cảm thấy bất lực trước số phận, cô thường bật nhạc của họ lên nghe.

Được tin nhóm Kira sẽ lưu diễn ở Azure Sky, Kokuren khó được hưng phấn, cô muốn đi xem họ biểu diễn, nhưng lại không muốn Yami đi cùng.

Lý do ư? Đơn giản mà nói, cái tên như Yami xuất hiện ở đó chắc chắn sẽ có điều gì đó xảy ra, những việc trong quá khứ đã minh chứng, làm không tốt thì buổi lưu diễn sẽ thành một bãi chiến trường.

Vừa may, vào ngày lưu diễn, Yami bảo hắn có việc phải đi, thậm chí là còn đi xa tới hơn 2 537 000 năm ánh sáng.

Nhưng cô không ngờ, hắn vừa đi lúc sáng, chưa tới trưa đã về rồi, và không hiểu do trùng hợp hay số phận an bài, hắn tìm ngay tới chỗ cô.

Và thật không may, Kokuren mang theo Yuu, Konoe, Sanae và Cecilia đến Thiên Thượng Nhân Gian dùng bữa, bởi vì biết Kira cũng đang ở nơi này.

"Ngươi nói có việc ngoài ý muốn là sao?"

Cố nặn ra một nụ cười, làm vẻ mặt bình tĩnh hết mức có thể, Kokuren lảng sang chuyện khác.

"Đại khái thì nó là một câu chuyện dài..."

Ầm!

Yami chưa nói hết câu, một trận rung lắc dữ dội kéo tới, kèm theo sau, phía ngoài xa đột ngột xuất hiện một con quái thú khổng lồ, cao hơn cả những tòa cao ốc lân cận, hình dạng tựa như một con ốc sên có vỏ màu đỏ rực chui lên từ lòng đất.

"Cái... gì kia?"

Các thiếu nữ trừng to mắt nhìn qua bên ngoài lớp cửa kính. Vì sự xuất hiện của con ốc sên to cộ đó, "hỗn loạn" là hai từ thích hợp để miêu tả tình huống lúc này.

Được rồi, Kokuren bó tay rồi, điều cô e ngại đã tới, trong quá khứ, dù Yami có kéo theo rắc rối, nhưng chưa bao giờ có cái rắc rối nào mở đầu hoành tráng thế này cả.

Bất giác, cô quay đầu lại nhìn, nhưng ghế thì ngoài Cecilia ra thì trống rỗng, trên bàn chỉ còn lại mấy đĩa thức ăn đã ăn xong, Yami đã biến mất từ lúc nào.

.........

"Ngao rốnggggg!"

Bên ngoài, con ốc sên khổng lồ đưa cặp mắt nhìn xung, rồi phát ra tiếng kêu kinh dị với tần số đủ khiến mặt kính của những tòa nhà xung quanh trở nên nát vụn.

Và rồi, cơ thể đồ sộ của nó bắt đầu di chuyển, để lại phía sau những vệt nhớt dài. Bất cứ nơi nào nó đi qua, cỏ cây đều trở nên khô héo, như là sinh lực bị hút cạn đi vậy.

Cũng may, người xung quanh đã nhanh chóng di tản khi nó vừa xuất hiện, tốc độ của nó lại không nhanh nên vẫn chưa xuất hiện bất kì thương vong nào, ít nhất là cho đến hiện tại.

"Con quái thú này, không phải sinh vật tự nhiên."

Nhìn con ốc to cộ đang chậm chạp bò về hướng mình, Yami nhíu mày. Nó không phải tự nhiên sinh ra, cũng không phải do tác động biến đổi của tự nhiên mà thành, nói cách khác, nó là được tạo ra.

Yami quan sát con ốc từ trên xuống dưới một lượt, đôi mắt trống rỗng của hắn thoáng hiện ra u quang nhàn nhạt, như là một máy chụp x quang, đem cơ thể nó hoàn toàn xuyên thấu.

"Là nó à..."

Một vật gì đó hình dạng tựa như quả cầu rơi vào tầm mắt hắn, Yami đưa tay lên, vật thể thoát ly khỏi cơ thể con ốc, bay thẳng vào bàn tay hắn.

Sau khi mất đi quả cầu, cơ thể khổng lồ của con ốc đột nhiên biến mất, như tan vào hư không, chỉ có Yami biết được, nó không biến mất, chỉ là co rụt lại, hoàn hảo trở về một con ốc sên bình thường.

"Nó đang hấp thu năng lượng sống?"

Nhìn vào vật thể trên tay, Yami lẩm bẩm, đó là một vật trong giống như một quả cầu pha lê, bên trong có năng lượng sống đang lượn lờ, ngoài ra, Yami còn nhìn thấy trên đó một ký hiệu quen mắt giống như là đã từng gặp ở đâu rồi.

Hắn lấy từ không gian thứ nguyên ra một thanh đoản đao màu đen tuyền, đây là thanh đoản đao của tên lần trước gặp ở Tinh Tú Cung, bên trên có khắc ký hiệu cùng với ký hiệu trong quả cầu pha lê giống nhau như đúc.

"Ám Hồn Điện, xem ra chúng thật sự không chỉ đến đây để du lịch đâu hả."

"Người của Ám Hồn Điện? Đứng yên! Bỏ vũ khí xuống! Buông tay chịu trói!"

Trong lúc Yami vẫn đang suy ngẫm, từ hướng Thiên Thượng Nhân Gian bên kia xẹt tới một đạo lưu quang màu đỏ tươi, lạnh lùng quát lớn.

Yami liếc nhìn về phía giọng nói trong thoáng chốc khiến hắn phải đơ cả ra vì ngạc nhiên, đó là một thiếu nữ tóc dài đỏ rực, đeo mặt nạ, và điều làm hắn ngạc nhiên đó là.

"Ma pháp thiếu nữ?"

Trang phục này so với mấy ma pháp thiếu nữ thường xuất hiện trên chương trình trẻ con nó chẳng khác nhau là mấy, nói sao đây? Sặc sỡ và lóa mắt chăng?

"Đừng nói nhảm, bỏ vũ khí xuống nếu không ta sẽ trừng trị ngươi bằng vũ lực!"

Yami nghe cô gái nói, lại nhìn vào thanh đoản đao trong tay, thở ra một hơi, có vẻ hắn và lũ Ám Hồn Điện này có nghiệt duyên với nhau, lần nào cầm trên tay thanh đao này cũng có đứa tới đòi bắt hắn. Đặc sắc hơn, đều là nữ nhân.

"Ta không phải... mà thôi, vô nghĩa..."

Yami định giải thích, nhưng nhớ tới lần trước, hắn không khỏi từ bỏ, lại nói dù cô ta có tin hắn không phải Ám Hồn điện đi nữa, cũng không tránh khỏi một mớ rắc rối về sau. Những lúc thế này, Yami tự hỏi lũ Giới Luật Giả chết nơi nào rồi...

Xẹt!

Lại một tia sáng nữa từ phía bên kia thành phố bay tới, lần này là màu xanh.

"Xin lỗi Kurenai, tớ tới muộn, con quái vật kia đâu rồi!"

Cô gái vừa tới gấp gáp nói.

"Tớ cũng không biết, khi tới nơi chỉ có tên Ám Hồn Điên kia đang đứng ở đấy!"

Cô gái tóc đỏ tên Kurenai lạnh lùng nhìn xuống chỗ Yami.

"Hả? Là hắn?"

Nhìn theo hướng Kurenai, cô gái kia không khỏi kêu lên một tiếng.

"Cậu biết hắn sao Midori?"

"Không lâu trước có gặp qua, còn nghĩ hắn là loại người kiểu gì không có chút đồng cảm với ngưới gặp nạn, ra là Ám Hồn Điện, vậy thì dễ hiểu rồi!"

Midori than thở, xem ra không phải cô không đủ nổi tiếng, mà do kẻ kia vốn là người sinh hoạt trong bóng tối, không biết cô cũng là bình thường.

"Ngươi không có dự định đầu hàng nhỉ? Đành thôi, bọn ta sẽ dùng vũ lực vậy!"

Tuy khá ngạc nhiên vì năng lượng trên người kẻ kia không mạnh mẽ như những tên Ám Hồn Điện từng gặp, nhưng khí tức tà ác trong quả cầu trên tay hắn và thanh đoản đao kia thì không thể nào lẫn đi đâu được, Kurenai chuẩn bị tấn công.

Bên cạnh, Midori cũng đã vào thế sẵn sàng chiến đấu.

Oanh một tiếng thật to, vượt qua tốc độ âm thanh, hai cô gái để lại sau lưng  mình một đám mây âm bạo, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, lập tức triển khai công kích.

Siêu việt vận tốc âm thanh, đối với người thường đã là tốc độ kinh khủng vô cùng, nhưng trong mắt Yami, tốc độ này lại chậm chạp tựa như sên bò. Hắn nhẹ nghiêng người một cái, hoàn hảo tránh thoát hai cú phi cước lao tới.

Một đòn không thành, hai cô gái lần nữa chuẩn bị tấn công.



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia