ZingTruyen.Info

Vị Vua Bị Lãng Quên - Bóng Tối Trở Về

Chương 131: Idol

HyperMuteki


Yami không thèm để ý thêm tới thanh niên mắt tam giác mà đi thẳng, lúc này hắn đang muốn ăn hơn là chơi với mấy thằng ranh con.

Nhìn theo bóng người Yami dần khuất trong đám đông, thanh niên mắt tam giác cười lạnh. Trêu phải đám người bao che khuyết điểm như Ám Hồn Điện, không cần nghĩ cũng biết kết quả thế nào. Sắp có kịch hay để xem rồi...

.........

Yami vẫn cứ thơ thẩn bước đi, không định hướng, chẳng biết từ bao giờ đã ở trong một đoạn đường vắng, hắn vẫn chưa quyết định được là nên đi ăn gì, thời điểm đó, một cơn gió nhẹ thoáng thổi qua, cuốn lấy lá khô và một vài mẩu rác nhỏ bay lên, một mẩu giấy trong số đó phất phơ bay đến trước người hắn.

"Cái gì đây? Buổi lưu diễn tại Azure Sky của nhóm Idol... huh? Ai quan tâm chứ."

Yami bắt mẩu giấy lại, nhìn lướt qua, rồi nhanh chóng mất đi hứng thú, vứt qua một bên. Khả năng cảm âm của hắn rất tệ, nên âm nhạc và những thứ có liên quan không làm cho Yami nổi lên bao nhiêu hứng thú. Nói nôm na là đàn gảy tai trâu.

"Nè nè! Anh đẹp trai ơi, giúp tôi một chút được không?"

Yami dường như không nghe thấy tiếng gọi, thờ ơ đi thẳng.

"Anh gì đó ơi?"

Tiếng nói vẫn tiếp tục vang lên, nhưng Yami vẫn cứ thế, vẫn không chú ý.

Mắt thấy hắn sắp đi xa, chủ nhân của giọng nói đánh bạo chạy phắt ra, ôm lấy eo hắn.

Yami chỉ cảm thấy có hai khối mềm mại đè ép vào lưng, cùng với đôi tay trắng hồng yếu ớt vòng qua người.

Chặc lưỡi một cái, hắn dừng chân lại, kéo lê một đứa con gái đi giữa phố xá thì không hay lắm, đánh bay cô ta cũng vậy.

"Ngươi muốn gì đây?"

Hắn lạnh nhạt hỏi.

Cô gái thấy hắn không có dáng vẻ gì là sẽ lại bỏ đi nữa thì buông tay ra.

"Đừng lớn tiếng, sẽ bị phát hiện mất!"

Đưa mắt nhìn dáo dát xung quanh một hồi, cô thở phào một cái, rồi lấy tay làm dấu ra hiệu Yami nhỏ tiếng.

Bây giờ, Yami mới chú ý kĩ đến cô gái này, đó là một thiếu nữ không cao lắm, khoảng một mét năm đến một mét sáu. Mặc một chiếc áo phông trắng, bên dưới là một cái quần jean short, đôi chân thon thả được bọc trong đôi tất đùi đen bóng.

Trên đầu cô đội một chiếc mũ lưỡi trai, mái tóc bới cao, cũng giấu bên dưới chiếc mũ.

Thiếu nữ đeo một cặp kính đen to bản che đi đôi mắt, nhưng mặc dù vậy, cũng có thể nhìn ra bên dưới lớp kính đen ấy là một dung nhan thanh thuần, mỹ mạo, đủ sức hấp dẫn mọi thiếu niên cùng tuổi.

"Vậy, ngươi muốn gì đây?"

Nhưng chỉ bằng ấy điểm nhan sắc, muốn đánh động tới gã tóc trắng trước mặt là không thể nào, vẫn bằng giọng điệu có phần phiền chán, hắn hỏi lại lần nữa.

"À... ừ thì, anh có thể giúp em một chút không? Em bị lạc đường, còn rơi mất ví nữa..."

Cô gái lí nhí nói, mặt đỏ ửng lên vì ngại xấu hổ. Thật sự thì, nếu có thể, cô cũng không muốn phải dùng tới hạ sách này, thật sự là quá mức mất mặt. Chỉ ra ngoài tham quan thành phố này một chút, không ngờ lại rơi phải tình huống này, biết thế cô ở lì trong khách sạn đã tốt.

"Rồi sao nữa?"

"Rồi sao nữa?", bên dưới lớp kính, đôi mắt thiếu nữ trừng to vì kinh ngạc, cô đã nói tới vậy rồi, không phải kẻ trước mặt nên thể hiện phong độ của phái mạnh hay sao? "Rồi sao nữa?" Là có ý gì? Tình huống không đúng nha, không giống với mấy tiểu thuyết ngôn tình mà cô thường hay đọc tẹo nào.

"À... ưm, anh có thể cho em mượn chút tiền để đi taxi về khách sạn không? Em nhất định sẽ trả lại mà!"

Thiếu nữ nén xấu hổ hỏi.

"Ta không phải loại người chỉ vì vài câu nói mà cho người lạ mượn tiền đâu, có gì đảm bảo những lời ngươi nói là thật chứ?"

Yami nhàn nhạt nói, có lý do để hắn lạnh lùng như thế. Trên người thiếu nữ này hắn cảm thấy năng lượng ba động, còn là loại năng lượng cực phẩm nữa kìa, dù nhỏ yếu nhưng vẫn chân thực tồn tại. Cô ta hẳn là đã dùng vật phẩm gì đó để che giấu, nhưng tiếc là, cô không phải người bình thường, kẻ trước mặt cô lại càng không phải là người bình thường.

Yami không phải kẻ mang tình thương bác ái ai cần cũng giúp, lòng tốt hắn có, nhưng phải xem đối tượng. Cô gái này dù hắn không giúp, cô ta cũng chẳng thể xảy ra chuyện gì được.

"Cái tên này!"

Thiếu nữ gấp sắp khóc, tên này tại sao lại cứ trơ ra như tượng đá vậy, sắp tới thời gian họp nhóm rồi, nếu cô tới trễ chắc chắn sẽ bị mắng mất thôi. Chẳng lẽ phải dùng sức mạnh? Nhưng làm vậy thì thua cá cược mất, cô đã mạnh miệng nói, một tuần không dùng sức mạnh mình vẫn có thể sống tốt với mấy người kia.

Còn chưa qua một ngày, nếu sử dụng thì sẽ thành trò hề mất.

"Anh..."

Thiếu nữ mở miệng, cố gắng thuyết phục người thiếu niên trước mắt lần nữa, chỉ là trong lúc cô còn đang suy nghĩ, người kia đã đi được vài mét rồi.

"Khoan đã!"

Thiếu nữ một lần nữa đuổi theo, ôm chặt eo hắn.

"Nếu anh giúp em, em có thể cho anh chụp hình chung, và ký tặng nữa."

Cô đưa ra lá bài cuối cùng, giật chiếc kính đen to bản và chiếc nón xuống, để lộ ra đôi mắt màu lục bảo và mái tóc dài thẳng mượt cũng màu lục bảo.

"Tại sao ta lại muốn chữ kí và chụp hình cùng ngươi chứ?"

Những tưởng mình đã lộ ra dung mạo, sẽ khiến cho người kia thay đổi suy nghĩ, nhưng tiếc là hắn vẫn một mặt lạnh tanh, thậm chí là đã có chút phiền chán hiển hiện ra trên mặt.

"Phiền chán? Mình ư?"

Cô gái một mặt mộng bức, hoàn toàn không hiểu được, lẽ nào cô cũng không nổi tiếng như mình nghĩ?

"Anh không biết em sao?"

"Ngươi không bị ấm đầu đấy chứ? Tại sao ta phải biết ngươi?"

"Yukino Midori, đó là tên em, anh hẵn phải nghe qua rồi!"

"Yukino Midori?"

"Phải!"

"Chưa từng nghe qua."

Như sét đánh bên tai, Yukino đờ người ra vì câu trả lời của Yami, có phần bị sốc. Dù chỉ là thân phận giả, nhưng ít ra cô cũng là thành viên của nhóm Idol nổi tiếng toàn cầu thời gian gần đây.

Chưa từng nghe qua? Tên này không phải là đang đùa chứ? Nhưng nhìn vẻ mặt thì rõ ràng là không phải nói dối. Chẳng lẽ nói, tên này là người rừng? Từ trên núi mới xuống sao? Phải cũng chỉ còn cách giải thích thế này mà thôi.

Yami cũng không cho Yukino thêm bất kì cơ hội nào, trong lúc cô vẫn còn bị sốc, hắn đã nhanh chân biến mất khỏi góc khuất con đường.

Trở về với thực tại, không còn nhìn thấy Yami trước mặt nữa, Yukino không khỏi cảm thấy lạc lõng, cô muốn đuổi theo, nhưng bên ngoài con đường này nhiều người như vậy, làm không tốt bị nhận ra sẽ bị rất nhiều người vây lấy, tới lúc đó thì phiền phức lớn.

Chán nản cúi người xuống nhặt cặp kính và đội chiếc mũ lên, Yukino lững thững bước đi trong chán nản. Xem ra hôm nay bị mắng là chắc chắn rồi.

..........

Cuối cùng, Yami quyết định tới Thiên Thượng Nhân Gian ăn, đầu bếp ở đó làm ra thực phẩm vẫn là hợp khẩu vị hắn.

Nhưng khi Yami tới nơi, hắn khá là kinh ngạc, Thiên Thượng Nhân Gian đã bị bao vây bởi cả một biển người. Họ đang reo hò kịch liệt, vung vẩy băng rôn trên đầu, kêu gào tên ai đó, thoạt nhìn qua chẳng khác gì một cuộc bạo động.

Phải mất vài giây Yami mới có thể xác định được đám người này là fan cuồng đang gọi tên thần tượng của mình, chứ không phải là bạo động.

Nghĩ lại thì, tờ rơi lúc nãy chẳng phải là bảo có nhóm Idol gì gì đó sắp lưu diễn ở Azure Sky sao? Chắc hẳn là đối tượng mà đám người này hướng tới rồi.

Nhưng đó cũng không phải điều làm Yami ngạc nhiên. Hắn thấp thoáng nhận thấy năng lượng của người quen bên trong Thiên Thượng Nhân Gian.

Là nhóm người Kokuren và Yuu.

"Việc riêng mà chúng nói không phải là việc này đấy chứ?"

Khác với những người kia, nhóm người Kokuren có quan hệ đặc biệt với Yami, Tenma đã căn dặn kỹ càng nhân viên ở đây, thấy họ thì phải đối xử như thấy tổ tông.

Và vì vậy, bọn họ không bị ngăn cản ở ngoài mà được phép tiến vào trong.

Không quá khó khăn để vượt qua đám đông ồn ào, Yami nhanh chóng đặt chân vào Thiên Thượng Nhân Gian. Nhận ra tổ tông tóc trắng, những nhân viên thật sâu cúi đầu, Yami ra hiệu họ không cần lễ nghĩa, nhanh chân vào trong.

Bên ngoài quá ồn, hắn không chịu được, cũng may tính cách âm nơi này cũng rất tốt, bên trong hoàn toàn yên tĩnh.

Không mất chút công sức nào, Yami rất nhanh tìm đến chỗ các cô gái. Thản nhiên kéo ghế ngồi xuống.

"Yami? Chẳng phải ngươi đi hành tinh khác phá họa... nhầm, du ngoạn sao? Trở về sớm vậy? Còn chưa tới nửa ngày chứ..."

Kokuren thấy hắn xuất hiện thì bối rối hỏi, kém chút nói hớ.








Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info