ZingTruyen.Com

Vi Vua Bi Lang Quen Bong Toi Tro Ve


Temura muốn trốn, hắn muốn chạy thật xa khỏi cái nơi thị phi này, quang cảnh trước mặt hắn lúc này chẳng khác gì một bức tranh miêu tả địa ngục cả.

Một bên là bão tuyết, một bên là dung nham, một bên nóng kinh khủng, một bên lại băng hàn đáng sợ, băng hỏa lưỡng trọng thiên. Mấy con nhỏ đó, có còn là người không vậy? Mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều mang tới sát thương kinh khủng.

Đừng nhìn phạm vi phá hoại chỉ nằm trong khu vực quanh đây, nhưng ba động năng lượng đủ để khiến hắn không động nổi một ngón tay. Bấy nhiêu thôi cũng nhận ra được chênh lệch thực lực là lớn cỡ nào, căn bản là không cùng một tầng thứ.

Bốn người kia hùng hổ dọa người mà xuất hiện, bây giờ lại như mèo bệnh mà hoảng sợ run rẩy, trên người không có lấy một nơi nào lành lặn. Chật vật chạy trốn, cả ngoáy đầu cũng không dám.

"Mình đã trêu vào ai thế này???"

Trong lòng Temura điên cuồng kêu gào, nhưng cũng âm thầm cảm thấy may mắn, ít ra thì hiện tại hắn vẫn còn sống, qua được vụ này thì phải về mà tạ ơn tổ tông mới được.

Cái gì Cecilia, cái gì vampire, cái gì nữ vương, hắn không quan tâm nữa. Cecilia ở bên đám quái thai đó lúc này chắc chắn tốt hơn ở với bản thân, quan trọng là giờ hắn cũng không có can đảm đi đòi lại con bé. Hắn dù sao cũng chỉ là một level 6 mà thôi, đám người kia ít nhất cũng đã phải chạm tới lằn ranh level 7, thậm chí vượt qua rồi.

Hắn còn rất trẻ, tiền đồ phía trước rất rộng lớn, cũng không muốn chôn vùi nó lúc này.

Lại nói, thời điểm kia đã qua, vậy mà Cecilia vẫn như cũ không có gì xảy ra, trừ cột sáng đỏ rực và ánh hoàng kim chói lóa lúc nãy, chẳng phải là dấu hiệu thức tỉnh sao? Bây giờ lại chẳng còn gì sất, đúng là quái sự.

Mặc dù điều đó cũng tốt, nữ vương nếu hôm nay đã không thức tỉnh, nghĩa vụ của hắn đối với Cecilia cũng không còn nữa. Trách nhiệm của gia tộc hắn đối với chuyện này cũng đã không còn nữa.

Nhưng điều đó lúc này chẳng còn quan trọng, Temura không muốn ở lại đây dù chỉ là thêm bất kì một giây phút nào nữa. Đợi thân ảnh các thiếu nữ lần lượt biến mất sau cánh cửa, hắn như được đại xá, ba chân bốn cẳng, mặc cho thương thế, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đi.

Bên kia, Alice ngoái đầu nhìn lại, rồi đóng cửa, cũng chỉ là một con ruồi từng bị Yuu dọa chạy, không đáng quan tâm lắm.

"Khoan đã, Cecilia đâu?"

Yuu nhìn quanh quất như đang tìm kiếm gì đó, chợt hỏi.

"A?"

Những người còn lại thoáng chút bối rối, lúc nãy chiến đấu có hơi hăng, hoàn toàn đem con bé quên mất.

"Ở bên kia..."

Alice chau mày, chỉ chỉ tay về phía bên phòng Yami, sắc mặt có hơi kì lạ.

"Hả?"

Kokuren, Yuu, Sanae và Konoe thoáng cái đờ người ra. Bọn họ liền lập tức đạp tung cửa phòng bên cạnh, rồi tái mặt khi thấy Cecilia đang nằm rúc trong ngực Yami, giống một con mèo nhỏ.

"Ngươi, cái tên này!"

Kokuren thét lên một tiếng, nhanh chóng ôm Cecilia trở lại, nhìn Yami như đang nhìn rác rưởi. Yuu không nói chẳng rằng, cho ngay một cú phi cước vào bụng hắn.

Nhưng, vẫn giống thường lệ, như một loại bản năng, Yami chụp lấy cái chân đang đá tới rồi ném ra ngoài cửa sổ. Cùng với đó, hắn mơ màng tỉnh giấc...

"Các ngươi đang làm gì thế...?"

.........

"Yami! Ta nghĩ chúng ta cần nghiêm túc nói chuyện."

Sáng sớm, sau khi vô cớ tấn công hắn rồi ôm lấy Cecilia và bỏ đi không nói lời nào khuya hôm qua, chỉ vừa mới ngủ dậy không bao lâu, Kokuren đã dẫn theo Yuu, Konoe, Sanae và Cecilia đến trước cửa phòng nghỉ của hắn, một mặt nghiêm túc như đang nhắc tới vấn đề tồn vong của thế giới, nói ra.

"Nói đi."

Tránh qua một bên để mấy cô gái bước vào, Yami thản nhiên ngồi xuống giường đáp.

Kokuren kéo ghế ngồi xuống, an tọa đối diện với Yami, để Cecilia ngồi trong lòng, Yuu ngồi ngay bên cạnh, Sanae và Konoe đứng phía sau.

"Được rồi, ta bắt đầu nhé."

Cô nói.

"Ta đang nghe đây."

"Ngươi có phải là có sở thích đặc thù gì hay không?"

"Hả?"

Câu hỏi của Kokuren làm Yami sững người, không hiểu.

"Tại sao ngươi lại hỏi vấn đề này?"

Hắn hỏi lại.

"Chỉ là gần đây ta chợt nhận ra một điều..."

Kokuren thở hắt ra một hơi, rồi tiếp.

"Ngươi có vẻ rất quan tâm tới trẻ con, hay nói thẳng ra rằng, ngươi hình như rất quan tâm tới các bé gái. Thế nên ta mạo muội hỏi lại lần nữa, ngươi thật sự có sở thích đặc thù gì hay không?"

Bằng chất giọng đều đều đều, Kokuren nhẹ nhàng nói, nhưng Yami lại có cảm giác cô lúc này tựa như một cô vợ nhỏ oán trách chồng vậy.

Bên cạnh cô, Yuu cũng có biểu lộ tương tự, Sanae và Konoe ở phía sau tuy nhắm mắt, nhưng đôi tai vẫn nhướng lên, dường như rất chăm chú tới những gì Yami sắp nói.

"Thật ra thì..."

Yami thở ra một hơi, hắn còn nghĩ là chuyện gì quan trọng, thì ra chỉ là vấn đề cỏn con này.

Cộc! Cộc! Cộc!

Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng gõ cửa, hoàn toàn chặn ngang lời hắn.

"Ai đó?"

Kokuren nhăn mày, khó chịu hỏi.

"Tôi là Chris Johansson, đại diện cho Liên Bang Tân Nhân Loại đến thỉnh xin Bạch Dạ Đế Vương gặp mặt một lần."

Từ bên ngoài truyền tới âm vang hữu lực nhưng cũng rất hạ mình cung khiêm.

"Chris Johansson? Liên Bang Tân Nhân Loại? Lại là cái đồ..."

"Chris Johansson là level 7 mạnh nhất hiện tại đã được biết đến và công nhận. Còn Liên Bang Tân Nhân Loại là tổ chức thế giới được thành lập bởi các nguyên thủ quốc gia. Cơ bản thì đây là tổ chức của các siêu năng lực gia, chịu trách nhiệm quản lý cũng như điều hòa trật tự giữa xã hội các siêu năng lực gia. Phải rồi, Giới Luật Giả cũng là một phần của tổ chức này."

Không đợi Yami nói hết câu, Yuu đã ngay lập tức chặn họng hắn bằng một lời giải thích ngắn gọn nhất có thể. Lúc nào mỡ mồm ra cũng là đồ chơi này đồ chơi nọ, để người khác nghe thì thật không hay chút nào. Dù thật sự thì đối với hắn những thứ này gọi là đồ chơi cũng không khác biệt gì cho cam.

Còn về tại sao họ lại biết cái danh phong Bạch Dạ Đế Vương này thì chắc hẳn là do người nhà Watson nói cho họ rồi.

"Mạnh nhất cơ à? Được thôi, ngươi có gì muốn nói với ta?"

Yami đứng dậy khỏi giường, mở cửa bước ra, tựa cười nhưng không phải cười, đối với Chris đang cung kính mà cúi đầu nói ra.

"Không dám! Đó chỉ là do người ngoài đồn thổi, trước mặt Bạch Dạ Đế Vương ngài thì chỉ như trò hề thôi."

Chris vội đáp, mặc dù trong lời nói của hắn có chút ý muốn lấy lòng Yami, nhưng những gì hắn nói cũng không sai, thiếu niên trông có vẻ tầm thường này thật sự có thực lực đáng để hắn cẩn trọng đối đãi.

"Bớt nói nhảm đi, ngươi muốn nói gì với ta."

"Không biết Đế Vương ngài có hứng thú gia nhập Liên Bang Tân Nhân Loại hay không?"

"Ồ? Các ngươi là đang mời chào ta?"

"Đúng vậy, rất mong Bạch Dạ Đế Vương suy xét."

"Ta sẽ có được lợi ích gì?"

Yami sờ sờ cằm, ra vẻ suy tư.

"Gia nhập Liên Bang Tân Nhân Loại chính là một loại biểu trưng cho danh dự, cho vinh quang, vì nhân loại mà chiến đấu, thế giới sẽ biết tới tên ngài như cái tên của một vị anh hùng vĩ đại."

"Trông ta giống loại người để ý danh dự, để ý chúng sinh nghĩ gì về ta sao?"

Yami có hơi buồn cười, danh dự, vinh quang? Dùng hai thứ đó để làm điều kiện mời chào hắn, nếu hắn là kẻ thích mua danh chuộc tiếng như vậy. Trái Đất này từng người đều đã phải khắc ghi trong tâm khảm cái tên Yami Sora của hắn từ lâu rồi.

"Nếu như ngài đồng ý, chúng tôi có thể cung cấp cho ngài bảo địa tốt nhất cũng như tài nguyên tốt nhất để tăng cao thực lực, chỉ cần ngài nguyện ý..."

"Ta lấy những thứ đó làm gì? Mạnh hơn? Ở Trái Đất này ta không nghĩ có ai khác mạnh hơn ta."

Yami thờ ơ bác bỏ.

"Bạch Dạ Đế Vương, ngài rất mạnh, đây là điều không thể phủ nhận, nhưng nói là mạnh nhất thế giới, chẳng phải là có hơi ngông cuồng rồi ư?"

Dù là đang cúi đầu, Chris cũng có hơi chút khó chịu trước sự cuồng ngạo này của Yami.

"Ngông cuồng? Ta không cho là thế, nơi đây thật sự có ai thắng nổi ta? Chẳng lẽ là ngươi sao? Level 7 mạnh nhất!"

Yami xuy cười một tiếng, mỉa mai.

"Tôi thật sự không thể đánh bại ngài, nhưng điều đó không có nghĩa trên thế giới này không ai có thể làm việc đó. Ngài có biết, Trái Đất này không giống như vẻ ngoài của nó. Những gì ngài thấy, cũng chỉ là phần nổi của tảng băng trôi. Khắp thế giới luôn tồn tại những thế lực ẩn giấu trong thứ nguyên khác. Vẫn còn những cường giả ngủ say chưa tỉnh giấc, họ mới thật sự là bá chủ của thế giới..."

Nói tới những điều này, Chris vẻ mặt có hơi thất thần, tựa như lâm vào hồi tưởng.

"Đừng cho rằng ngài có thực lực vượt qua level 7 đã là thiên hạ vô địch, chân chính thiên chính vô địch, còn không thèm để level 7 vào mắt nữa kìa."

"Ngươi sai rồi, ta không phải thiên hạ vô địch."

Yami lắc đầu.

"Mà là thiên thượng thiên hạ, ngã thị chí tôn."

"Ngài!"

Chris tái mặt, dù là hắn đã nói tới vậy, thiếu niên này vẫn một mực kiêu ngạo. Hiện tại Chris có chút hối hận đã tự chủ trương mời chào, dù có chút thực lực, nhưng lại kiêu ngạo ngông cuồng, không coi ai ra gì, loại người này khó thành châu báu, cuối cùng sẽ bị đào thải mà thôi.

"Nếu đạo đã bất đồng, xin thứ lỗi vì đã làm phiền ngài."

Chris cúi đầu lần nữa, nhưng đã không còn giống ban đầu cung kính như vậy nữa, chỉ còn lại thản nhiên, rồi mang theo đám người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com