ZingTruyen.Com

Vi Vua Bi Lang Quen Bong Toi Tro Ve


"Ngươi mua sportbike làm gì? Ta thấy đâu cần thiết chứ, hơn nữa ngươi biết lái sao?"

Ra khỏi khu mua sắm, Yuu hiếu kì hỏi Yami, với tốc độ của hắn, mua xe chả phải chỉ như điều thừa thải thôi sao.

"Để hoàn thành một ít vấn vương của quá khứ thôi, còn biết lái hay không thì ta từng đi xe đạp rồi."

"Vấn vương trước đây" mà hắn nhắc tới chính là một ước mơ tưởng chừng như không thể thực hiện của Yami Sora trước khi tỉnh giấc. Đã từng hắn luôn muốn sở hữu một chiếc sporbike thế này, nhưng lúc đó hắn cũng biết đây chỉ là một ước vọng viễn vong nên chôn chặt đáy lòng. Sau khi tỉnh giấc, vì nhiều chuyện xảy ra, hắn cũng đem chuyện này quên mất, thẳng đến hôm nay.

Nếu đã muốn hoàn thành nhân quả một đời này, đã tiện thời gặp được thì đáp ứng nó vậy.

"Đi xe đạp?"

Nhưng Yuu không có hứng thú với vế đầu, thứ làm cô bé chú ý tới là mấy chữ cuối cùng. Cô bé rất là quan ngại nhìn gã tóc trắng trước mặt mình, sẽ không có tai nạn chứ? Không phải Yuu lo lắng cho Yami, hắn thì có thể xảy ra chuyện gì, chỉ là những người bình thường trên đường thì...

"Ta thấy sportbike hay bike gì đi nữa thì cũng như nhau thôi, tiện thể thì ta định thử một vòng, ngươi muốn đi cùng không?"

Yami cười nhẹ, ngồi lên xe, ngoái đầu lại hỏi.

"Cũng... cũng được!"

Yuu một bộ như vừa hạ một quyết định khó khăn rất cần quyết tâm, leo lên vị trí sau xe ngồi.

Tựa đầu vào lưng Yami, Yuu vòng tay qua eo hắn, nhẹ nhàng ôm lấy nó. Mơ mơ màng màng, Yuu cảm thấy tình cảnh thế này cũng không tệ, có chút lãng mạn.

Nhưng rất nhanh, khi Yami khởi động xe, Yuu biết mình sai rồi, lãng mạng bay sạch hoàn toàn không sót lại chút gì. Cái tên này vẫn điên rồ như cũ, vừa khởi động hắn đã vặn xoắn cả tay ga, bốc thẳng bánh đầu chạy đi vài chục mét.

Sau đó thì bằng tốc độ bàn thờ mà lao đi giữa dòng xe cộ đông đúc. Cả chiếc sportbike như một tia chớp đen chạy đi. Tốc độ này tuyệt đối phải vượt qua 220 km/h.

"A!"

Yuu chỉ kịp thét lên một tiếng, hai tay vô ý thức ôm chặt lại.

Mặc dù nói tốc độ này đối với người đã tiếp cận tới vận tốc âm thanh như Yuu thì chẳng tính vào đâu. Tuy nhiên, đây là đang giữa phố xá đông đúc, Yami lại phóng xe như điên như dại, mỗi lần hắn lách tránh xe cộ và người đi đường là mỗi lần Yuu thót tim không nhẹ, cứ lo lắng là sẽ có tai nạn xảy ra.

Liên tiếp chạy qua vài cái ngã tư, Yuu mới bắt đầu kịp phản ứng lại.

"Yami, ngươi không dừng đèn đỏ, bốn cái rồi đấy!"

Vừa rồi, Yami căn bản không hề có ý muốn dừng lại chờ đèn đỏ, cứ thế mà giữa dòng xe cộ lạng lách kinh người, đến nỗi nghĩ lại Yuu vẫn phải chảy mồ hôi lạnh.

Cảnh sắc hai bên đường vẫn như một cuốn phim tua nhanh mà liên tục chạy qua.

"Chậm đã!"

Đột nhiên, Yuu thét lớn, rồi buông tay ra khỏi eo Yami, giẫm chân phóng lên. Chỉ thấy bên đường, từ một tòa cao ốc, một đứa bé đang rơi tự do xuống mặt đường bên dưới, mà Yuu chính là hướng đứa bé này phóng đi, bắt lấy nó, nhẹ nhàng mà tiếp đất.

Mọi người xung quanh kinh ngạc sững sờ, không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.

Yuu cúi đầu nhìn xuống đứa trẻ, đặt nó đứng xuống đất, đây là một cô bé, chỉ khoảng 8-9 tuổi, ngũ quan tinh xảo, phấn điêu ngọc trác, trên người mặc một bộ váy công chúa màu vàng nhẹ, đôi mắt to tròn long lanh mở to, chớp chớp vài cái, cũng đang hiếu kì quan sát Yuu.

"A, đứa trẻ này..."

Yami lúc này cũng vừa đi đến, chiếc sportbike không thấy đâu nữa, có lẽ đã được để vào không gian thứ nguyên, hắn nhìn vào đứa trẻ trên tay Yuu, bất chợt nói ra.

"Ngươi biết nó sao, Yami?"

"Không, đây là lần đầu gặp, chỉ là đứa bé này..."

Không đợi hắn nói xong, xung quanh hai người đã bị một đám người áo đen vây lại, khí thế phi phàm, khẳng định không phải thường nhân. Chỉ là đám người này, vẻ mặt bất thiện, hẳn là không phải có ý tốt rồi.

"Đứa trẻ đó, làm phiền các người trả lại nó cho chúng ta."

Ngay khi đám người này xuất hiện, đứa trẻ bỗng trở nên sợ sệt, đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt mép váy Yuu, có hơi run rẩy.

Cảm nhận được nổi sợ từ cô bé, Yuu cũng không nghĩ nhiều nữa, mặc kệ mọi chuyện ra sao, làm cho một đứa trẻ sợ hãi thế này, chắc chắn không phải dạng tốt lành gì rồi.

"Trước tiên thì các người là ai? Mà đứa bé này lại là ai nữa!"

Yuu đẩy cô bé về phía sau, lạnh lùng chất vấn.

"Nè cô bé, lo chuyện bao đồng nhiều quá là không nên, giao đứa trẻ đó ra, rồi mọi chuyện sẽ êm xuôi."

Người có vẻ như là thủ lĩnh nghiêm giọng lại, tràn đầy uy hiếp.

"Nếu như ta nói không đây?"

Yuu không chùn bước, không khí xung quanh đã bắt đầu trở nên phiêu động.

"Đã vậy thì, động thủ! Tránh đêm dài lắm mộng!"

Sau tiếng thét, cả đám áo đen nhất tề xông lên, Yuu một bước cũng không dời đi, chỉ là trừng mắt một cái. Một luồng không khí bạo tạc đem đám người đánh văng tứ phía.

"Không ổn! Sức mạnh này, ít nhất cũng là siêu năng lực gia level 4! Tạm thời rút đã!"

Bùm! Bùm! Bùm!

Liên tiếp âm thanh nổ tung vang lên, khói bụi mịt mù, che lấp đi tầm nhìn của mọi người. Yuu lập tức thổi tan đám khói đi, nhưng ở đó đã chẳng còn bóng dáng tên áo đen nào nữa.

Cách cô bé không xa, Yami sờ sờ cằm, nhìn cô bé kia, có chút trầm tư. Tựa như đang suy nghĩ gì đó.

.........

Trải qua một chuyện vừa rồi, cộng thêm bây giờ phải lo cho đứa trẻ lạ mặt này, Yuu không còn tâm trạng đi dạo phố nữa. Trước tiên trở về Yozakura đã rồi nghĩ tiếp. Một phần vì lo lắng đứa trẻ không chịu nổi áp lực sinh ra nếu di chuyển tốc độ cao, một phần vì Yuu vẫn chưa thể làm chủ hoàn toàn tốc độ bản thân, lại có thể đưa tới người khác chú ý không cần thiết, nên họ dự định dùng phương tiện hiện đại để trở về.

Ban đầu Yami muốn dùng sportbike, nhưng Yuu đặt tay lên vai hắn, thở dài:

"Yami, con bé còn nhỏ lắm."

Thế nên giờ hai người và đứa trẻ đang ngồi trên một chiếc taxi. Yuu sờ sờ lên mái tóc mềm mại của bé gái đang ngủ trên đùi mình, đăm chiêu suy nghĩ.

"Lúc nãy tên kia có gọi ngươi là siêu năng lực gia level 4, lại là cái đồ chơi gì nữa thế?"

Bất chợt bên cạnh cô truyền tới giọng nói của Yami, đưa Yuu ra khỏi dòng suy tưởng.

"Hả? Level 4? À là cái đó..."

"Thế nó là gì?"

"Gần đây, tốc độ khôi phục của trái đất càng lúc càng nhanh. Toàn cầu đang trong quá trình biến đổi,..."

"Nói chuyện chính đi."

"Được rồi, được rồi! Theo sự tăng trưởng của mật độ năng lượng sống, siêu năng lực gia càng lúc xuất hiện càng nhiều, cả động thực vật cũng xảy ra biến đổi lớn. Theo ước tính, trong tương lai vài năm tới, toàn cầu sẽ hoàn toàn lột xác, sẽ không có bất kì ai nằm ở cái giới hạn "bình thường" hiện tại nữa, dù là những người không cách nào thức tỉnh cũng sẽ có biến đổi về chất. Chính vì thế, các tổ chức thế giới cho rằng nên tạo ra một thang đo để xếp hạng năng lực của loài người, thậm chí là sinh vật biến dị trong tương lai, việc này xảy ra trong đoạn thời gian ngươi ở Tinh Vẫn..."

"Thang đo à? Có mấy cấp độ đây?"

Dường như đối với chuyện này khá có hứng thú, Yami tiếp tục hỏi.

"Tính tới hiện tại thì có tất cả 7 cấp độ từ thấp đến cao. Bao gồm:

Level 1 - năng lực bậc yếu, thường là những người vừa mới thức tỉnh, có thể tạo ra sức mạnh tương đương với bật lửa, hoặc dòng điện 10 volt.

Level 2 - năng lực bậc khá, đã có thể tác động tới những vật dụng xung quanh, như làm lơ lững những vật nhỏ.

Level 3 - năng lực bậc cao, có sức mạnh có thể đập vỡ một bức tường.

Level 4 - năng lực mạnh, mang sức mạnh có thể sang phẳng một căn hộ nhỏ.

Level 5 - năng lực rất mạnh, đủ mạnh để nghiền nát một cao ốc.

Level 6 - cấp thảm họa, sánh ngang với thảm họa tự nhiên, sức mạnh xóa sổ cả thành phố lớn.

Level 7 - thần cấp, mức độ tàn phá lúc này ít nhất cũng là một quốc gia.

Đại loại như thế đấy. Mặc dù còn nhiều tiêu chuẩn khác để xác định level, nhưng cơ bản như thế."

Yuu xổ ra cả một tràng dài.

"Lũ này đôi khi cũng nghĩ ra nhiều thứ thú vị thật, thế trên thế giới được bao kẻ level 7 rồi?"

"Có tổng số 3 level 7 và 12 level 6 được biết tới, tính đến thời điểm hiện tại, nhưng ta không nghĩ đây là con số chính xác, dù hệ thống này lan truyền với tốc độ chống mặt và được áp dụng rộng rãi, nhưng nó vẫn chỉ mới là lý thuyết thôi, chưa có văn kiện nào được thông qua. Nên hẳn là có nhiều người hơn con số đó, chỉ là không thích lộ diện, giống như ta hay chị vậy, hoặc xa hơn nữa, những loại tồn tại giống như ngươi, với ngươi thì cái hệ thống level này chắc chẳng có ý nghĩa gì..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com