ZingTruyen.Info

vị tứ sư đệ thường thường chả có gì lạ

Chương 36.

ManhManh1843

103.

Ta nằm trên Hồng Linh Phượng của Bùi sư huynh.

Bùi sư huynh ngồi xếp bằng bên cạnh ta, huynh mặc một chiếc áo đỏ với hoa mẫu đơn lớn thêu trên vạt áo của mình. Huynh dùng hai ngón tay chấm một nốt chu sa đỏ lên giữa mi tâm ta, nói: "sư đệ ở đây nhìn huynh là được, việc này là một mình huynh làm thì huynh chịu, không cần đệ thay huynh chịu đâu."

Dứt lời, huynh ấy liền cúi người xuống, mổ một cái lên vành tai ta.

Ta biết ta không thể thuyết phục huynh ấy, chỉ có thể nói: "Vì những người kia mà bị Thiên Khiển thật không đáng."

Bùi sư huynh nói: "Nếu phần đời còn lại của huynh vì hôm nay mà hối hận thì chi bằng để Thiên phạt bổ cho hồn phi phách tán."

Ta nắm chặt lấy tay huynh nói: "Đệ không muốn sư huynh chết."

Bùi sư huynh nói: "Sao nào, Bùi sư huynh chết rồi, đệ khóc cho ta sao?"

Khi huynh nói, hơi thở ấm áp, ta nhét những con én trong tay áo vào tay huynh, không nhìn vào mắt huynh nữa, thì thầm: "Đệ đã gặp muội muội của huynh."

Bùi sư huynh không biết chuyện Hung thú trong người ta, chỉ cho rằng ta mơ lung tung.

Ta nói: "Nàng thấp hơn ta một chút, nhưng trong vài năm nữa có thể cao hơn ta... Nàng còn nói nhờ sư huynh mang theo én cỏ chôn ở gốc liễu ven sông, chờ mùa xuân năm sau, bọn họ sẽ biến thành én trở về thăm huynh."

Bùi sư huynh nghe lời ta nhưng không lên tiếng nói gì.

"Nếu đã chết thì không còn gì cả." Ta nói: "Nếu Bùi sư huynh gặp Thiên phạt, phần cháo sau này ta nấu cho Bùi sư huynh chẳng phải đều sẽ dành hết cho Giang sư huynh sao?"

105.

Bùi sư huynh trầm mặc một hồi lâu. Nói: "Không được, Giang Cận muốn ăn luôn phần của ta thì sẽ thành heo mất."

Huynh ấy ngồi thẳng dậy, vặn tai ta, nói: "Bé Heo, chỉ bằng những lời này huynh không thể chết."

Bùi sư huynh lại đứng lên, khoanh tay sau lưng quay đầu Hồng Phượng Linh nói: "Không được, chết liền tiện nghi cho đầu heo Giang Cận mất, vẫn là phải trở về Phúc Lộc sơn..."

Ta nghĩ thầm lúc trước khuyên nhiều như vậy, chỉ có những lời này mới có thể đả động Bùi sư huynh sao?

Huynh lẩm bẩm một lúc, và dựa vào ta, lầm bầm: "Nhưng ta thật sự muốn đốt cung điện của tên nam nhân đó... Hắn sao có thể không thẹn với lòng mà mà ngồi trên giang sơn thiên hạ..."

Trong lòng ta nghĩ, đây có lẽ là Nhân Gian đạo.

Mỹ nhân da tướng hoá bạch cốt, công danh lợi lộc quay đầu không.

Thế nhân có cừu oán cũng có đại ái, có tham lam cũng có đại nghĩa. Sinh tử thế nhân sẽ có đủ loại tâm tư, chính là Nhân Gian đạo.

Bùi sư huynh nói: "Tuần chi sư đệ đến anh anh em em với huynh đi."

Ta đến gần mặt huynh hôn một cái.

Bùi sư huynh cong mắt cười, cũng không nhìn ta, chỉ nhìn cung điện hoành tráng dưới mây nói: "Đều do sư đệ, huynh vốn một lòng muốn chết, hiện tại lại bắt đầu lưu luyến hồng trần."

Ta nói: "Lưu luyến phàm trần có gì không tốt?"

Bùi sư huynh nói: "Huynh còn muốn ăn thêm hai chén cháo Tam Tiên sư đệ nấu...cho dù huynh không ăn được, cho chó ăn cũng không cho Giang Cận ăn."

-=-=-=-=-=-=-=-=-=-
Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mị người đọc truyện vui vẻ. (꒪ω꒪υ)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info