ZingTruyen.Info

Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

102

ThuyTichThanhThanh

Edit: Thủy Tích

Sau khi chào một tiếng, Dạ Vân Sâm liền trầm mặc, theo bản năng nhìn về phía sau lưng Dạ lão gia tử, ngoài dự đoán không nhìn thấy thân ảnh của Phụng lão, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Trong khoảng thời gian này, Dạ lão cùng Phụng lão luôn xuất hiện cùng nhau, chỉ cần nhìn thấy một người liền có thể khẳng định nhìn thấy người còn lại, lúc trước cậu còn suy đoán một chút có phải hay không hai người đã tái hợp với nhau, cũng vì thế mà lúc này đây không nhìn thấy Phụng lão cậu sẽ cảm thấy kỳ lạ cũng là chuyện bình thường thôi.

Dạ lão gia tử đem hành động của cậu xem trong mắt, trong lòng ít nhiều cũng biết cậu đang nghĩ gì, nhịn không khỏi thở dài, có chút phiền chán khi hôm nay xuất hiện loại cảm giác áy náy, ông ta không phải là loại người thiếu quyết đoán như thế, chẳng lẽ người già bắt đầu lo trước lo sau ?

Nhưng không quản là thế nào thì ông ta vẫn nhớ rõ mục đích mà mình đến đây hôm nay, ném đi suy nghĩ khó hiểu trong lòng, Dạ lão thanh thanh yết hầu, cũng không định quanh co lòng vòng, trực tiếp nói : « Vân Sâm, hôm nay ta tới đây là muốn nói cho cháu biết một việc, bà của cháu hiện đang nằm trong bệnh viện. »

Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt đều nhất thời sửng sốt, một hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần, Cố phu nhân nhíu nhíu mày, suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu là hoài nghi. Bà nhìn Dạ Vân Sâm, thấy cậu một bộ không biểu tình mới quay đầu nhìn về phía Dạ lão, hỏi : « Phu nhân làm sao vậy ? Do thân thể không thoải mái hay sao ? »

Sắc mặt ông ta nặng nề nhìn Cố phu nhân, thanh âm trầm thấp, « Người già đều như vậy, hôm nay nhìn thấy khỏe mạnh, nhưng có khi ngày mai lại ra chuyện không chừng. » Ông ta nói hàm hồ như vậy, Cố phu nhân nhíu mày, có chút đoán không ra dụng ý trong lời nói của ông, nghe thì tựa như đang nguyền rủa Phụng lão, nhưng Dạ Vân Sâm lại nhớ tới trước đây Phụng lão có nói qua với cậu, bà mắc bệnh, là một căn bệnh không thể trị được, thời gian còn lại không còn nhiều lắm nhưng cậu vẫn luôn không để trong lòng bởi mỗi lần nhìn thấy Phụng lão đều thấy đối phương tinh thần vô cùng tốt, thật khó có thể khiến cậu tưởng tượng ra đó là người mang bệnh sắp chết.

Ánh mắt cậu phức tạp nhìn về phía Dạ lão gia tử, phảng phất như muốn nói lại thôi, Dạ lão vẫn luôn nhìn cậu, thấy cậu nhìn chính mình, biết mục đích đã đạt được, mới nói tiếp : « Hôm qua bà ấy nhận được điện thoại của chị gái, cảm xúc có chút kích động, điện thoại còn chưa ngắt đã ngất đi rồi, mãi đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại, cháu không định đi thăm bà ấy một chút sao ? » Dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, « Ta nghĩ bà ấy hẳn là rất hi vọng có thể nhìn thấy cháu. »

Dạ Vân Sâm tránh đi đề tài, hỏi : « Bác sĩ nói như thế nào ? »

Dạ lão gia tử yên lặng nhìn cậu một hồi lâu, nói : « Bệnh tình của bà ấy trước đây chắc đã nói cho cháu biết rồi, mà hiện tại còn nghiêm trọng hơn trước nữa. » Cũng đã đến nông nỗi không thể xuống giường rồi, ngay cả ông ta còn bị bà giấu kín như bưng, nếu không phải lần này ngất xỉu trước mặt ông thì phỏng chừng không đến cuối cùng bà ấy cũng chả thèm nói cho ông biết đâu. Qua nhiều năm như vậy, cái tính ương bướng đó vẫn không chút nào thay đổi !

Nghe xong Dạ lão gia tử nói, Dạ Vân Sâm mới kịp phản ứng, cậu nhìn nhìn Cố phu nhân cùng Cố Duệ ngồi bên cạnh, biết là Dạ lão gia tử không muốn để bọn họ biết tình trạng sức khỏe của Phụng lão mới úp mở như vậy, trầm mặc trong giây lát, cậu nói : « Chiều nay cháu đi thăm bà ấy. »

Nghe vậy, trong lòng Dạ lão hơi chút nhẹ thở ra, không quản như thế nào, ít nhất mục đích đến đây hôm nay đã đạt được, những thứ mà ông có thể làm được bất quá cũng chỉ là thuyết phục Dạ Vân Sâm đi thăm Phụng lão thôi, chuyện còn lại ông ta hoàn toàn bất lực. Ngày hôm qua, sau khi biết mọi chuyện từ bác sĩ cơ hồ cả đêm ông không thể nào ngủ được, rất nhiều chuyện tới tới lui lui nổ mạnh trong đầu. Chưa bao giờ nghĩ đến một người kiêu ngạo, cường đại như thế mà tình trạng thân thể lại kém đến trình độ này, dùng lời nói của bác sĩ nói, ông ta cũng không biết Phụng lão phu nhân dùng cách nào chống đỡ bệnh tình của mình đến ngày hôm nay nữa.

Dạ Vân Sâm vừa đáp ứng, Cố phu nhân ngồi một bên liền nhịn không được nhíu mày, có chút khó chịu liếc nhìn Dạ lão gia tử. Phụng lão sớm không bệnh, muộn không bệnh, cố tình lại ngã bệnh vào lúc này, bà hoàn toàn có lý do nghi ngờ bọn họ sử dụng khổ nhục kế, nhưng bà lại chọn cách không nói gì, dù sao đây là quyết định của chính Dạ Vân Sâm, bà tôn trọng ý nguyện của cậu. Lại nói, không quản Dạ Vân Sâm có nguyện ý thừa nhận người bà này không, thì quan hệ huyết thống giữa bọn họ vẫn không thể nào che xóa đi được. Tại thời điểm nghe thấy Phụng lão phu nhân ngã bệnh, Dạ Vân Sâm sẽ có xúc động như vậy là bình thường.

Bà nhìn Dạ Vân Sâm một chút, nói với Dạ lão gia tử : « Phu nhân không thoải mái chúng ta nên đến thăm một chút. Cố Duệ, trưa nay con đưa Vân Sâm đi thăm Phụng lão phu nhân đi. »

Cố Duệ gật gật đầu, đồng ý.

Trong lòng Dạ lão hiện lên một tia không vui, nếu có thể ông ta thật không muốn để Cố Duệ cùng đi theo, dù sao có một số chuyện không thích hợp nhiều người biết, khẳng định là Phụng lão sẽ chỉ muốn cùng Dạ Vân Sâm một mình nói chuyện, nếu Cố Duệ có mặt sẽ rất không tiện.

Dạ Vân Sâm không biết suy nghĩ trong lòng ông ta, thấy Cố Duệ đã đáp ứng liền gật gật đầu nói với Cố Duệ : « Vậy thì chiều nay chúng ta cùng nhau đi. » Cùng đi với Cố Duệ cậu rất vui vẻ.

Thấy thế, Dạ lão gia tử cũng không tiện nói thêm cái gì, ở lại trong chốc lát liền rời đi, sau đó Dạ Vân Sâm liền có chút trầm mặc, vô luận như thế nào thì Phụng lão phu nhân vẫn là người thân cận nhất của cậu, nếu như nói khi nghe được tin tức này cậu hoàn toàn không có xúc động thì tuyệt đối là gạt người. Cho tới bây giờ cậu vốn không phải là một người tâm địa cứng cỏi, cho dù là nhìn thấy một người xa lạ gặp loại chuyện này cậu cũng sẽ không đành lòng nhẫn tâm, huống chi vẫn là người có cùng huyết thống với mình.

Cố phu nhân thấy cậu vẫn luôn có chút buồn bực không vui, trong lòng không biết đã thầm mắng Dạ lão gia tử bao nhiêu lần, vứt cho Cố Duệ một ánh mắt ra hiệu, nói với Dạ Vân Sâm : « Không cần quá lo lắng, chiều nay đi nhìn nhìn xem lại nói sau. »

Dạ Vân Sâm lắc đầu, có chút phức tạp nhìn Cố phu nhân, rối rắm trong chốc lát, vẫn là không nghĩ giấu giếm, đem những lời mà Phụng lão phu nhân đã nói lặp lại một lần với hai người. Trước đây, Cố phu nhân vẫn luôn cho rằng Phụng lão phu nhân chỉ là có bệnh nhẹ này nọ thôi, sau khi nghe cậu nói xong liền trầm mặc, không tự giác nhíu mày, thấy thế, Dạ Vân Sâm không tiếng động thở dài, bất đắc dĩ nói : « Bà ấy lén gạt đi bệnh tình của chính mình, cạy mạnh chống đỡ muốn khuyên nhủ con trở về Phụng gia. » Có lẽ đối phương là nhìn chuẩn cậu không có biện pháp đối xử mạnh bạo với một bà lão mang bệnh nặng trong người ? Đối với điểm này, cậu cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn rầu.

Cố phu nhân suy tư một chút, mới như có điều suy nghĩ nói : « Cho nên bà ta mới gấp gáp muốn đem con về như vậy, là bởi vì không muốn những thứ kia rơi vào trong tay người khác. » Như vậy nghĩ, hết thảy mọi chuyện liền thông suốt hơn, chị gái Phụng lão đối Phụng gia vẫn luôn như hổ rình mồi là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng cho tới nay Phụng lão đều không đem đối phương để vào mắt, thậm chí còn nói qua chỉ cần bà còn ở Phụng gia một ngày thì sẽ không để đối phương thực hiện được âm mưu của mình, mà hiện giờ lại đột nhiên vội vã muốn truyền lại cho Dạ Vân Sâm, thì ra là vì bà không còn dư nhiều thời gian nữa.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Cố phu nhân liền tức giận. Trước đây, bà còn tưởng rằng Phụng lão vội vã muốn Dạ Vân Sâm trở về kế thừa Phụng gia thật sự là bởi vì bà ta muốn bồi thường cho cậu, ai dè đâu không nghĩ tới cuối cùng vẫn là vì chính bà ta nha. Bà ta vội vã như vậy là vì không muốn để sản nghiệp của mình rơi vào tay chị gái ! Nhưng chẳng lẽ bà ta chưa từng nghĩ qua, cứ cho là Dạ Vân Sâm thật sự trở về kế thừa Phụng gia, lấy cậu chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, một chút kinh nghiệm cũng không có, thì sao có thể đủ để bảo vệ sản nghiệp lớn như vậy của Phụng gia chứ ? Bà không sợ Dạ Vân Sâm ngay cả tính mạng cũng không còn sao ?

Một người bà ích kỉ như vậy, thật sự có hay không cũng thế !

« Vân Sâm, chiều nay ta cùng hai đứa đi thăm ! » Bà ngược lại muốn nhìn một chút bà lão ích kỉ kia đến tột cùng là thật sự bệnh chuyển xấu hay lại sử dụng khổ nhục kế đây !

Đối với Cố phu nhân đột nhiên tức giận như vậy, Dạ Vân Sâm có chút không hiểu ra sao, mờ mịt nhìn bà một cái, ngay sau đó liền nhìn về phía Cố Duệ, loại hành động theo bản năng tìm kiếm đối tượng mà mình tín nhiệm nháy mắt lấy lòng Cố Duệ, hắn nhéo nhéo tay Dạ Vân Sâm, thản nhiên nói : « Quen sẽ thấy bình thường. »

Cố phu nhân : « ... »

Buổi chiều ba người vẫn là cùng đi. Nơi Phụng lão nằm là bệnh viện nổi tiếng B thị, mọi tin tức đã bị Dạ lão gia tử phong tỏa. Cho nên trừ bỏ số ít người ở ngoài, cũng không ai biết chuyện Phụng lão đang nằm viện.

Vì thế khi ba người Cố Duệ xuất hiện ở bệnh viện, các loại suy đoán liền lan truyền một cách nhanh chóng, dù sao nhất cử nhất động của mọi người Cố gia luôn bị người chú mục, huống chi trong khoảng thời gian nay cuộc hôn nhân giữa Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm lại vô cùng khiến người chú ý, mà tin tức có thể khơi gợi tò mò của họ lần này lại chỉa thẳng về phía Dạ Vân Sâm. Tiêu đề thật lớn, lần này cậu đến bệnh viện là vì đi khám phụ sản.

Tuy rằng ngay sau đó đã có nhiều người nhảy ra khơi lại những tin tồn năm đó của Cố Duệ, cường điệu rằng tin tức này không đáng tin, bất quá rất nhanh đã bị chìm trong một đống nước bọt của dư luận. Dù sao những lời đồn đãi trước kia về Cố Duệ cũng chỉ là lời đồn này nọ mà thôi, căn bản chưa ai có thể chứng thực được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info