ZingTruyen.Com

Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

077

ThuyTichThanhThanh

Edit: Thủy Tích

Phụng lão phu nhân áp chế xuống sự nóng lòng muốn gặp Dạ Vân Sâm, trên mặt như trước vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh, « Lần trước gặp Vân Sâm ở Lê Nguyên trấn, người trẻ tuổi này rất hợp ý ta, cũng xem như có duyên phận. »

Nghe vậy, Cố phu nhân cười cười, có thâm ý mà nhìn Phụng lão phu nhân một cái, nói rằng : « Có thể lọt vào mắt phu nhân là phúc khí của Vân Sâm. »

Phụng lão phu nhân ảm đạm cười, cũng không nói gì, bất quá chỉ nhìn thái độ của bà đã hiểu rõ ý tứ hôm nay đến đây rồi. Khi Cố phu nhân nói muốn gọi Dạ Vân Sâm tới bà cũng không lên tiếng nhưng đại ý cũng ngầm đồng ý, hành động đó khiến Cố phu nhân càng thêm khẳng định suy đoán của Cố Duệ, lần này Phụng lão phu nhân không tiếc ngàn dặm xa xôi đến đây không phải chỉ để tham gia hôn lễ này.

Nhưng bà ta nghĩ cũng quá đơn giản rồi, lúc trước muốn vứt bỏ liền vứt bỏ cũng không hề nghĩ đến cuộc sống mà Dạ Vân Sâm phải trải qua, chờ đến bây giờ đã qua một khoảng thời gian rất dài rồi mới đột nhiên nghĩ đến chuyện đón Dạ Vân Sâm trở về, lại không nghĩ đến chuyện Dạ Vân Sâm có đồng ý hay không, căn bản cũng không bận tâm đến ý nguyện của Dạ Vân Sâm đi ? Chắc là nghĩ Dạ Vân Sâm chỉ là con rối của bà ta thôi sao ?

Cố phu nhân luôn tự nhận mình có mắt nhìn người, Dạ Vân Sâm tuy nhìn thì yếu đuối, không hề có chủ kiến, giống như cái bánh bao mặt người nhàu nặn nhưng trên thực tế cậu là đao thương bất nhập, bình thường cậu không tranh luận với người khác là bởi vì cậu không đem những người khi dễ cậu đó để vào mắt, có lẽ những người đó sẽ cho rằng Dạ Vân Sâm là do sợ mới không dám hó hé gì mà đắc ý, nhưng lúc đó suy nghĩ của Dạ Vân Sâm đã bay đi đâu đó rồi, không hề đặt trên người những người này.

Có một loại cường đại mang tên là không đem hết thảy để vào mắt, lạnh lùng đối đãi mọi thứ, thời điểm không thèm để ý đến mọi chuyện thì nội tâm cũng tự nhiên mà mạnh mẽ lên.

Đối với Cố phu nhân thì sự lãnh đạm của Dạ Vân Sâm kỳ thật chính là một loại biểu hiện khác của cường đại. Trên thực tế đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến bà thích Dạ Vân Sâm, có một loại cảm giác vô tranh với thế giới, vô luận bên ngoài có xảy ra chuyện gì thì cậu vẫn thủy chung sống trong thế giới nhỏ do chính mình dựng nên, không quan tâm hơn thua giống như là mọi chuyện không liên quan gì đến mình.

Khi đoàn người bước vào phòng, là lúc Tiểu Trịnh đang tạo hình tóc cho Dạ Vân Sâm, bởi vì nhàm chán, cậu đang chợp mắt một chút, nghe được thanh âm có người tiến vào cũng không có mở mắt ra, chỉ nghĩ là nhân viên công tác, mãi cho đến khi Cố phu nhân gọi tên, cậu mới kinh ngạc mà mở to mắt, lập tức liền nhìn thấy ảnh ngược của đoàn người trong gương trước mặt.

Cố phu nhân khẽ cười : « Làm sao vậy, ngủ hồ đồ rồi sao ? Sao lại ngơ ngơ ngác ngác như vậy ? » Trong lúc bà nói chuyện, Cố Duệ đã trầm mặc đi đến bên cạnh Dạ Vân Sâm, vươn tay vuốt vuốt mấy lọn tóc mỏng rơi trên quần áo cậu, đó là do trong lúc chỉnh tóc Tiểu Trịnh không cẩn thận làm rơi xuống, Tiểu Trịnh đã chỉnh lý qua một lần, không nghĩ tới ánh mắt Cố Duệ lại tinh đến thế, một hai sợi cũng đều bị hắn nhìn thấy.

Dạ Vân Sâm lia mắt nhìn hắn một cái, mới nhìn về phía Cố phu nhân, « ...Có chút kinh ngạc. » Nói xong, cậu nhìn về phía Phụng lão phu nhân, vẻ mặt hiện lên một tia nghi hoặc, bất quá cậu vẫn lễ phép đứng lên, quy củ lên tiếng chào hỏi Phụng lão phu nhân, trừng mắt nhìn, cuối cùng mới dời tầm mắt về trên người Dạ lão gia tử, nhỏ giọng hô một tiếng : « Ông nội. »

Đột nhiên có nhiều người đến đây như vậy, cậu nhịn không được kinh ngạc, nhân vật như Phụng lão phu nhân dù cậu mới gặp qua một lần cũng sẽ không dễ dàng quên, huống chi lần trước gặp mặt bà còn đưa lễ vật gặp mặt cho cậu nữa, có thể nói là ấn tượng khắc sâu, nhưng lúc này nhìn thấy Phụng lão phu nhân cậu có chút phản ứng không kịp, không phải nói là hơn bốn mươi năm rồi Phụng lão phu nhân chưa từng đặt chân tới B thị sao ? Thế nhưng sao giờ phút này lại xuất hiện ở chỗ này chứ ?

Dạ lão gia tử nhìn nhìn Phụng lão phu nhân không nói được lời nào, mặc dù đối phương vẫn là một bộ không biểu tình nhưng Dạ lão gia tử lại có thể rất rõ ràng mà nhận thấy được trong nháy mắt khi bà nhìn thấy Dạ Vân Sâm liền kích động hơn.

Dạ lão gia tử nói : « Hôn lễ còn chưa tới giờ cử hành, liền tới thăm con một chút xem đã chuẩn bị tới đâu rồi. »

Dạ Vân Sâm trả lời : « Mọi thứ đều sẵn sàng. » Kỳ thật cũng không cần chuẩn bị gì cả bởi những chuyện nên chuẩn bị đều đã được Tiểu Trịnh thu xếp thỏa đáng từ hôm qua rồi, mà ngay cả kiểu tóc cũng đã làm xong, vừa mới nãy do không có gì để làm cho nên mới lại chỉnh chỉnh lại chút thôi.

Cố phu nhân cũng nói : « Nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị, chỉ chờ hôn lễ bắt đầu thôi. »

Nghe vậy Dạ Vân Sâm gật gật đầu, mọi chuyện trong hôn lễ đều do Cố phu nhân tự mình thu xếp, Cố phu nhân đã nói chuẩn bị tốt liền tuyệt đối đã chuẩn bị tốt cả rồi, có rất nhiều chuyện ngay cả đương sự là cậu cũng không cần hiểu rõ.

Dạ lão gia tử nhìn nhìn Phụng lão phu nhân trầm mặc không nói gì chỉ ngưng mắt nhìn Dạ Vân Sâm, trong lòng đại khái có thể đoán được dụng ý bà đến tìm Dạ Vân Sâm, nhưng đương sự còn chưa mở miệng, ông cũng không nói gì được, trong nhất thời không ai nói gì, căn phòng bỗng dưng an tĩnh lại.

Lúc này Cố phu nhân nhìn Phụng lão phu nhân một cái, cười nói với Dạ Vân Sâm : « Vân Sâm, vị này chính là Phụng lão phu nhân, gia chủ hiện giờ của Phụng gia, nghe nói lần trước lúc đi Lê Nguyên trấn chụp ảnh cưới con đã gặp qua rồi, mẹ cũng không giới thiệu nhiều thêm làm gì, phu nhân có tâm đến đây tham dự hôn lễ của con cùng Cố Duệ cho nên tụi con cần phải hảo hảo cảm tạ tâm ý của phu nhân nha. »

Thời điểm nghe thấy Cố phu nhân tự xưng 'mẹ' với Dạ Vân Sâm, mày Phụng lão phu nhân nhịn không được nhảy một cái, một tia không vui bay nhanh hiện lên trong ánh mắt, đối với hôn sự lần này, từ trong lòng bà vốn không hài lòng, đáng tiếc chờ đến khi biết được chuyện thì sự việc đã không còn nằm trong phạm vi khống chế của bà nữa rồi, việc đã đến nước này cho dù bà không hài lòng cũng không thể làm được gì cả chỉ có thể cường bách chính mình tiếp thu thôi. Nhưng tự thuyết phục là một chuyện, còn khi tự mình tiếp xúc lại là một chuyện khác, nên cảm thấy khó chịu vẫn khó chịu !

Dạ Vân Sâm không biết trong chốc lát đó mà trong lòng Phụng lão phu nhân đã chuyển quá vô số suy nghĩ, cậu bị ánh mắt của Phụng lão phu nhân nhìn có chút không được tự nhiên, lần trước gặp mặt cũng bị ánh mắt của bà nhìn một cách kỳ lạ nhưng lại không giống lần này, lần này không chỉ không được tự nhiên mà phần nhiều là khó hiểu.

Lúc Phụng lão phu nhìn cậu rất kỳ quái, cậu phát hiện cậu hoàn toàn xem không hiểu, chỉ có thể nghe theo lời Cố phu nhân, cảm ơn Phụng lão phu nhân, nhìn nhìn bộ dáng không chút biến hóa của bà, cậu theo bản năng nhìn về phía Cố Duệ đang đứng bên cạnh mình, dùng ánh mắt hỏi ý hắn, dụng ý mọi người đến đây là vì cái gì.

Cố Duệ vẫn trầm mặc, giống như nhìn không hiểu nghi vấn trong lòng cậu, nhưng lại vươn tay nắm chặt tay Dạ Vân Sâm, như đang trấn an mà nhéo nhéo lòng bàn tay cậu.

Tầm mắt Phụng lão phu nhân luôn dừng trên người Dạ Vân Sâm tự nhiên là nhìn thấy hành động của Cố Duệ, sắc mặt trầm trầm, đột nhiên ông nói gà bà nói vịt hỏi một câu : « Ta có chút chuyện cần nói riêng với Vân Sâm, có thể mời mọi người tránh đi một lát không ? » Những lời này của bà có chút đột ngột, mọi người có mặt đều sửng sốt một chút, theo bản năng mà liếc mắt nhìn nhau một cái, Dạ Vân Sâm còn không kịp hỏi ý kiến, Cố Duệ đã nắm chặt tay cậu hơn, sau đó lại buông ra, từ đó có thể hiểu được đã đồng ý yêu cầu của Phụng lão phu nhân.

Là đương sự bị yêu cầu ở lại, Dạ Vân Sâm tỏ vẻ có chút ngốc, cậu gặp qua Phụng lão phu nhân nhiều lắm chính là đoạn thời gian trước ở Lê Nguyên trấn mà thôi, quả thật không nghĩ ra nguyên nhân vì sao Phụng lão phu nhân lại yêu cầu nói chuyện riêng với mình, có một loại cảm giác vô cùng vi diệu.

Thuận tay đóng cửa lại, Cố Duệ hơi hơi cúi mặt, mặt không đổi sắc mà nhìn chằm chằm cánh cửa, nếu lúc này có người nhìn thấy ánh mắt của hắn thì tuyệt đối sẽ bị hù giật mình, cảm giác mà Cố Duệ mang đến cho người ta luôn luôn là lạnh lùng thản nhiên, nhưng tuyệt sẽ không có cảm giác khiến người sợ hãi. Nhưng ánh mắt giờ khắc này của hắn không hề lãnh đạm mà là mang theo một tia lãnh khốc không thể nói rõ, có một loại bình tĩnh nhưng ẩn ẩn đang mưa gió đang ầm ầm kéo đến.

Sau khi mọi người rời khỏi, trong phòng nháy mắt an tĩnh lại, Dạ Vân Sâm nhìn Phụng lão phu nhân ngồi đối diện, khuôn mặt bình tĩnh hiện lên một tia nghi hoặc, thấy Phụng lão phu nhân không mở miệng, cậu nhịn không được lên tiếng đánh vỡ trầm mặc, hỏi : « Không biết lão phu nhân có chuyện gì muốn nói với cháu vậy ? » Cậu đã suy nghĩ qua rất nhiều khả năng nhưng lại nghĩ đến mối quan hệ giữa bọn họ thì tự nhiên cũng không hiểu rõ lắm nguyên nhân bà tìm mình.

Nghe được câu hỏi của cậu, khuôn mặt Phụng lão phu nhân vốn dĩ luôn buộc chặt hơi hơi buông lỏng một chút, nhưng vẫn mang bộ dáng mặt không đổi sắc, bàn tay đeo nhẫn lục bảo chậm rãi vuốt ve vòng tay, hơi hơi trầm ngâm trong giây lát mới châm chước mà mở miệng : « Nếu hiện tại cho con một lựa chọn, con có nguyện ý hủy bỏ hôn lễ này không ? »

Dạ Vân Sâm sửng sốt, lập tức khó hiểu nhìn bà, thốt ra : « Vì sao cháu phải hủy bỏ hôn lễ ? » Cậu cảm thấy vô cùng khó hiểu vì sao Phụng lão phu nhân lại đột nhiên nói ra cái giả thiết này, trong lòng thậm chí còn ẩn ẩn một tia không vui, hôm nay là hôn lễ của cậu, lúc này lại chạy đến hỏi cậu vấn đề này, nói thật ra khiến cậu cảm thấy vô cùng không thoải mái, nhưng lại ngại bối phận cho nên cậu chỉ có thể cưỡng chế xuống tia không vui này, uyển chuyển nói : « Lão phu nhân, cháu không hiểu được ý tứ của bà. »

« Con không cần hỏi nguyên nhân, mà chỉ cần trả lời ta nguyện ý hay không thôi. »

Dạ Vân Sâm không chút suy nghĩ mà nói : « Không muốn. » Vô luận là Phụng lão phu nhân có loại tâm lý như thế nào khi hỏi ra vấn đề này thì ấn tượng của cậu với bà ta cũng đã biến đến vô cùng kém rồi, hỏi ra vấn đề này khiến Dạ Vân Sâm cảm giác có chút không có gì để nói.

Phụng lão phu nhân sửng sốt, nghi hoặc nhìn Dạ Vân Sâm : « Vì sao không muốn ? » Trong lòng hiện ra một tia không vui, đối với một người ở trên địa vị cao đã lâu thì điều khó chịu nhất chính là bị người phản bác, nhưng bởi đối tượng là Dạ Vân Sâm cho nên bà cũng nhiều thêm vài phần kiên nhẫn, « Lúc trước con đáp ứng gả cho Cố Duệ là bởi vì bị Dạ Tư Viện lừa gạt, hiện tại cho con một cơ hội để thoát khỏi cuộc sống đó sao lại không muốn ? »

« Không muốn. » Đáp án của Dạ Vân Sâm vẫn là một dạng thống nhất.

Thái độ của cậu kiên định như vậy ngược lại khiến Phụng lão phu nhân cảm thấy rất bất ngờ, « Vì sao ? »

Dạ Vân Sâm khó hiểu mà nhìn bà, vô cùng đương nhiên mà trả lời : « Đương nhiên là bởi vì cháu thích anh ấy. » Câu trả lời này là cậu thốt ra từ trong vô thức, không hề có chút chần chờ nào. Phụng lão phu nhân ngẩn người, tựa hồ không ngờ cậu sẽ nói trắng ra như vậy, Dạ Vân Sâm cũng không để ý bà có nghe được hay không, lại nói tiếp : « Lão phu nhân, chuyện bà muốn nói với cháu chỉ có như vậy thôi ? »

Nghe vậy, mày Phụng lão phu nhân hơi hơi nhăn lại, nhưng lập tức nghĩ đến vừa rồi mình nói chuyện có chút trực tiếp cho nên lại hoãn xuống sắc mặt, nhẹ lắc đầu, nói : « Không phải. »

Dạ Vân Sâm không lời gì để nói nhìn bà. Phụng lão phu nhân thản nhiên phiêu mắt nhìn cậu một cái, hơi hơi rũ xuống mí mắt, nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, ngón tay chậm rãi vuốt ve mặt trên viên lục bảo thạch, trên mặt một mảnh vân đạm phong khinh khiến cậu không thể nhìn ra bà đang nghĩ gì, ngữ khí thường thường nói rằng : « Lần này trở về B thị chủ yếu là vì con. »

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com