ZingTruyen.Info

Vì Điều Cuối Cùng Tôi Ước

16. Suy nghĩ về cuộc tình

peace838394473

Tôi một mình cô đơn nhấc từng bước đi trên đoạn đường dài. Con đường hôm nay vẫn thế vẫn đông vui, vẫn tấp nập và rực rỡ ánh đèn. Nhưng tôi cảm thấy nó khác hơn ngày hôm qua rất nhiều. Có lẽ là do tôi, tôi ngày hôm nay đã khác hơn rất nhiều so với ngày hôm qua yên ổn. Cơn gió vô tình lướt qua người tôi, khiến tôi lạnh run người. Lạnh từ trong ra ngoài vì thời tiết và cả vì cuộc đời.

Tôi bỏ mặc họ, bỏ mặc những con người ngoài kia mà chìm đắm trong suy nghĩ về cuộc tình trên đoạn đường về.

Có lẽ cũng đã đến lúc tôi nghĩ về chuyện dừng lại, nên giữ cho mình một chút lòng tự trọng cuối cùng, nên cương quyết hơn trong chuyện tình cảm sai trái và cụ thể là nên từ bỏ mối tình này, rời bỏ anh.

Những kỉ niệm cùng anh, nó như một cuốn phim được ai đó mở lên và tua vội trong đầu tôi. Giọt nước mắt khẽ rơi xuống vì một điều hạnh phúc và cơn gió đã giúp tôi lau đi nó.

Tôi lại sợ, tôi sợ cuộc sống không anh chẳng khác nào một cuộc sống bị bao trùm bởi một màu đen mù tối. Tôi sợ phải rời bỏ những hạnh phúc mà mình đang có. Tôi sợ anh sẽ buồn. Tôi sợ phải bắt đầu lại từ đầu. Tôi sợ phải thất bại thêm lần nữa. Nhưng lòng tự trọng cuối cùng đã mách bảo đúng đắn điều tôi nên làm lúc này, cũng như hoàn thành việc mà tôi đã mạnh dạn hứa với Hân.

Những nổi sợ hãi ấy là cái giá phải trả cho cuộc tình này.

Tôi về đến nhà, mẹ vừa nhìn mặt tôi thì đã biết có chuyện không may xảy ra.

Tôi ôm mẹ mà khóc tức tưởi.

- Ngày đó đế..n rồi...mẹ ơii !! - Tôi chết nghẹt trong tiếng nấc.

Mẹ chẳng nói gì, ôm tôi thật chặt mà vỗ về an ủi.

Sau một lúc khóc cho thật đã, cho cạn hết những nước mắt bấy giờ, tôi buồn bã thổ lộ mọi chuyện với mẹ.

- Dừng được chưa con ?

- Con rất muốn nhưng con lại sợ anh ấy sẽ đến đây mà ăn vạ. Anh ấy rất cố chấp !

- Nhưng mẹ muốn hỏi con là con đã cương quyết chưa ? Nếu con cương quyết rồi thì con sẽ làm được. Như những lần trước con còn mềm lòng, yếu đuối thì làm sao mà từ bỏ !?

- Nhưng nếu con gặp anh ấy thì con sẽ không làm được !

- Vậy thì..đừng gặp !

- Đừng gặp ?

- Mẹ thấy nếu được thì con ra dì Hai ở đi, rồi làm luôn cho dì.

- Nhưng mà...

- Con không muốn bỏ nó sao ?

- Dạ. Con sẽ đau lòng lắm !

- Mẹ cũng thế nếu cứ thấy con va vào cuộc tình đấy !

- Mẹ !

Tôi ôm thật chặt mẹ.

- Con muốn đi ngay ngày mai có được không mẹ ? Ngày mai anh ấy sẽ về !

- Để mẹ điện nói dì Hai một tiếng nhưng chắc là được.

- Dạ. Vậy con lên phòng dọn chút đồ rồi xin nghỉ việc.

- Ừ.

Dì Hai là chị cả của mẹ, là người rất thương tôi và mẹ vì chính dì cũng là người bị tình yêu ruồng bỏ. Dì là một người phụ nữ mạnh mẽ, đứng đầu một công ty ở Vũng Tàu. Dì hay bảo tôi ra làm cho dì sẽ rất được chiêu mộ nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội.

Đêm ấy, tôi không ngủ được. Cứ lăn qua bên đây, rồi lăn qua bên kia không thể nào ngủ được. Tôi giữ chặt tấm hình của tôi và anh thật chặt ở ngực mình như trân trọng từng quá khứ hạnh phúc, như muốn hoài niệm về quá khứ.

Ngủ không được, đầu óc tôi suy nghĩ lại đây nhiều điều.
Tôi nhớ đến những ngày đầu gặp cậu trong thật bảnh trai và những ngày tháng êm đềm, trong sáng của tuổi học trò.
Tôi nhớ đến lần đầu tiên gặp lại cậu sau bao nhiều năm xa cách. Vẫn ánh mắt ấy, đôi môi ấy và con người ấy đã đi vào trái tim tôi như một điều hiển nhiên.
Tôi nhớ đến sự hòa hợp bất đắc dĩ. Lần ấy đau lắm nhưng chẳng biết gì ngoài dục vọng đam chiếm lĩnh tất cả. Cũng vì lần ấy mà xảy ra biết bao nhiêu chuyện. Có lẽ câu chuyện này sẽ chẳng có gì để nói nếu không có đêm ấy.
Tôi lại nhớ lại thêm một lần nữa những kỉ niệm ngọt ngào của chúng tôi. Tôi cười mãn nguyện vì hạnh phúc và sung sướng. Nhớ đến tháng ngày hạnh phúc, tôi lại tham lam muốn bên cạnh anh. Tôi ngồi dậy, muốn chạy qua phòng mẹ ngay lập tức nói với mẹ "Con không đi nữa ! Con muốn bên anh mãi mãi !" nhưng bước chân tôi đã chùn lại khi hình ảnh ánh mắt của ba người hiện ra trước mắt tôi. Hai ánh mắt đang ngấn tràn lệ, đau khổ vì vị tổn thương, bị phản bội. Ánh mắt của một cậu nhóc quen mặt còn chưa hiểu chuyện đã phải chứng kiến hạnh phúc gia đình tan vỡ. Tất cả chỉ vì người thứ ba.

Tôi ngã quỵ xuống, khóc nức nở nhưng cố giữ không phát ra âm thanh để mẹ không phải lắng nghe.

Tôi mệt mỏi ngất ra ngay tại đó.

Tôi tỉnh dậy từ khá sớm, chẳng hiểu sao tôi lại có thể làm chuyện đó.

Ăn sáng xong, mẹ đưa tôi ra bến xe. Đi càng nhanh thì càng tốt !

Mẹ đợi tôi lên xe rồi mới về.

Ngồi tựa lên vai mẹ trong lúc chờ xe, tôi đã khóc. Khóc không phải vì những lí do cũ rích, tôi khóc vì thấy được ánh mắt đau xót của mẹ dành cho tôi. Mẹ khổ nhiều, ngày trước bị phản bội mẹ là người chịu đau khổ nhiều nhất, ngày hôm nay con mình là người thứ ba đi phá vỡ hạnh phúc của người khác thì mẹ cũng đau, đau xót khi thấy con mình cũng chịu nhiều tổn thương.
Mối quan hệ ba người ấy, tôi nghĩ ai cũng là người có lỗi. Anh, người đi phản bội lỗi của anh là người đã có vợ nhưng vẫn theo đuổi một tình yêu khác ở bên ngoài. Vợ anh, là người nhu nhược nhưng chẳng ai dám trách và là người đáng thương nhất trong câu chuyện ba người. Tôi có lỗi lầm lớn lắm ! Đã phá đi những yên ổn của nhiều người trong đó có cả bản thân mình.

Xe đến, tôi từ giã mẹ trong xúc động rồi bước đi.

Chọn cho mình một vị trí ngay cửa sổ, bật lên những bài hát du dương để thả hồn theo đó. Cố gắng không để những suy nghĩ làm phiền. Nhưng bài nhạc này lại làm tôi không khỏi kiềm nén được xúc động mà khóc tức tưởi trên chuyến xe đi Vũng Tàu.

"....
Vẫn cứ ngỡ sẽ là của nhau
Sẽ vẹn nguyên như ngày lúc
Mới yêu ban đầu
Nào ngờ dòng đời cuốn xoay
Lòng ai cũng đổi thay

Giờ em phải bước một mình
Nuốt đắng cay
Giờ em biết phải về đâu
Giữa muôn lối đi
Đường dài hoang vắng không anh
Như trái đất không ánh mặt trời

Làm sao em
Xoá hết nỗi nhớ thương đầy vơi
Làm sao em
Xoá những ký ức tổn thương khi xưa
Dù em đã cố dặn lòng
Phải quên anh thôi
Phải xa anh thôi"

"Phải Quên Anh Thôi" hãy nghe bài hát này trước khi đến với chương còn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info