ZingTruyen.Asia

[Vermouth x Sherry] False God.

Chương 10. Trạm xe lửa

ling_4869

Astoria, trạm xe lửa 30th Avenue.

Chris Vineyard ngồi ở băng ghế phía dưới mái che của trạm xe lửa, lặng lẽ đưa mắt nhìn dòng người tấp nập đang vội vã chạy đi tìm chỗ trú trong mưa. Ả ta như mọi khi luôn đều khoác lên bản thân mình một lớp hoá trang mỗi khi xuất hiện gần nữ sinh Shiho Miyano đó, mà lốt hoá trang lần này cũng lại là một nam nhân trẻ tuổi, chỉ có khác anh chàng nam sinh ngày hôm qua ở một vài điểm. Ả ta đã cố tình làm như vậy, chính là để Shiho Miyano không nhận ra mình. Bởi vì hôm nay là ngày trong tuần đi học, trường học của con bé cũng là nằm ở khu 30th Avenue này, cho nên Vermouth thì đặc biệt ngồi đợi ở đây, ánh mắt cũng có chút dò tìm hình bóng của Shiho ở trong đám đông. Hiện tại trời mưa rất lớn, để ả trong lòng có chút lo lắng cho đứa trẻ, không biết em ấy có mang theo ô không, hay là có bị ướt hay không? Hay là hiện tại vẫn còn đang nỗ lực dùng thân hình nhỏ bé của mình lách qua đám đông bát nháo ngoài kia?

Chris Vineyard ngồi ở đó rất lâu, nhưng mà cơn mưa này cũng đều không có dấu hiệu dừng lại. Dự báo thời tiết hôm nay cũng không có nói sẽ mưa lớn như vậy, buổi sáng trời cũng còn nắng rất tốt, chuyện này để trong lòng ả loé lên một chút bực mình lẫn lo âu. Nữ sinh kia nếu như không biết trước hôm nay trời mưa, chắc cũng sẽ không mang theo ô rồi? Nói như vậy giờ này em ấy chắc cũng sẽ bị ướt? Cũng là đúng lúc trong đầu Vermouth đang nghĩ tới đứa trẻ đó, ả thì trông thấy từ trong đám đông len lỏi một thân ảnh nhỏ xíu, đang cố gắng vượt qua dòng người nườm nượp. Bởi vì trời mưa lớn, cho nên Chris Vineyard cũng không cách thấy rõ hình dáng đó là ai, xung quanh cái gì cũng đều là màu trắng xoá của nước mưa trút xuống. Hình bóng của tiểu hài tử thường lệ nhìn thì đã rất nhỏ, mà hiện tại ở trong mưa, đứa trẻ đó có chút khó khăn đem chiếc cặp duy nhất che lấy đầu, lại còn rất vội vã chạy đi tìm mái che, hình ảnh này lại để em ấy trông mỏng manh hơn rất nhiều, còn có chút nỗ lực cam chịu, để người khác nhìn vào trong mắt đều cảm thấy được có chút đáng thương và xót xa dành cho đứa bé đó, cũng giống như cảm thấy, bản thân đứa trẻ tựa hồ thì có thể bị cơn mưa và biển người kia quật ngã bất cứ lúc nào. Trải qua một lúc 'vật vã', đứa trẻ thì tìm được đến mái che, mà trong lúc em ấy đến gần, thì để Vermouth phát hiện ra, em ấy là Shiho Miyano.

Phát hiện này để Chris Vineyard trái tim bất chợt giật lấy một cái, ả ta lúc nãy rất rõ ràng thì cảm thấy đứa trẻ đó trông rất thảm hại và đáng thương, nhưng lại một chút cũng không ngờ đến em ấy là Shiho Miyano. Nghĩ đến Shiho chật vật chen chút trong đám người như vậy, còn bị mưa làm ướt hết rồi, trong lòng Vermouth lại dâng lên tự trách và ân hận không nói nên lời, còn mang theo chút đau xót, giống như lần đầu nhìn thấy em ấy bị thương khi còn ở Nhật. Đứa trẻ Shiho Miyano vốn thì không biết nam nhân đang ngồi trên băng ghế dưới mái che là Chris Vineyard, cho nên em ấy cũng không có nghi ngờ gì đến ngồi bên cạnh. Vermouth lúc này nhìn đến con bé, mắt thấy em ấy từ đầu đến cuối đều ướt sũng, chiếc cặp lúc nãy cũng không có tác dụng che chắn quá nhiều, thậm chí còn là rất ít. Y phục ướt đẫm dán chặt vào trong da, để lộ ra thân thể mảnh khảnh đang run bần bật lên vì lạnh. Nhìn thấy Shiho Miyano như vậy, để Chris Vineyard lúc này có chút không kìm được liền lên tiếng:

"Cô bé, em có sao không?"

Shiho nghe thấy bên tai giọng nói có chút khàn khàn truyền đến, pha lẫn với thanh âm của mưa rơi, để em ấy có chút quay đầu sang nhìn. Người ngồi bên cạnh là một nam nhân, so với chàng trai hôm trước em ấy gặp ở thư viện thì lớn tuổi hơn một chút, có lẽ không phải là học sinh, mà là một người đã đi làm việc. Bản thân Shiho lúc này chính là muốn lên tiếng đáp, nhưng mà cả cổ họng cũng đang cật lực run rẩy, để em ấy chỉ có thể im lặng gật đầu. Mặc dù cái gật đầu này ý chính là nói bản thân em ấy không sao rồi, nhưng mà cơ thể của Shiho lại một chút cũng không sao, trái lại không ngừng run rẩy, em ấy hiện giờ thực sự rất lạnh, giống như sắp sửa không chịu nổi. Chris Vineyard ở bên cạnh càng không kiềm chế được lo lắng, ả ta thì khẩn trương cởi đi áo khoác ngoài của mình, đắp lên người đứa nhỏ đang run lập cập. Bởi vì lúc ả ra ngoài chuẩn bị đi trạm xe lửa, ngoài trời cũng có chút mưa lất phất, cho nên Vermouth thì đặc biệt mang một cái ô phòng bị, áo khoác mặc trên người cũng là áo khoác dày bằng phao, còn có đính lông, cho nên rất rộng và ấm. Shiho Miyano mắt thấy đối phương khoác lên chiếc áo cho mình, em ấy theo bản năng thì muốn từ chối, nhưng mà điều kiện của cơ thể không cho phép, em ấy hiện tại chính là rất lạnh rất lạnh, cũng không biết phải làm sao, đành phải bất đắc dĩ nhận sự giúp đỡ này. Chiếc áo dày trùm lên người, để cơ thể em ấy cảm nhận được một chút hơi ấm, Shiho theo phản xạ càng đem chiếc áo ôm lấy chặt hơn. Bởi vì chiếc áo rộng hơn so với con bé rất nhiều, cho nên khi mặc vào gần như che phủ từ đầu tới hết chân của em ấy, còn ẩn giấu đi khuôn miệng nhỏ nhắn của Shiho, nhìn ra lại có chút đáng yêu. Chris Vineyard sau đó thì lục tìm ở trong túi, ả không có đem theo khăn giấy, càng không có khăn mặt dùng để lau, thì chỉ có vỏn vẹn một chiếc khăn tay, đành tận dụng món đồ duy nhất này đem lau người của Shiho. Vermouth lau tóc cho em ấy, sau đó thì đến lau mặt, cuối cùng mới lau sơ qua một lượt quần áo và tay chân bên trong. Nước mưa ở trên người có chút bị hút bớt, còn có chiếc áo khoác ấm choàng lên, để Shiho Miyano lúc này sắc mặt có chút tốt hơn, run rẩy cũng giảm bớt nhiều rồi, em ấy liền nhìn đến người bên cạnh, cất tiếng:

"Anh là ai..?"

Giọng nói vang lên mặc dù đã tốt hơn lúc nãy, nhưng mà vẫn còn một chút run. Chris Vineyard hiểu được bản thân lúc nãy có chút quá nhiệt tình chăm sóc cho Shiho, mà em ấy đương nhiên không nhận ra được ả ta là Vermouth, trong mắt của Shiho Miyano, ả hiện tại chỉ là một nam nhân lạ mặt, còn là người đi đường không quen biết, cho nên cách đối đãi vừa rồi để em ấy cảm thấy lạ cũng không phải quá khó hiểu. Vermouth sắc mặt thoáng chút bối rối, sau đó mới giải thích:

"Tôi là một nhân viên làm việc cho một cộng đồng dịch vụ chăm sóc trẻ em, nhìn thấy cô bé như vậy, tôi cảm thấy có chút lo lắng nên mới giúp đỡ."

"Cảm ơn anh..."

Shiho Miyano hiện tại cũng không biết làm thế nào mới tốt, người này vừa rồi giúp đỡ em ấy rất nhiệt tình, còn đem áo khoác của mình cho em ấy, hành động như vậy để em ấy có chút ngại, cũng không biết đối với người ta báo đáp thế nào, thì chỉ có thể đơn giản nói cảm ơn. Shiho ngồi yên lặng một chút, thì nhớ đến bản thân vừa rồi dùng chiếc cặp để che chắn dưới mưa, như vậy, có khi nào sách vở bên trong cũng bị ướt hết rồi? Ở trong đó đều là tài liệu và kiến thức rất quan trọng, hơn nữa còn có mấy quyển sách hôm qua em ấy mượn được ở thư viện. Nếu như sách ướt hết rồi, bản thân em ấy làm thế nào trả lại được đây? Nghĩ đến chuyện này để Shiho có chút khẩn trương đem chiếc cặp mở ra, kiểm tra một loạt đồ đạc bên trong, đúng như em ấy nghĩ, tất cả đều bị ướt, nhưng mà may mắn là cặp chống nước, cho nên chỉ có một vài chỗ ướt.

"Em làm sao vậy?"

Chris Vineyard trong lớp cải trang ngồi bên cạnh luôn đều không ngừng quan sát Shiho Miyano, nhìn thấy sắc mặt em ấy lại có chút hoảng hốt, động tác cơ thể rất rõ lộ ra sự khẩn trương, ả ta đủ hiểu sách của em ấy khi nãy bị làm ướt rồi, nhưng vẫn là cố ý hỏi như vậy. Vẻ mặt Shiho lúc này pha lẫn lo lắng và buồn bã, mặc dù không phải toàn bộ sách đều bị ướt, nhưng mà mấy chỗ ướt cũng là lan ra tương đối rộng. Em ấy không biết làm thế nào để những nơi đó khô đi, càng không thể dùng lực lau quá mạnh, nếu làm như vậy, mặt giấy sẽ càng dễ bị rách. Shiho không trả lời thẳng câu hỏi của người bên cạnh, mà trái lại hỏi 'anh ta' một câu, mà câu hỏi này cũng rất rõ ràng để Chris Vineyard hiểu được vấn đề của em ấy.

"Có thể cho em hỏi, anh có cách nào để làm một quyển sách ướt khô lại mà không bị rách hay nhăn không?"

"Có đấy, thật ra cũng đơn giản," Vermouth nhẹ mỉm cười, sau đó liền ôn nhu chỉ dẫn, "Đầu tiên hãy lắc nhẹ quyển sách để nước đọng ở bên trong được loại bỏ, sau đó đem khăn giấy mảng lớn sắp bên trên và dưới quyển sách, ở bên trong sách hãy xếp chồng 2 miếng khăn giấy lớn, mỗi một vài trang lại sắp một miếng, với tác dụng hút nước của khăn giấy, như vậy ở bên trong sẽ rất mau khô. Thay khăn giấy sau một lúc nếu cần. Sau khi quyển sách có chút khô hơn rồi, đem nó mở ra vừa phải, để đứng trên một tấm khăn giấy, sau đó thì dùng quạt máy để làm cho các trang giấy khô. Đến khi khô rồi, thì dùng lực ấn xuống để cuốn sách không bị phồng hay cong lên, cũng có thể đặt cuốn sách dưới một số vật nặng. Trong quá trình làm nhớ phải nhẹ tay, nếu không sẽ rất dễ đem trang sách làm rách."

"Hiểu rồi, cảm ơn anh."

Shiho Miyano từ đầu đến cuối đều rất chăm chú lắng nghe, mặc dù hướng dẫn các bước của 'người đàn ông' nghe qua thì rất dài, nhưng mà em ấy vốn là đứa trẻ sáng dạ, vừa nghe qua thì liền thông hiểu và ghi nhớ rất nhanh. Cũng là trong lúc này, chuyến xe lửa tiếp theo thì chạy tới, người xung quanh rất đông cũng nhanh chóng tập trung lại đứng đợi tàu dừng. Chris Vineyard nhìn thấy tàu đến rồi, thì nhẹ nhàng nói với đứa trẻ Miyano một câu, sau đó cũng có chút khẩn trương cùng em ấy đứng dậy bước đến chỗ vạch đứng đợi.

"Cái áo khoác này, em thì giữ đi, người em vẫn còn có chút ướt, nên giữ lại để làm ấm cơ thể. Không cần trả lại cho tôi đâu."

"Chuyện hôm nay cảm ơn anh rất nhiều."

"Không sao."

Shiho Miyano nghe thấy đối phương để em ấy giữ lại áo khoác của mình vĩnh viễn, để em ấy không tránh khỏi áy náy, càng muốn nói thêm cái gì, nhưng hiện tại cửa xe lửa trước mặt đã mở ra rồi, em ấy cũng giống như người khác đều khẩn trương đi vào trước khi cửa đóng. Mà người em ấy đang đợi, có lẽ hiện tại cũng đã đến rồi.

Chris Vineyard cùng với Shiho đi lên xe lửa, căn bản chính là muốn quan sát và tìm ra chỗ ở của em ấy. Ả ta trên đường đi lên luôn đều quan sát cẩn thận nhất cử nhất động của Shiho Miyano, sợ rằng em ấy sẽ bị ngã. Bởi vì trời mưa lớn, cho nên sàn của sân ga cũng trơn trượt hơn rất nhiều, còn có rất nhiều người cùng nhau lên tàu, Vermouth có chút lo lắng em ấy sẽ bị trượt ngã. Hơn nữa ở giữa sân ga và xe lửa tồn tại một khoảng trống nhỏ, nói đúng hơn chính là cái khe, mặt dù khá nhỏ, nhưng mà người lớn ngã vào sẽ còn có thể trèo trở lại, còn đối với trẻ con như Shiho, một khi ngã vào rồi, thì sẽ lọt hẳn xuống dưới, nếu không may tàu chạy, sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng. Do vậy, Chris Vineyard chính là sợ Shiho Miyano sẽ bước hụt chân xuống cái khe đó. Ả ta ở phía sau Shiho bước lên tàu, trong lúc bước đi còn có hơi đặt tay phía sau lưng em ấy để đề phòng đứa trẻ xảy ra chuyện. Mọi chuyện như vậy đều diễn ra rất thuận lợi, đến khi ả ta cùng Shiho lên được xe lửa rồi, lúc tay của Vermouth còn đặt ở sau lưng Shiho chưa kịp rút xuống, thì có một bàn tay khác đem em ấy kéo ra khỏi ả, một cách dứt khoát lẫn mạnh mẽ, khiến cả em ấy lẫn ả ta đều có chút giật mình. Chris Vineyard di chuyển tầm mắt từ đứa trẻ hướng lên, ở trước mặt là một người đàn ông cao hơn cả bản thân, cùng với bộ trang phục màu đen và mái tóc bạch kim này, rất dễ dàng để ả nhận ra hắn chính là Gin.

"Gin?"

Shiho bất ngờ bị kéo lại, em ấy đối với mấy động tác thô bạo này của Gin cũng đều quá quen thuộc, nhưng mà vẫn không kìm được ngạc nhiên gọi hắn, mà Chris Vineyard trong lớp hoá trang cũng suýt nữa không tự chủ kêu lên tên hắn. 'Nam nhân' Chris trên mặt đều không giấu được kinh ngạc lẫn hoảng hốt. Nhìn thấy đối phương nhìn mình rất lâu, trong đáy mắt xanh lục còn lộ ra rất rõ sự căm thù và phẫn nộ đối với ả, thì giống như chính ả ta đã làm ra chuyện gì rất sai trái, còn cái nhìn của hắn chính là muốn đem 'người đàn ông' trước mặt mình giết chết. Ả ta lúc nãy rõ ràng là có ý tốt muốn giúp Shiho không bị ngã, nhưng mà ánh mắt này của Gin để bản thân cũng có chút kỳ quặc khó hiểu. Hơn nữa, ả ta có chút lo sợ, Gin cùng mình làm cộng sự rất lâu rồi, hiện tại mặt đối mặt như vậy, dù cho có hoá trang, Vermouth cũng không tránh khỏi lo lắng hắn sẽ phát hiện ra mình.

"Xin lỗi, đây là người nhà của cô bé sao? Mọi chuyện xong rồi, tôi thì đi trước vậy."

Cảm thấy gã đàn ông trước mặt nhìn mình lâu như vậy cũng không có lên tiếng nói một câu, Vermouth có chút khẩn trương nói ra vài câu, sau đó rất nhanh chóng quay đi trước, chính là không muốn dây dưa rắc rối quá lâu. Mà Gin sau đó cũng không có nói cái gì, cũng liền nhanh nhẹn kéo Shiho đi sang một toa tàu khác, để Chris Vineyard sau đó tìm cũng không thấy nữa.

Shiho Miyano ngồi bên cạnh Gin, nhìn thấy nét mặt hắn ta vẫn còn rất rõ ràng lưu lại nét tức giận, em ấy cũng không hiểu tại sao. Mặc dù nét mặt bình thường của hắn cũng luôn đều đáng sợ như vậy, nhưng mà hiện tại lại đặc biệt toả ra sát khí chết người. Người vừa nãy cũng chỉ có ý tốt muốn bảo vệ Shiho, còn giúp em ấy rất nhiều chuyện, em ấy chính là không hiểu, gã Gin này làm sao phải nghiêm trọng lên như vậy. Shiho chỉ đơn giản nghĩ, hắn không thích người đàn ông vừa rồi, hoặc cũng có thể là tức giận anh ấy.

"Gin, anh đừng giận, người vừa nãy chính là muốn giúp đỡ em. Trước đó anh ấy còn giúp em lau mặt, cho em chiếc áo khoác này để không bị lạnh. Nhìn thấy sách của em bị ướt, anh ấy còn tốt bụng hướng dẫn em cách làm khô nữa."

Shiho ở bên tai Gin nhẹ nhàng giải thích, nghe thấy giọng điệu vui vẻ của con bé, không những không làm cho hắn bớt được khó chịu, trái lại càng thêm khó chịu. Hắn vừa rồi có cảm giác quen thuộc, giống như đã gặp người đàn ông kia ở đâu rồi, càng giống như anh ta có mối liên quan đến tổ chức, tuy nhiên nghe thấy ngữ điệu lúng túng của anh ta, lại để Gin dễ dàng để anh ta rời khỏi. Nhưng mà bất kể người đàn ông đó có là ai, thì có quyền gì chạm vào Shiho Miyano? Gin chính là cảm thấy, bản thân là người giám hộ của Shiho Miyano, con bé là người của tổ chức, cũng tính là người của hắn, ở đây chỉ có bản thân hắn mới có thể quản em ấy. Người đàn ông kia dựa vào cái gì có thể vui vẻ nói chuyện và giúp đỡ em ấy rồi? Nhìn thấy áo khoác của anh ta còn ở trên người Shiho, để Gin không kìm được một trận ngứa mắt muốn đem vứt đi, nhưng mà thấy được em ấy toàn thân đều ướt và lạnh, cũng không có cách nào, đành để Shiho tiếp tục mặc chiếc áo đó.

"Từ nay đừng đến gần nam nhân nữa."

Gin ngồi yên lặng một lúc, cuối cùng cũng không cách nhịn được, thì ngắn gọn phun ra mấy chữ. Shiho nghe được lời này không khỏi khó hiểu, liền lập tức hỏi lại:

"Tại sao?"

"Ngươi là nữ nhi, lại gần nam nhân như vậy cũng không biết họ có ý đồ gì. Tốt nhất thì nên tránh xa bọn họ ra."

Gin dùng ngữ điệu nhàn nhạt nói, mặc dù lời nói đều không có mang chút cảm xúc, trái lại còn giống như ra lệnh, nhưng mà hắn ta cảm thấy bản thân ra lệnh như vậy cũng có chút cố chấp, sau đó cư nhiên rất nhanh thuyết phục được bản thân, hắn làm như vậy dĩ nhiên là muốn tốt cho Shiho. Tuy nhiên lời nói tiếp theo của em ấy, càng để hắn ta một trận vô ngôn.

"Nhưng không phải Gin cũng là nam nhân sao?"

"Ta là giám hộ của ngươi."

"Ờ..."

Câu trả lời ngắn gọn của Gin đủ để Shiho Miyano hiểu được hàm ý của hắn, em ấy như vậy cũng không có hứng thú cãi nữa. Dù sao bản thân cũng không thích nam nhân, càng không có hứng thú tới gần bọn họ. Mục đích cố gắng của em ấy từ đầu đến cuối cũng đều chỉ có hai nữ nhân mà thôi.

Gin nhìn thấy Shiho Miyano im lặng, hắn cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ lặng lẽ quan sát đứa trẻ thật tỉ mỉ, sau đó đưa mắt ngắm nhìn màn mưa trắng xoá bên ngoài cửa sổ.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia