ZingTruyen.Asia

Verkwan | Trăng khuyết

32. Choi Hansol mất tích

Saginguyen2711

Trong cơn ngủ mê man Mingyu vẫn còn "hết cả hồn" nghe thấy được tiếng của anh Seung Cheol gọi lớn. Giờ này cũng chỉ tầm mới hơn 5 giờ mấy sáng là cùng, trời vẫn còn chưa thấy tỏ mà giọng ai kia thì cứ lanh lảnh hò hét lớn ra tiếng dọc hết cả hàng lang, không để cho ai được nghỉ ngơi đi ngủ miếng nào; khi ở ngay đầu giường Wonwoo cũng đang cố gắng dụi mắt đẩy gọng kính cận ra ngáp một hơi dài uể oải thức dậy để tiếp nhận thông tin xung quanh sau một đêm dài nằm bên cạnh canh chừng cảnh sát Kim thảnh thức từng canh đoạn ngắn sầu.

Mà mới sớm chưa kịp ăn uống vệ sinh cá nhân gì ra bọn họ đã phải chuẩn bị tinh thần năng lượng lục tung đi tìm tung tích tên nhóc Choi Hansol.

- Có ai nhìn thấy Hansol ở đâu không?

Trời chưa kịp ửng sáng thượng uý Choi đã hốt hoảng cho gọi tất cả mọi người cùng vào bên trong phòng bệnh sau khi không nhìn thấy thằng em họ của mình đâu cả, chỉ sau một buổi tối vị cảnh sát của sở điều tra đã mất dạng chẳng biết là ở đâu. «Cái giường trống trơn - người đi mất tích. Không có được một bác sĩ trực ban ở trong phòng càng không thấy được mấy nhân chứng tỉnh táo nào gần đó để hỏi thăm».

Lúc bọn họ vừa mới vào đây chỉ thấy có mình sĩ quan Boo tỉnh lại hốt hoảng nhìn xung quanh đi tìm cảnh sát Choi từ lúc miếng ra trải giường đã chẳng còn hơi ấm cũng chẳng biết được anh ta đã bỏ đi từ lúc nào hoặc bị ai đó đã đánh liều tỉ mỉ lên kế hoạch bắt cóc giấu nhẹm anh ta. Khó trách người ta đi từ bao chừ chẳng ai hay ho mà biết. Seungkwan thì vừa tỉnh táo lại đã chẳng thấy ai, cậu còn tưởng anh nằm ở phòng bệnh kế bên nên chẳng hỏi, cho đến khi phát hiện bảng tên Choi Hansol nằm ở cạnh thì mới bắt đầu tá hoả lên nháo nhào chạy lăng xăng đi tìm anh ta.

- Em không biết! Từ lúc em vừa mới tỉnh lại thì đã không thấy anh ấy ở đây.

Jeonghan kéo Seung Cheol lại nhắc anh gọi cho bộ phận an ninh, nhờ bọn họ cung cấp thông tin hình ảnh về sự việc diễn ra trong suốt khoảng thời gian tối qua sau khi bọn họ trở về nhà cho đến giờ gửi lại cho Junhwi và Myungho để nhờ chúng nó kiểm tra rà soát lại thử xem có thấy được cái gì không.

Nhưng xui rủi thay cả hai vị thanh tra đều chẳng thể nào tra ra được bất cứ cái gì do có kẻ đã lên kế hoạch (táy máy) phá hoại đường truyền tải của các thiết bị từ trước, hình ảnh không thể nào thu hình thu thanh được gì mà chỉ toàn là hình ảnh nhiễu hột cầu vồng, âm thanh "rè rè xào xạo" hệt như tiếng hỏng của chảo bắp xào; khả năng khôi phục công nghệ của họ cũng phải đến mức chấp nhận chịu sự bó tay.

- Coi lại camera của bệnh viện, xem thử coi thằng bé thật sự rốt cuộc đã đi đâu.

- Anh Cheol... mấy cái camera bị hỏng rồi, có người cắt đứt đường dây điện... thiết bị không thể nào ghi hình lại được. Cũng không biết chính xác là ai đã làm... càng không biết lũ người kia bọn chúng đã làm gì thằng bé.

- Đi tìm nó về đây nhanh lên!

Đối mặt với mệnh lệnh của cấp trên cảnh sát Moon thật sự chẳng biết bọn họ phải làm thế nào, tất cả những vật dụng hành trang đồ đạc và cả cây súng ống của thằng nhóc cũng nằm đặt ở chỗ này không đem theo bất cứ thứ gì hộ thân bên trong người(( ngoại trừ chiếc còng tội phạm số 8 giắt trên nai lưng quần)). Không có chứng cứ - không tiếp nhận tín hiệu SOS cầu cứu- không điện thoại nối mạng cũng chẳng nốt thông tin để liên lạc thì thử hỏi bọn họ biết phải lấy cái niềm tin gì để mà đào tìm đâu cho ra thằng nhóc bi dừ, ~phóng phi thuyền nhổ neo đóng cọc lên hành tinh sao hoả tìm kiếm nó chắc? ~.

|Đừng có đòi hỏi khó một điều như thế, bọn họ không thể nào có khả năng làm được đâu|.

- Nhưng mà bọn em biết phải đi đâu để tìm nó bây giờ, vật dụng quần áo, điện thoại tư trang, balô dây nịt; còn có cả thẻ sĩ quan của nó cũng nằm luôn ở đây. Tụi em phải biết đi tới đâu để mà truy tìm lần mò ra nó?

Sĩ quan Chan thì lại nghĩ rằng Hansol thật sự đã tự một mình quay trở lại khu vực bãi đất trống lần trước nơi anh bị con rắn mamba cắn để thu thập manh mối mà không báo bọn họ, nhưng chính cậu cũng không biết suy nghĩ phán đoán đại mò đó của mình có phải đúng hay không.

- Có khi nào anh ấy thật sự đã quay trở lại cái nơi hôm bữa vừa mới bị rắn cắn hay không?

- Thằng bé bị điên rồi hay sao? Nó vừa mới hết bệnh xong tức thời, chưa nghỉ ngơi lấy lại sức đã muốn dại dột đâm đầu vào nơi nguy hiểm hay sao? Nó thật sự muốn mọi người phải lo cho nó tới sốt vó thì mới chịu được à? - Thiếu uý Yoon nổi giận buột miệng chửi đổng vài câu cho bõ tức, tên nhóc con này thật là! Anh họ và tất cả mọi người lo lắng cho nó đến vậy mà nó lại bỏ đi sao? Nếu mà nói nó bị bắt cóc thì anh sẽ còn suy nghĩ bỏ qua tội trạng lại, nhưng nếu mà để anh biết được nó dám lẻn đi tiếp tục điều tra thì cho đến lúc về Jeonghan sẽ nhất định giáo huấn đứa nhóc này một trận ra trò. 'Tốt nhất là em nên để cho mọi người biết đúng là tại em bị bắt cóc bởi người xấu, còn nếu như không phải thì đừng trách tại sao lúc tìm được anh lại không nể mặt mũi anh họ của em mà cho em một trận nên hồn đó Choi Vernon'.

Anh họ của nó đã quan tâm đến nó như vậy mà nó lại dám tiếp tục làm trái lệnh thì đừng trách tại sao Yoon Jeonghan anh không nhân nhượng với Choi Hansol.

Sĩ quan Lee Jihoon đột ngột nảy ra ý kiến, dẫu sao bây giờ mọi người cũng vẫn còn có công việc của mình. Chỉ có hai anh em cậu và nhóc Chan là đã còn rảnh rỗi, bọn họ sẽ cùng nhau quay trở lại cái nơi đó để tìm. Biết đâu được sẽ tìm thấy vị cảnh sát Choi đang loay hoay ở đó, còn không có ở đó thì thôi.

- Hay là như thế này đi! Để em cùng với Chan hai người cùng nhau đi tới đó tìm xem thử có thấy thằng bé không. Nếu nó quay lại đó để tìm thông tin thì phải dẫn về, còn nếu nó bị bắt cóc thì chúng ta phải huy động thêm người để tìm, nếu có gì khác thường em nhất định sẽ báo lại với các hyung.

Seungkwan với tay mò mẫm tìm chiếc điện thoại đang sạc trên đầu giường nhắn lại địa điểm khu đất trống qua máy di động cho Jihoon, để anh ta có thể dựa theo sự chỉ dẫn của định vị mà tìm cậu đồng nghiệp dễ dàng hơn.

- Em biết vị trí chỗ đó. Chờ em 5-10 phút để em gửi cái vị trí định vị qua smart lại cho anh ,Woozi hyung.

_Tại khu biệt lập riêng của hắc bang - dinh cơ của "Boss lớn Vườn Thượng Quan".

Cảnh sát Choi hồ đồ mơ màng, đầu óc quay cuồng cả người lâng lâng đến ngộp ngạt khó chịu. Cho tới khi tỉnh lại sau một thời gian khi đã phai nhạt mùi chụp thuốc mê anh mới kịp nhận thức là mình đã không còn ở trong phòng cấp cứu số 5 của bệnh viện mà là đang ở nội ô nhà riêng của hắc bang Choi thị, tiếng nói chuyện xì xào bàn tán à ồ ồ ừ cứ liên tục phát ra xông vào màng nhĩ làm Hansol giật mình ngay giấc. Anh cố gắng nhắm nghiền mắt vờ như mình vẫn còn bị mê man chưa thể tỉnh lại nhằm cố gắng nghe trộm cuộc đối thoại từ ba anh và những tên thuộc hạ.

Qua đó mà Choi Hansol mới biết được người đã hạ lệnh bắt anh về chính là lão Choi Seungho, còn người đã lén lút chụp thuốc mê anh tiến hành làm theo mệnh lệnh chính là tên mặt thẹo Sebastian dạo trước đã từng có dịp chạm trán bọn họ. Hắn đúng thật là kẻ đã bắt anh.

- Chủ nhân! Chúng tôi đã đem được cậu chủ về đây an toàn, không bị sứt mẻ mất một chút thịt thà ký lô nào.

Có vẻ như gã thuộc hạ thật sự rất hy vọng vào khả năng của mình khi đã tích cực làm đúng việc được giao, chẳng biết hắn sẽ được nhận thành tích công lao gì sau cái việc này nhưng có lẽ dù có đặt nhiều sự tin tưởng và lòng tín nhiệm tới đâu đi chăng nữa thì chuyện nghi ngờ những tay sai thuộc hạ sớm đã bắt đầu nổi lên trong lòng lão già gian xảo khôn ngoan Choi Seungho. Nhất là khi lão có thể dễ dàng nắm gọn ai đó rồi bóp chết họ dễ dàng trong nắm tay nếu biết được bọn chúng là cánh tai phải của bà Vivian đối nghịch và *"bọn rắn lục hổ vồ"* của tổ chức Black Mamba.

( chú thích : Rắn lục hổ vồ là tên gọi của những đàn em trợ thủ đắc lực, tổ chức của hắc bang khác hành động trái ngược với Boss lớn Vườn Thượng Quan. Là đối thủ hoạt động thương trường có mối thù hằn to lớn không bao giờ đội trời chung với những con sói xám của Boss lớn, hoạt động dưới tên gọi khác của nữ chủ nhân có tên viết tắt là V.A.N).

Choi Seungho ngồi ở giữa ném một con rắn lục Russell chết bị cắt mất đầu lột ra nhiều mảng lên giữa mặt bàn nhằm cảnh cáo bọn thuộc hạ, chớ có nên làm những điều vượt quá bổn phận cho phép của mình, nếu dám có một chút hành động nào sai lầm; kết cục sẽ không thể nào có thể tệ hơn được những kẻ phản bội khác.'' «Phải chặt lấy cánh tay trái ngỗ ngược đó đi để dạy dỗ cánh tay phải còn lại nên học theo nó để tránh phải rơi vào kết cục như thế hoặc tệ bạc gấp ngàn lần hơn''».

"Con người chỉ có thể thuận được tay phải, ít khi nào thuận được tay trước và hiếm khi có thể dễ dàng khuất phục được sự linh động lén lút của cả hai bàn tay".

- Tốt nhất là ta nên nghe thấy những điều đó. Đừng quên là lần trước các ngươi đã gây ra việc gì, Sebastian! Tốt hơn hết là ngươi nên phải biết việc làm của mình nên biết chừng mực ở trong mức độ nào, và việc làm lần trước cũng không phải là do ngươi làm, nếu không kết cục của những kẻ xảo trá phản bội thì cũng chỉ là giống hệt như với tên phản bội đồng loã Jupiter mà thôi; đã rõ chưa?

Gã ngước mặt lộ chút vẻ sợ sệt ngó đi nơi khác, trong góc tối chiếc giường Hansol còn có thể dễ dàng nhận ra được sự buốt lạnh trong người mỗi lúc lão ta lại chuẩn bị tra khảo ai đó. Thái độ không nóng không lạnh lúc nào cũng là trọng tâm. Tên mặt sẹo quỳ một chân xuống đất, một tay đặt lên ngực trái thề thốt đủ lời một tay khác đút vào trong túi quần cố tìm lấy mảnh giấy của người chủ cũ tiệm đồ cổ Darling.

- Chủ nhân dặn dò rất phải, chúng tôi đều là những người rất thật lòng. Tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra cái việc bán đứng chủ nhân. Về việc này thì người có thể an tâm.

- Kim Dojin đã thất bại rồi sao? - Người đàn ông này có vẻ như chẳng có lấy một chút bất ngờ gì về chuyện thông báo tin tức xấu của người lạ, tên bám víu "ăn hại "nhà họ Kim kia đúng thật là chẳng làm nên được trò trống cơm cháo tích sự gì. Bảo hắn đi giấu kỹ gói hàng hắn lại tự ý làm lộ kiện phẩm để kéo theo tên cảnh sát Hong Jisoo cùng đi xuống, xuýt chút nữa báo động nguy hiểm làm ầm ĩ giới sĩ quan. Nào ngờ hắn lại để cho anh trai phát hiện giấu "mồi tôm trắng" rồi bị bọn cớm phát giác tóm sống được hết cả hai.

Nếu để cảnh sát mà lần mò ra được manh mối thì coi như công sức của lão sớm ngày tiêu tan. Đúng là một bè lũ ăn hại, giữ lại chỉ tổ lỗ lãi tốn kém thêm! Cũng may hắn đã sớm tự mình yên giấc nghìn thu, nếu không thì người của lão cũng chẳng dễ bề gì mà tha cho lũ người phản bội ăn rồi ngồi chơi không nhà họ Kim.

|Một đống nợ nần chưa kịp trả còn dám tự mình đi tìm cái chết, thật phí phạm tâm tư vô bổ vào một khoản chẳng có lời mà còn bị thất thoát của cải cùng nguồn thu nhập tiền đen không chính quy. Bọn con nợ bị đè đầu dưới ngàn đau to búa lớn không có khả năng chi trả. Cố dây dưa lần lựa vào chỉ tổ lãng phí tài nguyên|.

- Dạ phải thưa chủ tịch, hắn ta thật sự đã không làm tròn bổn phận của mình. Chẳng những để nguồn hàng bị thất thu mà còn để bị lòi ra những thông tin mật của hắc bang, nếu không nhờ chủ nhân đã có dặn dò thay đổi địa điểm giao dịch. Tất cả mọi thứ nằm trong tính toán sẽ bị đổ vỡ tan tành, thật may là cách đây không lâu hắn đã chết ở trong tù vì bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Địa điểm mới được bảo lưu theo sắp xếp của chủ nhân.

- Cũng tốt... một con chuột nhắt cũng chẳng thể làm nên được kỳ tích gì, có muốn giữ lại... thì cũng thật vô dụng. Nếu hắn đã sớm im miệng thì một mối lo ngại cũng đã sớm được loại trừ.

Sebastian nhìn kẻ trên lo sợ chẳng nói tiếng nào, điều mà gã lo ngại chỉ là một kẻ yếu đuối như lóng tay ấy đã chết nhưng còn những kẻ khác và người thân của hắn thì sẽ thế nào? Không sợ bọn chúng thừa cơ làm loạn đến ngài chỉ vì cái chết của tên Dojin thôi sao? Làm như thế có phải là đã quá nhân nhượng nhẹ nhàng cho bọn chúng rồi không.

- Chủ nhân không sợ những kẻ khác sẽ vì cái chết của hắn mà làm loạn sao?

Thay vì sợ những kẻ không nghe lời làm loạn, ông ta lại không hề cho rằng đó là một lý do để gây khó khăn. Chỉ cần lúc cần thiết có thể lấy người nhà của bọn chúng ra làm bia ngắm tập băng đạn thì để coi những kẻ đó sẽ có phản ứng sốt ruột đến như thế nào, chúng không muốn khuất phục thì cũng phải bắt buộc cúi đầu mà xin xỏ được làm theo.

- Chúng dám sao? Người nhà của bọn chúng vẫn còn đang ở trong tay ta, chỉ cần tính sai một bước thôi! Chậc... chậc! Mọi chuyện sẽ được chơi đùa vui vẻ như thế nào nhỉ? Vào não, ngay trái tim hay vào đầu là do chúng nó tự chọn cả. Cách nào cũng đều có thể bắt chúng nó im miệng mau chóng được ngay.

- Vậy còn lô hàng ở Địa Trung Hải và hải cảng Victoria thì chúng ta sẽ giải quyết thế nào, theo ý ngài thưa chủ nhân? - Gã thuộc hạ móc từ trong túi áo một mảnh giấy nhắn từ phía bên A của người giao dịch, địa điểm vẫn chính là như cũ từ tháng sau. Khu hải cảng sầm uất tấp nập của thành phố H, nơi trao đổi nguồn tài chính rất đỗi hữu hiệu. Lũ người kia phải bắt đầu học cách sống sót sau khi thị trường chứng khoán có dấu hiệu sắp suy thoái sụp đổ; Đó sẽ là một bước ngoặc đệm rất khó khăn.

Nhắc đến cảng hải Victoria, Choi Seungho lại thấy như có cả ngàn món giao dịch rất hời đang vẫy gọi. Hongkong dù sao cũng là một siêu đô thị với các cao ốc và toà nhà chọc trời, vị thế nơi đó cũng rất tốt... nhất là khi có thể đứng nhìn được bao quát toàn bộ thành phố tại International Commence Centre và Two International Fiance Centre, tại một con hẻm cuối góc có những cửa tiệm chuyên kinh doanh buôn bán thảo dược Trung Hoa, kế bên là rạp hát Blue Pearl Melody. Những quán Bar phong cách Anh Quốc hay những tiệm thức ăn nhanh kiểu Mỹ. Một địa điểm nắm gọn sếp sòng trong tay, nắm chắc được nó chính là đã có gần hết tất cả.

Việc nắm trong tay tất cả các cổ phần dựa trên loại chỉ số S&P 500, đầu tư rải rác trên các sàn giao dịch chứng khoán TSX (Toronto) với các chỉ số quốc tế như MSCI EAFE ( chỉ số Châu Úc, Châu Âu cùng một phần Viễn Đông), hoặc FTSE 100( sàn giao dịch chứng khoán London). Nắm gọn trong tay các phần trăm trái phiếu, chỉ số Dow. Có một khoảng thời gian làm mưa làm gió tại thị trường tài chính Canada với tổng mức phân bổ 34%, 33% ở Hoa Kỳ và 33% còn lại thì được đầu tư vào EAFE. Hiển nhiên lão ta cũng đã biết thừa chỉ nên giữ tỷ trọng trái phiếu tương đương với số tuổi, nhất là khi xu hướng "thiên vị quê nhà" vẫn luôn được tìm thấy ở các nhà đầu tư khi họ đánh giá mắc tăng giảm đáng kể chú ý cao của thị trường quê nhà với mức độ phân bổ 75%, và tất nhiên là nó có thể sẽ không phải vướng vào chi phí quản lý (MER) của các chỉ số phổ biến ở mức độ giao động từ 0,04- 0,09%. ‹'Nếu phố Wall không có gặp những biến động trục trặc gì thì việc đầu tư vào cổ phiếu - cổ phần sẽ không có gì là điểm đáng quan ngại nếu ông ta thật sự chẳng muốn mấy trăm triệu đô tiền trút vào các khoản đầu vào sẽ bay hơi và thất thoát lỗ nặng chỉ sau một đêm trên các phi vụ sàng lọc rửa tiền›'.

Lão cũng sẽ chẳng điên mà lao vào đầu tư một cách vô tội vạ để quy về mức độ cán cân như thế, ngay cả khi nguồn hàng đang được đầu cơ tích trữ an toàn ở đó. Nó cũng là một khoản chi chính để đầu tư vào trong các khoản nợ nần xếp dưới danh mục bươn chải "lo lót đầu này mà tìm cách chấp vá đắp đổi đầu kia". Một khi nguồn hàng mà bị rơi vào tay kẻ khác thì khoản lời coi như mất trắng tiêu tùng để bỏ không. Ông ta điềm nhiên giao lại mảnh giấy, dặn dò tên thuộc hạ phải đến những nơi đã đánh dấu sẵn trên đó ; tránh đi qua khu vực cấm và sòng bài trực thuộc của nhánh phân bổ hắc bang Domino.

Cuối cùng là tránh chạm mặt sinh chuyện phiền phức bọn thanh tra tại khu vực hải cảng, bọn chúng rất lằng ngằng, câu kéo, lôi thôi.

- Đi theo địa chỉ này. Nhớ phải liên lạc với Mars, hắn ta sẽ biết chính xác chúng ta phải giao dịch thứ gì. Nhớ! Đừng nên lộ diện trước mặt Poisedon.

- Tôi xin phép cáo lui.

- Con cuối cùng cũng đã chịu tỉnh lại rồi sao? -Nghe có tiếng thở khì, ông ta chậm rãi quay đầu nhìn lại gác một chân lên ghế bành nhìn về phía cảnh sát Choi. Đứa nhóc này vốn đã tỉnh lại từ đầu nhưng lại cố tình nhắm con mắt tưởng ông không thấy, nếu còn tiếp tục không gọi nó dậy thì chắc cậu ta sẽ tiếp tục nằm yên đó chịu trận cho tới khi nào lão ta bước lại gần dùng ngón tay bóp mũi bịt đường thở của thằng con.

Anh mà còn không chịu ngồi dậy thì cũng chẳng biết ông ta sẽ tính làm chuyện gì tiếp theo.

- Nếu như tôi không chịu tỉnh lại, ông sẽ tính làm gì tôi tiếp theo chứ?

- Ta biết con thật sự đã tỉnh lại từ lâu rồi... nhưng lại cố giả vờ nhắm tịt mắt mà làm bộ ngủ, con thật sự đã nghe được hết tất cả những lời vừa nãy tới giờ mà ta đã nói ra rồi phải không?

- Phải! Nhưng mà có nghe thì thế nào? Giờ tôi cũng đã bị rơi vào tay của ông cùng lũ thuộc hạ, cũng đã biết hết được tất cả bí mật và những điều nghe được thấy, cũng biết luôn cả những địa điểm giao dịch hàng trắng quan trọng sắp tới của các người. Chẳng lẽ ông thật sự ngốc đến mức sẽ đồng ý chịu thả tôi đi hay sao.

Choi Seungho vờ ''ồ'' lên kinh ngạc, đứa nhóc này cũng thật tinh ranh khôn lỏi. Có chút tài khôn lanh lợi. Ông ta rất muốn được nghe đứa con trai tài khôn này sẽ cho rằng lão ta tiếp theo sẽ chuẩn bị làm gì nó, dùng luật lệ của hắc đạo để xử gọn hay là chơi một ván bài với nó đây? ' Có chút bản lĩnh thông minh đấy! Vậy thì cứ mạnh dạn thử tài đoán thử xem'.

- Vậy thì con nói thử xem ta sẽ làm như thế nào?

Thật ra nói đúng thì đúng là như thế nhưng Hansol làm sao biết được tiếp theo lão ta sẽ định xử trí anh ra sao, dù sao thì hôm nay anh cũng đã bị bắt dâng thẳng vào hang cọp rồi. Muốn bắn muốn siết cổ, chọc sào xiên gậy sắt tùy ý lão... nhưng nếu lão ta còn dám chơi bài hèn hạ đem anh trở thành con tin trao đổi với sở cảnh sát thì anh sẽ rút súng tự sát, để coi lão ta còn dám làm gì tiếp sau.

- Ông thật sự đã bắt được tôi, muốn chém muốn giết muốn hạ độc, muốn cắt cổ muốn hành hạ cái gì thì cứ làm. Tôi không sợ đâu, nhưng mà nếu như ông dám dùng tôi để làm vật trao đổi với sở điều tra thì tôi nhất định sẽ bóp cò nổ súng tự tử ngay tại đây. Đến lúc đó ông sẽ không thể nào thực hiện tiếp được kế hoạch hoàn hảo của mình đâu.

Lão ta ngặt nghẽo ôm bụng cười khẩy đến run người. Thật chẳng biết phải khen thằng nhóc con này thông minh hay thỉnh thoảng dở hơi bị ngốc đây? Tư trang vũ khí phòng bị điện thoại thiết bị liên lạc súng đạn của nó đều còn vất nằm hết ở trong phòng bệnh viện, nó muốn lấy tính mạng ra hù dọa ông thì lấy cái món gì để tự sát đây??? Tự vẫn bằng niềm tin à? Hơn nữa thì dẫu nào nó cũng là con ông, lão ta cũng chẳng độc đoán tới mức giết cả con ruột của mình.

Người làm ba nào lại có thể nhẫn tâm giết chết con trai được đúng chứ?

- Tất nhiên là ta đều sẽ không làm ra những việc đó, con là đứa con trai duy nhất của ta. Sao ta lại có thể làm ra những việc làm tàn nhẫn độc ác tán tận lương tâm được như thế.

- Nói đi! Ông thật sự muốn gì ở tôi? Tại sao lại phải cho người bắt cóc tôi đến đây?

Trái ngược lại với những gì anh đã suy nghĩ thì câu đầu tiên mà ông ta hỏi thăm tới không phải là vấn đề ở tổ trọng án hay hỏi thăm về phe cánh sĩ quan mà là tình hình sức khỏe và cuộc sống công việc hiện tại của anh.

- Hansol à! Dạo này cuộc sống của con thật sự như thế nào? Con có khỏe không?

- Cảm ơn ông vì đã quan tâm. Tôi thật sự lúc nào cũng đều thấy cơ thể rất khỏe, chưa có dấu hiệu ung thư chết sớm càng không có chuyện gì to tát đáng lo ngại. Ông không cần thiết phải quá bận tâm. - Tại sao đối diện với một lời hỏi han trực tiếp của bố ruột cảnh sát Choi lại càng chẳng thấy vui vầy, mà ngược cả lại thấy cổ họng đắng chát nghèn nghẹn bạc bẽo nhức nhối xốn xang khó bày giải, buồn không đến mức quá buồn- vui cũng chẳng thể vui vẻ thân mật giống những cặp cha con bình thường như thể không muốn ông ta tiếp tục can thiệp vào cuộc sống riêng tư có quyền bảo hộ hợp pháp của anh. Anh đã có một cuộc sống khá tốt, nó không vui nhưng cũng chẳng quá tới mức buồn so tẻ nhạt giống ai kia đã nghĩ.

 Nhưng chắc chỉ có mình anh là nghĩ nó như thế, còn người khác thì không. Thậm chí ngay cả tiếng ba mà anh luôn mong đợi cũng không thể nào thốt ra được bằng lời. Cách thể hiện tình cảm bố con cũng không có, bởi hiện tại bây giờ anh cảm thấy trong tâm mình không có cảm xúc gì khi tiếp xúc sau một thời gian với ông. Anh không thể nào gọi một câu ''ba ơi; ba à'' được, mà gọi bố Choi thì lại càng không thể. Vì đó là một phần trong những quy tắc bất khả thành văn.

- Con không thể nào nói với ta được những câu nào thuận tai hơn được hay sao? Tiếng gọi ba của con dành cho ta lại khó khăn đến mức vậy sao?

- Tôi không thể nào ép bản thân mình làm trái với những quy tắc đã đặt ra được, mong ông hãy hiểu cho.

Choi Seungho thở dài, nét mặt có đôi chút thất vọng. Ông ta tỉ mỉ lẩn quẩn sai người chuẩn bị dọn ra một bàn ăn thịnh soạn thết đãi Hansol, từ lúc sáng tỏ khi sai người bắt nó tới đây cũng chưa có để cho thằng con ăn uống một cái gì. Mục đích mà ông ta bày ra cũng chỉ là muốn được cùng anh dùng bữa sáng.

Hơn nữa cha con họ cũng chẳng có khoản thời gian ít ỏi nào để được ngồi thoải mái ăn sáng với nhau, trong khi một người thì tràn đầy vẻ rạng rỡ còn người kia thì luôn giữ một trạng thái hờ hững, lẩn thẩn, ngao ngán; bãi hoải lẫn lộn. Chẳng còn tâm trạng gì mà để dành uống với chả ăn.

- Ngồi xuống đây đi! Ăn một bữa sáng với ta đi. Ta đang chờ con đấy.

Hansol chỉ khoát tay khéo léo chối từ, không phải bởi vì anh đương cố chống lại cơn đau dạ dày hành hạ chỉ bởi vì sợ sệt có thuốc độc trong thức ăn. Cuối cùng đành thật lòng xua tay phớt lờ từ chối, ai mà biết được ông ta hay mấy gã tai sai của ông ấy đã lén bỏ những gì trong mấy đĩa thức ăn; đừng nên ăn phải chúng thì hơn.

"Một lần đánh mất niềm tin thì vĩnh viễn cả đời chẳng thể nào có thể có lại được sự tín nhiệm tin tưởng như buổi đầu được cho dù chuyện đó có thật sự là đúng hay là sai. Méo hay dài, tất khó tránh khỏi việc nghi ngờ cả bản thân lẫn dò xét trốn tránh đối phương".

- Từ trước đến nay tôi đều ăn sáng rất muộn, không quen ăn ở cữ trật giờ trật giấc như thế này.

- Ngồi xuống đi, các món ăn này đều không có độc đâu. Nếu còn cứ tiếp tục ăn trễ như thế thì con sẽ bị tái phát căn bệnh đau bao tử đấy. Mẹ con mà biết được những điều đó thì bà ấy nhất định sẽ không thấy vui đâu. - Thấy thằng con có vẻ chẳng tin, ông ta liền giơ đũa đưa lên gắp mấy miếng thịt nướng cho vào miệng để chứng minh rằng đồ ăn ở đây "hoàn toàn ngon miệng và không hề có độc", để nó có thể yên tâm mà ngồi xuống đây ăn sáng. Không cần nhất định phải nghi ngờ về sự trung thực thành tâm của ông.

Biết mình chẳng thể có khả năng từ chối anh chỉ đành nuốt hơi kéo chiếc ghế gỗ ra ngồi xuống bàn, đeo khăn cổ chuẩn bị thưởng thức bữa ăn. Người lên tiếng mời tốt xấu gì cũng đều là ba anh... muốn tránh làm sao được, hơn nữa ông lại cũng còn nhớ rất rành chứng bao tử phát triển chưa bao giờ thuyên giảm cùng chuyện trúng ăn món cùng chứng ăn thực phẩm bị dị ứng đậu phộng của anh. Ngài đã cất lời mời thì vị "khách vip" như anh nỡ lòng nào vẫn kiên quyết từ chối làm mất thể diện của đối phương, ngồi xuống ăn mấy đũa cơm cũng chẳng mất mát gì; miễn sao ông ta đừng nghĩ đến việc làm gì quá đáng tội lỗi xấu xa thì thôi.

- Nếu ông đã có lòng mời thì tôi cũng sẽ không quá khách sáo.

-----

Cả buổi ăn ngài ta liên tục gắp lấy chất đầy đống vào trong chén của Vernon liên tục lên tiếng mời anh ăn. Có bao nhiêu món ông ta liền giơ đũa gắp bấy nhiêu, đến độ cảnh sát Choi còn sắp sửa bị "bội thực" bởi vì mấy món ăn. «Sự chăm sóc chu đáo này thật sự dồn dập ập tới quá mức cho phép không thể nào tiếp nhận nổi, anh thật sự thấy chẳng quen khi mình nhận được quá nhiều sự quan tâm ân cần đến thế này».

~Nhất là khi người ta vốn không phải là Boo Seungkwan hay là anh họ Choi Seung Cheol~.

- Các món ăn này như thế nào? Hợp với khẩu vị mọi lần của con không?

- Hình như nhà bếp nêm hơi mặn. - Cảnh sát Choi vốn là một đứa trẻ ngoan nghĩ sao nói vậy, lạt thì anh bảo lạt mà mặn thì anh sẽ lập tức thẳng thắn nói thật góp ý mà lại đâu biết rằng ông ta thật sự sẽ cho người xử đẹp kết liễu gã đầu bếp vô tội vạ tay bay vạ gió bất hạnh kia vì tội trạng nêm nếm làm thức ăn chẳng thích hợp vừa vặn với vị giác của ông chủ. Đồng thời còn trực tiếp sa thải vài người giúp việc vì chúng dám để cho cọng tóc dài ngoằn lọt vào trong đĩa rau của anh chàng Choi.

- Gọi Sebastian, bảo hắn kéo tên đầu bếp ra ngoài lột da đổ keo dính chuột, xát muối ớt rồi tạt nước cốt chanh lên người, bôi mật ong lên rồi ném hắn thẳng vào trong chuồng gấu. Mấy hôm rồi con đen nâu chưa có được ăn no đấy, rồi nói bọn nhà bếp nhanh chóng kéo tên khác lên đây phục vụ nhanh lên!

Hansol tự nhiên cảm thấy bản thân mình có chút ăn năn hối hận, lẽ ra anh chẳng nên nói ra nhận xét bữa ăn trên thực đơn một cách quá thực lòng như vậy để rồi cho vị đầu bếp trưởng tội nghiệp bị lôi đi ra ngoài làm mồi ăn cho con thú cưng làm cảnh của lão Choi Seungho. Anh bỗng cảm thấy như bản thân mình đã thật sự gây ra những việc ác vô cùng rất có lỗi đối với bác đầu bếp xấu số kia. Nếu chẳng phải vì câu nói vơ vẩn chí mạng của anh, mấy mạng người vô tội cũng chẳng phải dễ dàng chết dưới tay lão già chủ tịch Choi.

Phải thật sự chấp nhận một chuyện để mà khen rằng: phong thái làm việc cùng thủ đoạn giết chết người khác của lão Choi thật vô cùng nhanh chóng dứt điểm không chút chần chừ, (một người đàn ông dã man rợ như vậy đến cả người trong hắc đạo còn phải kiên dè khiếp vía sợ ớn lạnh thì huống chi đến mấy người ngoài). Cách làm việc như thế thật không thể nào thu phục lấy được lòng người khác về khoản sinh sống lâu dài được đâu.

- Thái độ làm việc của ông vẫn rất dứt khoát nhỉ? Giết người khác thì vẫn luôn rất nhanh nhẹn không hề biết gớm tay. Ông làm như thế chỉ khiến người ta cảm thấy khiếp sợ ghê tởm căm hận hơn là chấp nhận phục tùng nghe lời đấy. Không có một tên thuộc hạ nào có thể dễ dàng chấp nhận vĩnh viễn ngoan ngoãn cúi người nghe theo lời của một vị chủ nhân độc đoán tàn bạo như thế.

Lão cười khinh chẳng thèm đếm xỉa tới những lời vừa rồi, cho dù là thằng nhóc con này có thật sự nói hay không nói thì ngay từ đầu ông ta sớm cũng đã có điều bất mãn khó chấp nhận với những người đầu bếp. Không sớm thì muộn bọn họ cũng xong xuôi với lão. Chỉ là ông ta thật sự muốn đứa con này phải cảm nhận trước một chút tội lỗi để sau này nó có thể giảm bớt sự "đau thương uỷ mị" không cần biết đó, mà tập trung quen thuộc vào việc chính sự là quản lí sổ sách công việc của hắc bang. Giảm bớt đi cái tính thương cảm tiếc nuối không đúng chỗ, sống thực tế chấp nhận việc tàn ác một chút có khi lại là điều tốt nhất cho chính mình.

|Bản thân mình chẳng thể yêu nổi mình thì người khác cũng không thể yêu lấy mình đâu|.

- Nó cũng chỉ là một trong những quyết định nhỏ trong những quyết định lớn của ta, rồi cũng có một ngày con bắt buộc cũng phải tự mình đưa ra những lựa chọn khó khăn.

- Có khó khăn hay không là do một tay tôi quyết định, người khác không có quyền bàn luận đến nó đâu.

- Rất có khí phách. Rất quyết đoán mạnh mẽ cũng rất biết chỗ dứt khoát lạnh lùng, đúng là giống với khí chất trước sau như một của người nhà họ Choi. - Choi Seungho vỗ tay bôm bốp đầy vẻ hài lòng, phải thẳng thắn dứt điểm rành mạch cụ thể nói 1 là 1 mà 2 là 2 như thế mới là người nhà họ, "con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh ", đứa nhóc này chẳng giống ông thì còn giống ai được; có phong cách của hắc đạo. Đi theo con đường hắc bang sẽ sớm trở thành người kết thừa thế hệ sau làm rạng danh ông.

Cả buổi ngài ta toàn hỏi những việc trên trời dưới đất, trên sông ngoài biển. Quanh co vòng vèo "vòng vo Tam Quốc" chẳng vào đúng trọng tâm khiến Hansol ngày càng trở nên mất kiên nhẫn. Không phải khi không mà ông ta lại tốn thời gian bày ra một bữa ăn như thế chỉ để chiêu dụ anh ngồi lại chờ đợi nói về những chuyện không đâu vào đâu chẳng có chủ đề cụ thể gì./ Tốt hơn hết là ông ta nên chấp nhận khai ra sự thật với anh/.

- Ông không định gọi tôi đến đây cũng chỉ để ngồi ăn sáng tán nhảm về mấy chuyện ngoài lề dông dài như thế nhỉ?

- Quả nhiên con thật sự là rất tin tường, không có điểm nào có thể dễ dàng qua mắt được con.

- Ông muốn hỏi chuyện gì? - Mùi nguy hiểm dự báo với Vernon rằng những việc mà anh chuẩn bị nghe thật sự chẳng mấy tốt lành gì nhất là khi đảo qua đảo lại thì chủ đề vẫn rất chi là đơn giản: 'ông ta muốn đích thân tóm cổ anh về để đào tạo trở thành chủ nhân tiếp theo của tổ chức Boss lớn Vườn Thượng Quan', chiếc ghế lớn Willow còn trống lốc để dành lại chừa chỗ cho Boss nhỏ - con trai của ông trùm. Ngoài anh ra thì chẳng còn ai thích hợp hơn.

- Con nghĩ là ta sẽ còn việc gì để hỏi? Tất nhiên là về quyết định của con, ta vẫn mong con sẽ chấp nhận hồi tâm chuyển ý quay trở về lại hắc bang. Trở thành người chủ nhân kế tiếp chuẩn bị tiếp quản vị trí đúng theo sự tín nhiệm của ta.

«¦Trước khi nghe thấy cuộc đề nghị này Hansol vẫn một mực điềm nhiên cho rằng người kia đã chấp nhận thay đổi những việc làm sai trái trước đó, bỏ qua hết những ràng buộc tội lỗi xã hội mà quay trở về tích cực làm một con người lương thiện chấp nhận xây dựng điều tốt làm lại con đường mới tốt đẹp nếu bắt tay ngay vào chịu thay đổi»¦. Nào ngờ ông ta vẫn cứ làm sai, cố chấp ngạo mạn cứng đầu "dai như đỉa" chứng nào tật nấy "ngựa quen đường cũ" tội lỗi đầy rẫy ngập tràn không chịu sửa sai mà thay đổi.

Anh thật sự đã quá mức sai lầm khi đánh giá đúng bản chất của con người ông ta. (Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cáo chết ba năm quay đầu về núi). Anh làm sao có thể sử dụng những biện luận thường ngày của mình mà khuyên ngăn ông ấy. Người ta vốn đã chẳng muốn tiếp thu nghe thì còn phải tốn hơi mà khuyên làm gì, có khuyên cũng như không. Xem ra những gì anh đã tưởng tượng đều hoàn toàn sai lệch chẳng đúng nổi một điểm gì. Lão đã thích thì cứ việc đi mà ngồi, có chừa để không dọn sẵn cái ghế đó lại anh cũng chẳng màng tới. Anh đã chọn đi trên con đường của một sĩ quan chính chính đạo mạo, con đường đen tối( kinh doanh ma quỷ trốn tránh) đó ông ta thích thì cứ làm. Không thể nào thúc chế được anh.

- Vậy ra... ông cho người dày công bắt cóc tôi đến đây cũng chỉ để vì chuyện tìm người quản lý kế thừa cho vị trí còn bỏ trống của Boss lớn Vườn Thượng Quan thôi sao? Tôi thật sự cho rằng sâu thẳm trong trái tim ông sẽ có một ngày ông sẽ biết nhận sai mà từ bỏ, không ngờ ông vẫn không thể nào quên đi được việc làm xấu xa ấy. Hắc đạo là con đường của ông nhưng nó không phải là con đường của Choi Hansol tôi, mà tôi cũng chưa lần nào có nói mình sẽ chọn nó; ông không thể nào ép buộc người khác nghe theo sự sắp đặt của mình.

Lão già mỉm cười khinh khỉnh trong lòng, cũng hy vọng là thằng con này nói được mà làm được. Một ngày nào đó mà nó lại thất vọng vì sự lựa chọn sai trái của ngày hôm nay thì tới lúc đó ông thật sự rất muốn được xem thử nó thật sự còn muốn làm một tên cảnh sát quèn hay không, hay sẽ trở về quỳ lạy để được vào trong băng nhóm. Không sớm thì muộn cũng sẽ dễ dàng thuyết phục được nó quay đầu thôi.

- Tùy con thôi! Nếu lỡ như có một ngày con cảm thấy hối hận vì đã lựa chọn làm một sĩ quan thì cửa lớn Vườn Thượng Quan sẽ luôn mở rộng rãi chào đón con quay trở về.

- Tôi sẽ không bao giờ phải thấy hối hận vì lựa chọn ban đầu của mình. Mà thật sự nếu có hối hận, thì cũng chỉ là hận tại sao lại không sớm vạch trần bộ mặt thật của ông.

Choi Seungho vươn tay đưa cho anh một ly rượu, cũng đã nhiều năm rồi cảnh sát Choi mới được nếm trải lại cái hương vị này. Tuy không hẳn đắng chát mà hớp một ngụm hồi lâu lại cảm thấy giòn ngọt chua sắc ngà ngà ấm nồng tê dại bồn chồn nôn nao trong cổ họng, lạnh buốt cay giá nhưng lại nồng nàn thơm nhẹ, màu sắc ly rượu đỏ hồng một lớp óng ánh đỏ đô mềm mại bắt mắt; đảo đều qua đế ly còn thấy cả gợn nho hồng ở phía dưới lớp bọt. Một chai ủ lên men có giá trị thế này cũng phải trên hàng mấy chục năm. Người sành về rượu cũng biết loại này thường khác đắt tiền ít khi để dành tiếp đãi khách cũng ít khi cho ai. Thế mà lại khui ra để dành lấy rót cho anh.

Đến một người vốn không thích rượu như Hansol mà còn phải tự mình thốt lên rằng :' Cheer! That's great, so taste'.

- Sao lại không ăn đi? Vẫn còn mấy món mà con khá thích đó, trứng cá tầm với tôm Alaska, Pate gan ngỗng cùng một chút  rượu Cabernet Sauvignon nhấm nháp có thể sẽ chiêu đãi được vị giác của một thực khách khó tính như con.

- Không tệ nhỉ? Nó cũng thật có nhiều hương vị nồng đượm gợi nhớ đến thung lũng Napa. - Tuy rằng trước nay anh cũng đã thử qua không ít các loại rượu vang cao cấp, nước có ga, cocktail bia bọt,... nhưng năm loại rượu nằm trong hương vị danh sách mà anh thích nhất lại chính là Cabernet Sauvignon chính hiệu, Johnnie Walker, Moet and Chandon; Martell và Bacardi.

<Còn về các loại rượu mà sĩ quan Boo thích nhất thì phải kể đến chính là Badminton*, Margarita, Tequila và Aperitif>.

( Ghi chú : Badminton * tên một loại rượu vang đỏ pha uống kèm với đường và soda, [{có thể cho thêm vài lát chanh hoặc một ít việt quất và dâu tây tự thích thì cho thêm, không thích hợp với những người yếu bụng dạ hay gặp tình trạng đi thăm cầu cá tra. Trẻ em, con nít dưới 18 hoặc chưa đủ 18 tuổi không được uống rượu bia, xin cám ơn.}]).

Thung lũng Napa. Vùng đất thuộc địa phận bang California, Mỹ. Có hơn 400 nhà máy rượu vang nằm rải rác trên các thung lũng màu mỡ phì nhiêu, là một trong những vùng đất có nghề sản xuất rượu vang hảo hạng hàng đầu thế giới và nổi tiếng với dòng Cabernet được đánh giá cao. Nơi đây nổi tiếng với ngành du lịch dịch vụ khám phá thung lũng trên khinh khí cầu, tản bộ qua những vườn nho, trò chuyện với các nhà sản xuất rượu và nhâm nhi những loại rượu thử tại chỗ, ngắm nhìn những vườn nho ngút ngàn đồng thời khám phá quy trình chế biến sản xuất rượu vang và ẩm thực khi đến thăm thú nhà máy rượu ở phía cuối thung lũng đồi.

Nơi đây cũng từng có khá nhiều kỷ niệm tuyệt vời với Hansol và Seungkwan trong khoảng thời gian bọn họ vẫn còn "mới hẹn hò" và vẫn còn học tập tại khu quân sự 51, tuyến đường số 60. Hồi ấy cứ mỗi lần vào ngày lễ tình nhân, ngày mưa ngâu, lập hạ và tiết mang chủng... anh lại cứ thích đưa cậu cùng tới đây để xem phong cảnh thành phố ở trên cao cùng chiếc khinh khí cầu. Phải công nhận rằng hồi đó bọn họ trẻ con còn ham thích đi đây đi đó vui chơi đã cực, cứ rảnh ra là nống lên mà đi không cần biết có thời gian có rảnh hay bận bịu gì. Giờ nghĩ lại có muốn cũng chẳng có nổi được lấy thời gian.

[ Trên chiếc khinh khí cầu có hai người sĩ quan cùng nhau ngắm cảnh thành phố, một người cười cợt cả buổi - một người hoảng sợ bám cứng chặt ngắc lấy không buông tay cho đối phương.

/- Cao quá đi à Hansol! Anh làm ơn cho chiếc khinh khí cầu bay thấp thấp xuống tí được không? Em không thích chúng ta phải bay ở độ cao kinh khủng thế này đâu. Lỡ mà nó bị hư thủng lỗ nào thì chúng ta sẽ rơi xuống đất đó. /

Cảnh sát Choi phì cười hôn lên chóp mũi người kia một cái. Già đầu cả rồi mà cũng làm nũng nịu như đứa con nít sợ độ cao. Mà đúng thật là cậu ta bị chứng sợ độ cao thật nên chẳng cần người kia phải phí hơi sức doạ đâu.

/- Em đừng nói với anh là em sợ độ cao đó nha, mới có bây nhiêu đó độ cao tí xíu thôi mà đã có thể doạ được em rồi sao? /.

/- Ai nói với anh là em sợ... chẳng qua... tại chẳng qua là em... tại em có hơi không thích nhìn thấy mọi thứ ở độ cao chót vót từ vị trí như thế này, chứ với một chút chuyện nhỏ tí bằng cái móng tay nhiêu đây mà anh nghĩ rằng nó có thể làm em sợ được sao? Em là đang vô cùng vui vẻ rất tận hưởng đây! /.

/- Vậy mà anh thì lại thấy có người sắp sửa sợ đến sắp chết khiếp run lẩy bẩy rồi, đây! Lại đây dựa vào cạnh anh đi. Em sẽ không thấy mình phải sợ nữa đâu. /.

Chàng trai lém lỉnh mỉm cười hôn lên má người bên cạnh đánh "chụt chụt " một cái tươi cười mãn nguyện, dù sao thì bây giờ cậu cũng đã có một bờ vai to lớn để dựa vào. Còn sợ gì chút độ cao này. Cậu gan dạ lắm đó! Không biết sợ đâu. Mấy cái độ cao này không có cửa mà chọc cho cậu phải sợ mà tới phát khóc đâu.

/- Em biết rồi, có anh ở đây bên cạnh. Chút độ cao tầm cỡ này thì có đáng là gì so với em. /.

Nhưng bây giờ việc đó vốn đã rất xa vời vì đã lâu rồi bọn họ chưa từng quay trở lại đồi Napa ăn trái nho cùng nhau thưởng thức rượu vang, cũng chưa từng leo lên lại cùng nhau trên khinh khí cầu lại càng chẳng thể hiện hữu gắn liền mối quan hệ nhân tình như trước với nhau].

Thỉnh thoảng có đôi lúc Hansol lại càng thấy buồn vì anh đã cố quên đi nhưng cứ mãi nhớ đến hoài, nhớ mãi đến khiến kỷ niệm phút vui cũng chóng tàn khi ngày ấy Boo Seungkwan cậu lại không lời từ mà biệt. Bỏ lại tất cả mọi thứ tình cảm đang tươi đẹp chớm nở trên cuộc đời cùng với con vẹt Polly mà giao phó cho anh.

Ngồi suốt buổi Choi Seungho vô tình lỡ tay làm rơi chiếc đũa, ông ta nhờ Vernon tìm ở dưới ngăn bàn lấy giùm cho ông đôi đũa mới. Ở dưới đó anh đã vô tình tìm thấy một món đồ cũ của mình khi cho tay vào xuống dưới, đó là cái thìa múc thức ăn cũ tưởng đã bị lạc mất của Hansol.

- Con có thấy cái món đồ gì ở dưới góc bàn không?

- Cái thìa múc bột cũ của tôi, sao... làm sao nó lại ở đây?

Cảnh sát Choi cầm lấy món đồ trên tay liên tục ngắm nghía, những ngày mà anh còn bé thường hay rất kén ăn, cứ mỗi khi đến bữa ăn mẹ lại phải lấy cái muỗng yêu thích có hình con vịt màu vàng để giả làm máy bay lừa đút từng thìa cơm mớm cho anh ăn. Còn khiến bà ấy cười vui sướng nấc nẻ vì'' bài tập làm văn 10 câu mẹ cho em ăn cơm bốn cữ/ một ngày của nhà văn tự chế lớp lá Choi Hansol'', anh rất thích cái thìa nên luôn giữ nó rất cẩn thận còn gói ghém cột chắc bỏ vào bên trong một cái hộp cơm trưa Bento con mèo màu cam rất dễ mắt nhìn thấy; nhưng kể từ sau ngày mẹ bỏ đi, ba đi khỏi Hàn Quốc, ngôi nhà buôn bán sang tay cho người khác. Anh phải chuyển về Hongdae sống cùng gia đình anh họ. Những món đồ đạc cũ cũng vì thế mà buộc phải giải quyết bán thanh lý hết sạch, có những món đồ còn giữ lại hay đã mất chính anh cũng còn không biết.

Ngoài ra cũng còn mấy thùng đồ cũ nữa còn được cất trữ lại ở nhà kho phía sau khu biệt lập của Vườn Thượng Quan.

- Lúc chuyển nhà sau khi con và mẹ đi, ta đã gom hết lại tất cả vật dụng cất vào trong kho để một ngày nào đó có thể lấy ra xài. Cũng xem như gợi nhớ lại được chút kỷ niệm đẹp đẽ, với con trai của ta; với vợ của ta.

Nếu quay lại được lúc nhỏ thì cảnh sát Choi lại nghĩ rằng chắc chắn anh sẽ rất vui vẻ lao vào cầm lấy cái muỗng đem nó về nhà giấu lại cất giữ kỹ lưỡng không để cho tiếp tục làm mất nữa, chỉ là cái thời hứng thú trẻ con thích gì thì vòi vĩnh cái đó thật sự đã qua đi quá lâu rồi. Giờ mấy cái kỷ niệm đó thật sự cũng chẳng còn người đã khôn lớn thì mọi thứ cũng thay đổi, vật đổi sao dời, chẳng còn gì là của như trước; anh không phải như vậy chúng cũng chẳng nên như thế. Tốt hơn hết cứ đem vứt hết đi cho trống trải nhà cửa, đỡ phải nhìn thấy thì bản thân sẽ tự khắc không phải nhớ về những chấp niệm héo mòn da diết chẳng vui. Có kỷ niệm tốt mới thấy nó tự hào vui vẻ, không kỷ niệm tốt thì chỉ là mối dằn vặt khắc khoải về lâu.

Giữ lại hết mọi thứ phỏng có ích lợi gì, thà rằng đem đi bán ve chai đồng nát lấy tiền xài có khi còn tiện lợi hữu ích hơn để lại để nhìn mà bản thân cố chấp không muốn nhìn thấy nó. Thấy đồ vật cũng như nhìn thấy người, càng nhìn đến càng chỉ thêm nhớ về chuyện khốn cùng buồn hiu đau khổ. Muốn thấy người đó mới nên muốn giữ lại, không muốn thấy cứ trực tiếp quăng đi. Cất lại chỉ càng tổ khiến con tim trĩu nặng mỏi nhừ đau nhói.

- Lẽ ra ông vốn dĩ phải nên vứt hết chúng. Để dành lại không tha thiết sử dụng thì cũng chỉ tổ chiếm không gian, chật nhà, hơn nữa chúng cũng đều là những món đồ cũ đã hông nhôm gỉ sét. Để lại cũng chẳng có thêm được kỷ niệm tốt đẹp gì mà ngược lại... chỉ gây thêm bực dọc chướng mắt người nhìn mà thôi!

- Chỉ có con là nghĩ chúng cảm thấy chướng mắt. Đây là cái muỗng cũ của con mà, con có muốn lấy không hay vứt đi thì tùy. Ta sẽ để nó ở đây vậy. - Ông ta cầm lấy chiếc muỗng bỏ vào bên trong hộp quà gói lại một cách kỹ càng đưa cho cảnh sát Choi, dù sao thì nó cũng đã quá cũ kỹ lại là đồ dùng thuở hài nhi của Vernon, anh thấy thích thì cứ việc giữ lại đem về. Không thích nó thì cứ việc vất đi cũng chẳng sao, tùy ý anh quyết định cũng chẳng ai cần phải can thiệp. Đó là quyền tự do riêng tư của anh.

Ở lại khá lâu Hansol đành đứng dậy kéo ghế lên gọn gàng chuẩn bị quay về, sáng giờ anh cũng đã không có mặt tại bệnh viện... chắc chắn anh họ cùng những đồng nghiệp khác sẽ thấy rất lo lắng  thêm việc loay hoay lần quần ở lại có khi sẽ phải đụng mặt tới người phụ nữ kia, mà anh thì lại không muốn chạm trán thấy mặt bà ta; hơn nữa tự dưng sau một thời gian xa lạ mà gặp mặt thì sẽ gây nên cho nhau nhiều tình huống gia đình rất khó xử. Anh cũng phải nên quay trở lại nơi cần có mình thì hơn, nơi này không hề thích hợp để bàn tán ở lại với một sĩ quan thanh tra cảnh sát như anh.

- Dù sao thì cũng phải cảm ơn ông vì bữa ăn ngày hôm nay, tôi phải trở về rồi. Nơi này không tiện có mặt của tôi. Tôi về đây.

- Gượm đã nào! Ta có bảo là sẽ để con đi dễ dàng như thế sao?

Không cho đi dễ dàng? Không lẽ ông ta còn tính định làm gì, tính gây ra những chuyện bắt bẻ khó dễ gì rắc rối cho anh?

- Ông còn muốn cái gì?

- Không muốn gì cả. Chỉ là ta có điều nhắc nhở con nếu như con bỏ đi lâu như thế, sở điều tra chắc chắn sẽ náo loạn nháo nhào về sự biến mất vô cớ của con đó. Con không sợ họ sẽ lo lắng sao?

- Họ có thể sẽ lo nhưng bây giờ tôi sẽ lập tức quay trở về, nếu thấy mặt tôi về đến nơi lành lặn an toàn họ nhất định sẽ không lo việc nghĩ ngợi chuyện gì đâu.

Lão già nhếch mép cười khục khặc, liên mồm liến thoắng tuôn ra những tràng dài anh ngữ với anh. Có lẽ chính gốc gác một nửa Anh Quốc mà Hansol còn sót lại đã minh chứng sự thật rằng :dù gì ở trong sâu thẳm trong người anh cũng vẫn là một đứa con lai hai dòng máu - nửa bán quốc tịch mà không phải là người Hàn Quốc chính thống. Bọn họ thật sự sẽ chấp nhận tin tưởng vào anh sao? Chưa kể hiện tại bây giờ họ cũng đã nảy sinh rất nhiều nghi ngờ về cử chỉ hành động và lời nói với thượng uý Choi, sớm muộn gì người tiếp theo bị nghi ngờ sau đó cũng sẽ chính là anh.

- Well, actually I don't think they still trust you*.

( *Tốt thôi! Nói ra thì tôi lại thật sự không nghĩ rằng bọn họ vẫn sẽ luôn tin cậu).

Nhưng cảnh sát Choi lại chưa từng có ý nghĩ như thế, sở trọng án đều luôn giữ cho nhau những mối quan hệ rất tốt. Nếu giả dụ như có ai đó thật sự nghi ngờ người khác thì cũng chỉ là bởi vì họ lo lắng quan tâm cho an nguy đối phương, không hề có những chuyện sẽ ghét bỏ ngờ vực không đủ lòng tin tưởng, nghi kỵ gây mất đoàn kết tại nơi công sở; bạn bè người thân trong nhóm chia rẽ coi khinh quan ngại lẫn nhau.

- I don't think so. They're my friends, they love me, they always have a good relationship with me and I know that... they can believe my behavior*.

( * Tôi thì lại không nghĩ thế. Bọn họ là bạn của tôi, họ yêu quý tôi, tất cả luôn có trong những mối quan hệ rất tốt với tôi và tôi biết chắc rằng họ hoàn toàn có thể đặt sự tin tưởng được vào thái độ của tôi).

- Good luck! my son, I hope you have enough lucky to return. Can you keep a big secret when we meet up for the first time? I don't want your little friend knows how i have met you today*.

( * Chúc may mắn con trai, ta hy vọng rằng con có đủ may mắn để mà quay trở về. Con có thể giúp ta giữ chút bí mật lớn cho lần gặp mặt đầu tiên của hôm nay không? Ta thật sự không muốn những đứa bạn bé nhỏ của con biết được bằng cách nào mà ta đã gặp con vào hôm nay).

Vernon nheo mắt đầy khinh khỉnh, bây giờ ở đây ông ta muốn nói thế nào thì nói anh cũng mặc. Còn về chuyện giữ bí mật á hả? Không thể nói với mọi người thì anh nhất định sẽ nói với anh họ Choi Seung Cheol. Anh ấy sẽ biết cách làm sao để giải quyết rắc rối với người nhà Choi gia, ai có thể không tin anh không biết nhưng anh đủ thừa tự tin chắc nịch rằng anh Cheol thì không thể nào lại không tin tưởng vào cậu em họ trước nay chưa từng làm việc gì sai trái là anh.

Bắt anh giữ bí mật là rất khó vì kiểu gì anh cũng sẽ thành khẩn khai tất cả với sở điều tra.

- That isn't my responsibility*.

( Đó không phải là trách nhiệm cứ của tôi).

Nhưng ông ta vẫn còn chưa chịu dễ dàng buông tha cho anh. Trước khi để anh đi còn luôn miệng nhắc đến sĩ quan Boo hòng lung lay ý chí của anh chàng Choi.

- Thử trở về đó đi, xem thử bọn người coi chúng nó cùng với thằng nhóc Seungkwan có còn đủ tin tưởng vào con hay không? Một khi mà bọn chúng biết được hôm nay con đã trực tiếp gặp mặt ta thì để xem thử chúng sẽ nghĩ gì? Ghét bỏ con hay là nghi kỵ nghi ngờ phẩm chất và lòng thành thật trung thực của con.

- Bọn họ chắc chắn sẽ luôn tin tưởng vào tôi. Seungkwan em ấy chắc chắn cũng sẽ tin tôi, nhất định tôi sẽ chứng minh được điều đó với ông. Cứ chờ đó mà xem.

Tuy nói thì nói thế nhưng trong lòng Hansol vẫn có chút gì đó lo sợ rồi Seungkwan sẽ có thể không tin anh. ' Em vẫn luôn tin tưởng anh mà? Em thật sự không hề chưa từng có suy nghĩ nghi ngờ bất cứ điều gì đến anh có phải vậy không hả Boo Seungkwan? '.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia