ZingTruyen.Info

Verkwan Trang Khuyet

_Ngày buổi sáng sớm tuyết lạnh, thuận mùa gió chướng đông.

Sĩ quan Hong cùng cảnh sát Lee được nhận nhiệm vụ đến thăm viếng tang lễ nhà họ Kim, chỉ mới được qua khoảng hai ba ngày kể từ lúc sở điều tra của bọn họ nhận được báo án, sự việc cũng chẳng tiến triển thêm được mấy chút gì về mặc khả quan. Hôm nay bác trai Kim Yeonsik đã cho người dọn dẹp nhà cửa, dựng lại cổng mái rạp; tân trang lại ngôi nhà cổ một chút đổi mới gọn gàng (dựa theo lời nhận xét thật lòng về chuyện cái trần nhà bị mục của cảnh sát Seok Min) để chuẩn bị cho tang lễ của cụ Kim Jongki. Nhiều vị khách và hàng xóm đến viếng thăm, người khóc lóc dối gạt thương hại kẻ cười cợt vui đùa "vô ý tứ" chẳng mấy may chút để dành sót lại tâm trạng đau khổ mà thái độ đến chia buồn thật lòng với gia đình nạn nhân.

|Đây đúng thật là «nỗi bất hạnh chưa từng có» của một tang gia|.

Cậu và anh cũng không có thời gian để ý người khác càng không có tâm tư hay chút điểm suy nghĩ bàn luận "ý cò ý kiến" chi nhiều như thế, hôm nay họ chỉ đơn giản diện lấy hai bộ vest đen cùng carvat sẫm tối màu đơn điệu lịch sự đem cầm lấy bỏ mấy tấm phong phì lọt vào thùng chấp điếu; nhẹ nhàng ôm lấy vòng đoá hoa cúc trắng và một giỏ trái cây được gói ghém cẩn thận đem gửi đến từ trụ sở đem vào đặt vào bên trong gửi phúng viếng ông cụ. Hai vị cảnh sát bọn họ tuy rằng không phải là mối quan hệ người thân họ hàng quen biết gì với gia chủ, cũng không phải bạn bè quyến thuộc; càng chẳng phải anh em con cháu dòng họ bốn bên nội ngoại hay bà con xa lạ. Họ chỉ có nhiệm vụ thay mặt cho các thành viên khác của tổ trọng án phía Tây đến để xem xét tình hình, sẵn dịp bày tỏ chút lòng thành kính thương xót đến người quá cố.

Mà có vẻ sự có mặt của họ đã làm giảm bớt đi phần nào sự tệ hại sai lệch trong đám tang. Seok Min bước trước vào trong bắt lấy tay bác trai Kim nói lời chia buồn cho gia đình họ. 

- Chúng cháu đại diện cho tổ điều tra đến xin chia buồn cùng với gia đình bác.

Bác Kim gật đầu đỡ lấy hai vị sĩ quan đứng dậy rồi cầm xách lấy giỏ trái cây chuẩn bị để lên trên bàn thờ cúng bái đốt nhang, lẽ ra vào khoảng mấy ngày trước ông ấy phải nên tổ chức luôn lễ an táng cho cụ bố của mình, nhưng vì ông cụ qua đời vào ngày xấu số không rõ giờ giấc không thể xin quẻ khấn vái càng không thể tự tiện đem đi liệm do nạn nhân bị sát hại*; chỉ đành kéo dài mấy ngày cho đến khi sở cảnh sát tiếp nhận vụ án và chờ giấy xác nhận báo tử của địa phương. Cũng nhờ vào thượng úy Choi là người lên chút tiếng xác nhận, gia đình họ mới được phép tổ chức một buổi lễ an táng nhỏ có di ảnh cùng hình thờ ( còn xác nạn nhân vẫn còn tọa lạc ở phòng khám nghiệm pháp y của thiếu úy Yoon). Kim Yeonsik không dám đòi hỏi nhiều như thế, bọn họ được phép tổ chức lễ tang cho ba mình trong tình hình hoàn cảnh chật vật khó khăn như thế là đã rất tốt rồi. Bác ta vì thế mà vô cùng rất cảm kích đến sở điều tra. 

[* Ghi chú: theo quan niệm của các cụ già lớn tuổi việc qua đời hoặc mất đột ngột không rõ giờ giấc lý do thường không xem được ngày giờ tốt và rất xấu, vì thế gia đình chỉ có thể đến xem thầy để lựa một ngày phù hợp với tuổi tác người đã khuất hoặc một ngày giờ thuận lợi tổ chức tang lễ sau khi người đó qua đời thích hợp đồng nhất với ý kiến của người trong gia đình; để sau khi kết thúc các nghi thức quy củ truyền thống phong tục của tang lễ thì con cháu có quyền "xã tang" hoặc tiếp tục để tang sau các kỳ cúng thất. Như thế họ sẽ không phải sợ không hợp ngày và tránh được những điều gở để đời sau có thể làm ăn công việc phát triển tốt đẹp thuận lợi hơn].

- Không sao đâu, đáng lẽ ngày hôm trước chúng tôi phải nên tổ chức lễ tang an táng ông cụ luôn mới đúng. Nhưng vì cụ qua đời ở khoảng lúc nào không xin được giờ tốt... hơn nữa em tôi cũng vừa công tác từ thành phố Manchester xa xôi trở về, thằng bé muốn kịp thấy mặt để tiễn đưa ông cụ lần cuối... cho nên tới hôm nay chúng tôi mới để tang ông.

- Dạ! Thấy mọi việc chu toàn thế này, cháu nghĩ cụ cũng được an lòng. Chúng cháu xin được vào trong thắp nén hương ạ. - Jisoo cúi đầu gập người một góc 90° lịch sự cùng Seok Min cởi tháo giày cất vào trong kẹt cửa, họ vội vàng cúi đầu chào hỏi những người lớn tuổi khác còn lại trong ngôi nhà rồi cùng nhau lặng lẽ nhỏ nhẹ tiến vào bên trong.

Sau khi xong xuôi hết mọi phần cậu cùng anh chọn một cái bàn vắng nhất ngoài sân, định bụng sẽ ngồi chơi giây lát để chờ bác Kim ra ngoài hỏi thêm chút về việc mượn căn nhà tiếp tục điều tra cùng với dự định thủ tục sắp xếp nơi an táng ( sau khi hoàn thành nhiệm vụ khám nghiệm tử thi) của ông cụ. Không ngờ lại gặp được một màn tranh cãi kịch liệt ầm ĩ của gia đình nhà họ, quy chung là chẳng ai chịu nhường ai. Không chỉ thế những người đã khuất từ lúc nào cũng bị đem vào bới móc trong câu chuyện của họ, nhờ thế mà sĩ quan Hong và cảnh sát Lee mới biết được: cụ Jongki không phải chỉ có 3 người con mà phải là 4 người mới đủ. Nhưng vị bác gái kia thì bị bạo bệnh chết từ thời còn tuổi trẻ. «Không chỉ thế tình tiết "giấu kín" trong câu chuyện vô tình "vô duyên vô cớ" còn có đề cập đến sự có mặt của viện trưởng Lee».

Trong đại sảnh là một người đàn ông đang quỳ phủi phục xuống- 'ông ta là Kim Dojin; người con trai thứ hai của cụ Kim', trong lúc đọc kinh cầu nguyện ông ta không ngừng liên tục khóc lóc thảm thiết (diễn trò làm màu) "xỉu lên xỉu xuống" liên tục luôn mồm kêu khóc thống thiết gọi người bố đã khuất. Quần áo đầu tóc rối bời không chỉn chu trong điệu bộ rất thê thảm, ngài ta liên tục lấy khăn tay chậm nước mắt rồi khịt mũi mấy cái dáng điệu vô cùng ngậm ngùi xót xa. Bên cạnh là các vị tu sĩ mục sư đang cố gắng phớt lờ sự ồn ào quấy rối mà tiếp tục đọc kinh, vội hoàn thành cho nốt phần công việc được bố trí hiện tại của mình. Xung quanh có vài người đứng lại xì xầm bàn tán to nhỏ khen ngợi hành động "thương tiếc" của ông ta.

- Trời ơi bố ơi! Sao mọi việc lại thành ra như thế này, bố chết thảm quá! Không có bố ở đây rồi anh em chúng con sẽ phải biết sống làm sao?

- Ngài ta đúng là có hiếu thật, quỳ xuống lạy lục đọc kinh khóc lóc từ sáng sớm đến giờ. Còn mua thật nhiều hoa quả và đồ viếng mắc tiền về để viếng cha mình, đúng là hiếu tử!

Và tất nhiên những lời bàn luận nịnh bợ "chướng tai gai mắt" đó đã lọt vào đến tai của người em trai khác trong nhà. Đó chính là Kim Dokjoon- người con thứ ba của ông cụ. Bác ta vô cùng bực mình đay nghiến khó chịu vì hành động làm lố (không vừa mắt) đó của anh trai nên đã nhanh chóng sấn đến chửi bới trách móc một trận, lời lẽ vô cùng nặng nề khó nghe. Không chỉ là mạt sát anh trai mà bác ta còn sẵn sàng cho người khác thấy bộ mặt thật sự của người anh trai này người thường là như thế nào. Lúc bố mẹ họ còn sống thì không thấy được nổi cái bản mặt, giờ chết cả rồi thì về đây ăn năn khóc lóc 'như đúng rồi' làm như là thấy đau lòng thương tiếc lắm ấy!

"Cái ngữ thể loại con người làm phách đó hả? Ta khinh".

Từ sáng đến giờ bác ta và người anh cả Yeonsik vẫn cứ phải quay đi quay lại tiếp khách mệt mỏi xà quần rối nùi với cái đống công việc "quay mòng mòng" như cái chong chóng. «Trong khi khách khứa đến viếng ì đùng người thì đứng chật ních ở ngoài không có được cái ghế ngồi, người thì có con nhỏ dắt theo cực nhọc vất vả mà lại chẳng có được ngụm nước chè; càng không có được ai trực tiếp hướng dẫn để vào trong cúng viếng». Họ thì cứ loay hoay bận bịu mãi mà có người thì cứ ở trong nhà "diễn trò" khóc lóc vật vã "mau nước mắt" chỉ để nhận lấy ánh nhìn quan tâm và sự thương cảm từ bên phía của người ngoài. Chọc tức vào dây chằng máu nóng chọc cho chửi của người em trai kế.

- Anh hai, anh không cần phải cố tỏ ra như là mình thương tiếc bố như thế đâu. Anh còn ở đây giả trò khóc lóc thương tiếc kiểu đó thì để cho ai xem chứ? Lúc ông cụ còn sống sao không lo lắng chăm sóc cho cụ ăn uống đủ đầy vui vẻ hạnh phúc đi, giờ ông đã mất rồi thì anh lại về đây hô hào tích cực mua cái này sắm cái kia; anh thích phải khua chiêng dóng trống gõ mõ thông báo inh ỏi là mình tận tuỵ có hiếu với bố mẹ như thế đấy à? Thế thì ở đây chẳng ai cần đâu.

Thiên hạ lại được một phen tích cực nháo nhào bàn tán, té ra ngồi ta cũng chẳng phải là con cái hiếu thảo hiếu thuận gì mà cũng chỉ là hiếm khi mới về nhà sau khi người thân qua đời. Thế mà làm ra như vẻ thương hơn hết hẳn người ta.

Thấy người khác vẫn luôn xì xầm bàn tán không hay về mình, ngài ta tức giận nóng rần mặt không kiêng cử cân nhắc giữ lấy thể diện cho người trong gia đình mà còn tiếp tục tìm cách bôi bẩn "hất nước dơ ra bên ngoài" kéo người khác cùng bị chịu thiệt với mình dìm đầu xuống nước, một năm miệng mười trực diện cãi tay đôi với bác Dokjoon.

- Cậu út... cậu dù sao cũng cùng anh và anh cả đều là anh em một nhà do bố mẹ sinh thành, cậu lại nỡ lòng nào chà đạp tấm lòng của anh như thế. Hơn nữa trước nay cậu cũng đâu có chăm sóc lo lắng cho bố mẹ. Cậu cũng không cần thiết phải dùng thái độ bất kính đó với anh.

Tất nhiên! Đâu ai chịu lép vế với đối phương, bác Dokjoon trước nay cũng nhiều lần bực mình bất mãn chưa từng có suy nghĩ sẽ nhường nhịn người anh trai "bốc phét" này. Cả bác ta và anh trai cả đều là người thực tế, có làm việc có thương bố mẹ thật hay không thì sẽ tự chủ động làm việc để minh chứng tấm lòng cũng sẽ nói lời thật lòng; không phải là kiểu thích (ăn ngon làm dối) màu mè phi thực tế đó như hắn ta.

- Hơ... ít nhất thì gia đình em vốn đã định cư ở nước ngoài lâu lắm mới về, có thể ít có dịp quây quần bên cạnh ba mẹ. Nhưng ít nhất nếu bọn họ đã chứng nhận cho lòng em thì họ cũng đã tự biết em và anh cả đối xử yêu thương với bố mẹ thế nào, không cần thiết cứ phải "múa rìu qua mắt thợ"; làm cái thái độ cái kiểu nịnh bợ giả dối "trá hình" kiểu đó như anh.

- Cậu... cậu... không ngờ cậu lại có thể nói ra những lời lẽ xúc phạm người khác như thế, cậu không muốn cho gia đình ta được hoà thuận hay sao? - Lần này ông ta chẳng thể còn nhịn nổi nữa mà trước mặt người khác trực tiếp đến gần chỉ thẳng ngón tay trỏ vào mặt đứa em thái độ chẳng còn gì nể nang gì nữa, chưa bao giờ bác ta lại phải chịu sự sỉ nhục như vậy khi có đứa em hỗn láo dám to tiếng lớn họng cãi chấp với anh trai. Ngang bướng lì lợm tựa như trâu, chẳng chừa lại chút thể diện gì cho ngài ta.

Kim Dokjoon hừm một tiếng quay lưng ra ngoài, bưng tách cà phê đi chỗ khác chẳng thèm ngoái lại tiếp mặt với đối phương. Đừng có nói là hai chữ hoà thuận. Cho dù là có muốn bình yên, khi có mặt ông ta ở nhà muốn được yên bình yên tĩnh một chút xíu thì cũng chả thấy mà có. Hai chữ hòa bình- gia đình hòa thuận à? Chờ chừng nào trên tờ âm dương lịch có thêm vào tháng 13 đi rồi tính.

- Gia đình chúng ta có hoà thuận hay không một phần cũng là do lỗi của anh.

Không khí lễ tang viếng không có chút gì sự hoà hợp của không khí gia đình, sợ quan khách chê cười vì mấy chuyện tranh cãi vặt không ra đâu của em anh trong nhà mà làm mất tình hòa khí. Kim Yeonsik chỉ đành là người khó xử "đứng cửa giữa" lên tiếng thanh minh giảng hoà "dĩ hoà vi quý ", lựa lời khuyên nhủ mấy đứa em chẳng nên tranh chấp to tiếng cãi vã ngay trong lúc này; chớ để người đã khuất phiền lòng vì chuyện không biết nhường nhịn tính toán so đo lẫn nhau của họ. Các cụ mà nghe thấy được những lời lẽ không hay ho đó thì sẽ thấy buồn lắm.

- Thôi! Thôi được rồi, mỗi người mấy đứa bớt lại một câu đi, bố mẹ mà lại thấy chúng ta lớn già cả rồi mà cứ thích cãi vã như thế này thật chẳng ra làm sao. Họ sẽ không thể an lòng đâu.

- Dạ anh cả. Em cũng nghĩ vậy, ít nhất em cũng không có thì giờ để tranh cãi với anh ta. - Kim Dokjoon gật đầu chuẩn bị theo anh cả ra ngoài hoặc đi vài vòng đón tiếp khách khứa, chẳng thèm tốn thời gian mà ở lại bô lô ba la kì kèo cãi cọ với hạng người không biết điều đó.

Ban đầu mọi chuyện vốn tưởng chừng chẳng có gì khi nó chỉ đơn thuần gói gọn trong cuộc tranh luận của mấy anh em nhà họ Kim, nào dè đâu lại còn rất ảnh hưởng rất nặng nề xúc phạm động chạm chà đạp đến danh dự thanh danh nhân phẩm của người khác. Trong đó có dính dáng đến năng lực làm việc và công việc cộng tác lúc còn ở bệnh viện trung ương của cố viện trưởng Lee Seo Ahn - người ba ruột đã mất tự trước của chàng thanh tra sĩ quan Lee Seok Min.

- Hứ! Hai người cũng đều là những kẻ nịnh nọt ham mê dòm ngó tài sản của bố mẹ chứ cũng tốt hơn ai, không phải mấy chục năm trước khi em gái mất chính anh cả cũng là người đã bảo mẹ đưa em ấy đến điều trị tại bệnh viện trung ương thành phố của viện trưởng Lee hay sao? Cái bệnh viện dỏm việc cùng với những bác sĩ tệ dở kém cỏi khiến cho em ấy bị lên cơn đau tim tái phát rồi qua đời, cuối cùng là cũng phải cảm ơn vào sự nhận lời chữa trị hời hợt vô tâm dốt nát của viện trưởng Lee...

Chẳng kịp đợi ông ta nói hết câu, sĩ quan Lee đã bước đến xách lấy cổ áo ngài ta gằn gừ đe nẹt. Ban đầu cậu là không muốn để ý gì đến việc riêng tư của nhà họ, nhưng rõ ràng là bây giờ chủ đề này vốn đã đi xa vượt quá mức giới hạn chịu đựng của con người, lại còn dính dáng đến lòng tự trọng và tự tôn phẩm giá của cha cậu. Dokyeom chưa từng bao giờ để ý người ta nói sao về cậu, ai nói gì chàng cảnh sát cũng sẽ chẳng thèm bận tâm. Chỉ như thế thì họ không có quyền xúc phạm động chạm đến người thân gia đình của cậu thì người sĩ quan không thể nào nhịn được, vì thế đã không ngần ngại đáp trả đanh thép nói thẳng với ông ta nếu vẫn còn không biết cách ăn nói dùng lời lẽ ngôn từ của mình đúng nơi đúng chỗ như thế thì cũng có ngày «không sớm thì muộn cũng phải lấy rổ hứng răng».'Tôn trọng hàm răng, con mắt và cái sống mũi của bác trước khi tôi không còn kiên nhẫn được mà cố tình khiến cho nó bị gãy làm đôi đó. Đừng có giỡn mặt thách thức sức chịu đựng của người khác! '.

- Viện trưởng Lee không phải là một con người tệ hại và sống thiếu trách nhiệm như thế, ông ấy là một vị bác sĩ tài giỏi và có tâm với mọi người. Nếu như bác không thể nào biết cách ứng xử tôn trọng người khác thì cũng đừng mong người khác sẽ nhìn nhận có lời kính trọng một kẻ ăn nói hàm hồ phát ngôn bừa bãi lung tung không đúng chỗ như ông. Lần sau mà ngài lại còn nói ra những điều lẽ phỉ báng vô căn cứ như thế thì cứ chờ hầu toà đi.

- Seok Min... em tính đi đâu vậy hả? Lee Seok Min... - Ngay lúc ấy sĩ quan Hong vừa mới đi toilet quay lại, chẳng là anh vừa mới nghe người ta nói bên trong nhà có ồn ào cãi nhau um sùm bên ngoài không biết chuyện gì. Vừa vào ra đến nơi thì lại thấy sĩ quan Lee mặt mày hầm hầm tức giận phẫn nộ bỏ cổ áo của con thứ cụ Kim xuống, liếc mắt cảnh cáo ông ta mấy câu rồi thẳng thừng xô ngã chiếc ghế ngồi lẹt đẹt đi thẳng ra ngoài. Còn chẳng thèm nghe thấy tiếng gọi trở lại của anh.

Lúc ấy Kim Yeonsik cũng vừa quanh vào, lại chỉ thấy một thanh tra cảnh sát tức giận, đứa em đang ngồi dưới sàn ôm mặt sợ hãi và những người xung quanh chưa kịp hoàn hồn định thần là chuyện gì vừa mới kịp xảy ra.

- Có chuyện gì đã xảy ra bên ngoài vậy hả sĩ quan Hong?

- Chúng cháu xin lỗi bác Kim, cháu chẳng hiểu lý do vì sao mà đồng nghiệp của các lại tự nhiên cãi cọ tức giận đùng đùng với em trai thứ của bác bỏ đi ra ngoài. Cháu phải đi tìm cậu ấy. Hơn nữa chúng cháu còn có việc, để hôm khác cháu sẽ quay lại.

Jisoo nhanh chóng vội vàng lên tiếng xin lỗi vì những chuyện ồn ào mình và đứa nhóc gây ra, thấy mọi việc có vẻ không thuận tiện anh chỉ đành quay vào trong chào hỏi lấy lệ người nhà họ mấy câu rồi chuẩn bị ra về. Kim Yeonsik cũng lên tiếng trấn an. Nếu đứa em trai của mình trong lúc nhất thời hồ đồ có lỡ miệng nói gì đó xúc phạm hay chẳng phải với ai đó thì bọn họ cũng xin sĩ quan Hong đừng để trong lòng mà làm to chuyện, ảnh hưởng chẳng tốt đến danh tiếng của nhà họ.

- Hai người cứ ra về thong thả. Nếu em tôi đã nói ra câu gì không phải với thanh tra Lee thì tôi sẽ về dạy dỗ lại nó, mong hai ngài sĩ quan bỏ qua đừng để trong lòng.

Mặc dù anh vốn không hiểu ông bác kia đã lỡ nói gì khiến cho cậu tức giận, nhưng nếu như đến Seok Min mà còn nổi giận không thể bỏ qua chuyện đó thì rõ ràng là có gì đó rất không tốt khủng khiếp đã xảy ra.

- Dạ! Cháu cảm ơn lời khuyên của bác, cháu cũng không hy vọng việc này sẽ tiếp tục tái diễn lần nữa.

_Cho đến tận chiều về xong xuôi.

Cứ ngỡ rằng cậu sẽ không còn để tâm chú ý đến những câu nói thô thiển thoảng gió bay đó nữa, nào ngờ sĩ quan Lee lại cầm tờ giấy đơn xin xác nhận đến văn phòng chính của thượng uý Choi xin một chữ ký của anh chấp nhận cho phép mình nghỉ việc. Rút khỏi ngành cảnh sát. Từ đây về sau cậu sẽ không còn phải mệt mỏi để tai mắt đến những lời nói của người ngoài bàn tán nói bóng gió nhục mạ gia đình, càng không sợ sẽ gây ra chuyện không phải vướng mắc phiền hà đến ai nữa. Càng không muốn chính mình phải tiếp tục dây vào chuyện điều tra dính dáng đến nhà họ Kim.

- Anh Seung Cheol, em xin phép được nghỉ việc và rút lui khỏi vụ án này. Em không muốn nhận công việc nhiệm vụ tiếp tục điều tra này nữa.

Dĩ nhiên Seung Cheol là vô cùng tức giận bởi khi không cấp dưới của anh lại vô cớ muốn được nghỉ việc, lúc trước một mình anh có suy nghĩ ngu ngốc dại dột là đủ lắm rồi mà bây giờ lại còn tới phiên nó. Càng để mọi việc tự do thì tụi nó càng chẳng xem trọng lời nói của cấp trên ra gì, thích làm thì làm thích nghỉ thì tự động làm đơn nghỉ. Coi sở điều tra còn hơn là cái chợ, thích làm gì thì làm cái đó. Thành công chọc tức vào sự kiên nhẫn của thượng úy Choi.

- Em là đang đùa với anh phải không? Đang yên đang lành em lại đi muốn xin nghỉ việc, em muốn cho bị cấp trên khiển trách giáng chức có phải không?

- Phải đấy, dù gì thì có chuyện gì mà em lại như thế được chứ? Hay là em đang có chuyện khó nói gì không thể nói với người khác, em cũng có thể nói với mọi người. Chúng ta rồi sẽ giúp được em. Em không cần thiết phải suy nghĩ thiếu chín chắn như thế. - Đến thiếu úy Yoon càng không thể hiểu rốt cuộc bọn họ thật sự đã làm gì khiến nó muốn nghỉ việc như thế, bọn họ có thể ngồi tụ họp lại nói chuyện để giải quyết tất cả hiểu lầm. Chuyện lớn gì cũng sẽ đều có cách giải quyết, không cần phải tới mức chọn cách phớt lờ từ bỏ công việc đương nhiệm cao cả quý báu hiện tại của mình.

Nhưng có vẻ những lời nói của đứa nhóc này giống như chẳng có gì để đùa khi nó đã thẳng thừng chối bỏ phủi sạch trách nhiệm của một sĩ quan. Cậu còn kiên quyết khẳng định cho tới khi hoàn thành hết công việc của tuần thì tự động sẽ viết đơn xin nghỉ rút khỏi tổ trọng án. Đây là một quyết định vô cùng quan trọng và cũng là đặt cược hết lòng tự tôn của Seok Min.

- Em không hề suy nghĩ thiếu chín chắn, em đã lên quyết định rồi. Hết tuần này em sẽ viết đơn xin cấp trên rút khỏi tổ trọng án.

-----

_Tối bảy giờ ngay trong ngày hôm ấy.

Seung Cheol và Jeonghan đã mở một cuộc triệu tập gấp nhằm gọi đứa bạn thân của mình đến phòng làm việc riêng tra hỏi điều tra về chuyện của cảnh sát Lee. Bọn họ thật sự đã đinh ninh rằng có thể vì sĩ quan Hong lại tiếp tục làm ra những chuyện gì đó khiến cậu bé Dokyeom bất mãn lâu ngày trong lòng không thể nói được rồi buồn chán sinh ra muốn bỏ nghề hoặc là hơn. Vì thế hai vị sếp lớn là vô cùng muốn thẩm tra Jisoo. Seung Cheol là người đầu tiên mở lời khiêu khích đứa bạn, Jeonghan cũng tiếp lời phụ họa theo anh người yêu.

- Cậu đã gây ra chuyện bức xúc gì khiến cho Seok Min em ấy buồn rồi chuẩn bị nghỉ việc phải không?

- Chắc không phải lại cái tính nhõng nhẽo kiếm chuyện vô cớ không đúng nơi đúng chỗ của cậu nữa đó chứ? Cậu hãy nói gì đó đi chứ! Hong Jisoo.

Bên này bàn ra bên kia tán vào, hai người này cứ liên tục đặt ra câu hỏi gặng hỏi anh. Chẳng ai kịp để dành lại một giây phút nào cho người ta kịp mở miệng trả lời. Anh chỉ đành tiếp tục (ngậm họng lại )chờ cho đến khi bọn họ cố hỏi cho xong, để chừng nào mệt rồi thì tự khắc dừng hỏi thôi. Trong khi trong phòng có hai kẻ vẫn luôn "thao thao bất tuyệt" tự đặt câu hỏi tự nghi vấn trả lời «sốp rộp» khiến cho người bị tình nghi kia chỉ có thể trơ mắt nở một nụ cười "công nghiệp" chẳng hiểu gì sất ngồi không mà nhìn, không thể nào làm khác hơn được còn tự đặt ra một dấu chấm hỏi cực lớn: 'tới bao giờ hai tên các cậu mới cho phép tui được mở mồm nói chuyện đây hả?'.

Cứ tưởng rằng Jisoo sẽ mãi giữ yên như thế cho tới khi Jeonghan đã vô tình nhắc đến cái tên của viện trưởng Lee, khiến anh chẳng thể ngồi không trực tiếp phản ứng kịch liệt "xù lông nhím" với người đối diện về chuyện nhà của cậu tình nhân. «Rõ ràng dạo trước bọn họ đã biết rồi mà còn ra vẻ không biết cố tình đặt câu hỏi dò la phức tạp hỏi khó anh, đây có phải đã là biết từ lâu nhưng mà có tình thọc mạch chuyện người khác hay không? ». Sĩ quan Hong cũng vì điều đó mà khăng khăng giữ thái độ chống đối với hai ông bạn của mình.

- Đáng lẽ việc này tôi phải hỏi hai người các cậu mới đúng, có phải các cậu đã biết chuyện tự sát mười mấy năm về trước của viện trưởng Lee - ba ruột của em ấy nhưng lại không nói gì. Em ấy vốn đã không muốn nói với mọi người mà ngay cả mấy người các cậu cũng giấu giếm cả tôi.

Seung Cheol bật cười, một nụ cười "từ thiện" nhạt nhoà khinh khỉnh. Từ trước đến nay đứa bạn của mình bao giờ cũng giống y chang như vậy, học làm việc chung với nó bao nhiêu năm bọn họ còn không rành hơn ai hết; khỏi phải nói gì cũng hiểu được đối phương. Thế mà người yêu nó nghĩ gì cũng không biết mà lại đi đổ lỗi cho mọi người, cậu ta không biết thì còn ai vô đây mà biết được nữa. Anh và Jeonghan cũng có rảnh rỗi gì đâu mà đêm hôm phải đi đeo heardphone nghe trộm rình mò chuyện đời sống riêng tư cá nhân của người khác. (Nói bậy bạ tào lao cho nó đục phù mỏ à? Bọn họ còn đẹp chứ đâu có điên). Người nên biết rành rọt về chuyện đó lẽ ra nên là Joshua Jisoo.

- Chuyện này đáng lẽ cậu phải nên biết từ đầu hơn tất cả mọi người thì mới phải việc, rõ ràng em ấy vốn là không muốn nói với sự thật cho mọi người nhưng không ngờ cũng giấu cả cậu.

Chính thiếu uý Yoon cũng mạnh dạn lên tiếng xác nhận, đứa bạn thân này của mình ngày thường lúc nào cũng phô hào ra vẻ mình giỏi giang sang chảnh hơn hẳn người khác. Chẳng bảo giờ chịu để tâm lắng nghe ý kiến của người khác xung quanh, luôn hợm hĩnh khinh thường cho rằng mình giỏi hơn người khác một (mấy) bậc nên chẳng coi ai ra gì, coi thường ánh mắt xuyên quanh, xem trời bằng vung; cũng chính vì lý do đó mà ban đầu cũng khó có người dễ làm bạn bè gần gũi được với thanh tra Hong cũng xuất phát từ căn bệnh ương ngạnh "giở thói tiểu thư" bất mãn kiêu ngạo đó. Thậm chí ngay đến cả sĩ quan Lee là người yêu mà cũng chưa chắc có thể thật lòng thoải mái bày tỏ chuyện trò với một «anh người yêu lúc nào cũng tỏ ra là mèo Ba Tư quý phái cao ngạo kiêu kì» như thế, vì lẽ đó trước nay người ta cũng luôn nhìn thấy một Lee Seok Min cứ mãi e dè chú tâm đến lời nói gièm pha của người khác mỗi khi cậu được ở gần gũi tiếp xúc bên cạnh anh. Vì như thế người kiệm lời lại càng kiệm lời - người tự mãn thì càng lúc ngày càng tự cao.

- Cậu biết là cậu sai ở đâu không "Joshua" Hong Jisoo? Trước giờ cậu vẫn luôn tự cao tự đắc cho rằng mình giỏi giang hơn hết thảy mọi người, cũng tự tin rằng mình hiểu biết rành rẽ thành thục về người khác. Chính cái thói tự đại tự mãn đó đã bán đứng cậu. Seok Min trước giờ rất dễ thương, em ấy vẫn luôn biết nghĩ cho tất cả mọi người nhưng không có nghĩa là sẽ không có lúc em ấy cảm thấy người khác nghĩ sao về mình. Nhất là suy nghĩ của cậu đó Jisoo.

Nếu không phải chỉ mình Jeonghan nói thì mọi chuyện sẽ không có vấn đề, đằng này đến ngay cả Seung Cheol cũng thừa nhận đứa bạn của mình rất thờ ơ hờ hững chả bao giờ nén chút lòng xem lấy nghĩ đến cảm xúc của người khác. Người ta nghĩ đến mình thì thôi còn kẻ khác ra sao mình không quan trọng để tâm. Đã khá nhiều lần các sĩ quan cảnh sát ở tổ trọng án điều tra đều luôn nghĩ rằng tình cảm của Jisoo và Seok Min chỉ là dừng lại ở một mức độ mối quan hệ đồng nghiệp bỡn cợt vui đùa ~"red flag" ~mục đích quen nhau cho có vui chơi qua đường, mà không phải là một mối quan hệ tình cảm quan tâm ~"green flag "~ thật sự; vì một người rất lãnh đạm lại chẳng thèm công khai mối quan hệ lãnh đạm với nhân tình - người còn lại dù như thế nào cũng nhìn chỉ thấy giống «một kẻ ngốc si tình léng phéng âm thầm bên cạnh một khối pha lê xinh đẹp hào nhoáng rực rỡ không thể nào với tới». Nếu mà nói trong tất cả các cặp tình nhân của trụ sở điều tra chỉ có hai người họ là nhìn chẳng giống nhân tình, cũng không giống các cặp đôi người đang yêu nhau nhất. Bọn họ không có cách để dễ dàng truyền đạt suy nghĩ và nội tâm của mình cho người nửa kia, thành thử ra rất khó hiểu mặt cũng chẳng thể hiểu được nhau.

Nếu nói Jisoo và Seok Min bọn họ như "nước với lửa" như "băng và nham thạch" thì lại càng không phải. Mà phải là một người dù cho có là nước thì cũng là loại nước nóng ở nhiệt độ 100 được đun sôi, người còn lại chỉ như nước lạnh được đông đặc ra từ trong lớp băng cách nhiệt từ dưới âm độ thấp hơn 0°C. Rất giống kết cấu hình thái thể lỏng giống nhau nhưng lại không thể có phương diện dung hoà vào nhau. Bởi một khi đã không thể hoà vào cùng thì chỉ có một kẻ bị tổn thương, đó chính là người ít nói nhất thời kia. Cho dù Jeonghan có nghĩ rằng bọn họ không nỡ nói ra, nhưng nếu cứ phải tiếp tục đắn đo vì việc có ngày không nỡ nói đó ngày nào bọn họ cũng chỉ biết sĩ quan Lee Seok Min không thể nào cứ phải gồng mình chịu đựng sự dè bỉu của người khác. Không phải là Dokyeom cố tình giấu giếm Joshua mà là cậu không thể nào chịu nổi được cái tính giả vờ coi lờ đi của Hong Joshua.

- Em ấy rất quan tâm đến cảm xúc của tất cả mọi người. Kể cả thái độ tâm trạng và suy nghĩ của cả cậu, nhưng cậu thì lại thờ ơ chẳng bao giờ một lần hỏi xem thằng bé nghĩ gì. Dù nó có tức giận bao nhiêu cũng không thể nào oang oang nói với người khác. Cũng bởi vì thái độ lãnh đạm vô tâm trong con người của cậu. Chúng tớ là bạn thân của cậu nên sẽ chịu được tính cách cậu nhưng còn Seok Min thì khác, cậu không thể bắt em ấy phải hoà đồng nhẫn nhịn người nào dù người đó có là ai, kể cả là với cậu cũng thế.

- Cậu không tính đến tìm thằng bé để nói gì khuyên nhủ nó sao? Cậu người yêu của cậu sắp sửa chuẩn bị viết giấy nghỉ việc rồi đấy! - Thượng uý Choi liếc mắt chờ người kia bước ra khỏi cánh cửa, những điều nãy giờ bọn họ nói đều là lời thật lòng. Có nghe khuyên hay không là quyền quyết định của cậu ta, chỉ là anh có lòng tốt muốn nhắc nhở cho người bạn này được biết bồ của nó sắp sửa nghỉ việc chuẩn bị chuyển đi nơi khác; nếu không nói chuyện rõ ràng thì sẽ có người phải đi rất xa.

Sĩ quan Hong trố mắt sững sờ cho rằng thằng bạn của mình đang nói đùa, chỉ là mới có sáng nay thôi mà! Tại sao thằng bé lại muốn từ bỏ công việc, cậu muốn từ bỏ hết tất cả mọi thứ còn từ bỏ cả anh. Không đâu! Không thể nào mọi chuyện lại thành ra như vậy, anh không thể nào tin vào chuyện đó được đâu.

- Cậu mới nói cái gì? Tại sao em ấy lại quyết định như thế, em ấy không thể nào làm như thế.

Nghĩ thế nào tên bạn ngốc này cũng sẽ không thèm tin Jeonghan nhanh chóng đặt lên trên bàn tờ đơn mẫu xin nghỉ việc, trong đó có văn phạm lời lẽ rõ ràng, còn có cả chữ ký mẫu sẵn của sĩ quan Lee; chỉ cần bất cứ khi nào cậu muốn được nghỉ việc. Seok Min chỉ cần quay lại văn phòng lấy tờ đơn chính rồi ký viết chữ ký chính thức vào, cậu sẽ có quyền được phép tự do rời khỏi tổ trọng án điều tra phía Tây. Tờ đơn đó hiện đang ở trong tay của Seung Cheol. Toàn bộ đều có người làm chứng, "giấy trắng mực đen" lời lẽ rõ ràng. Dù cho có ai ngăn cản cũng chẳng thể lay bước được suy nghĩ bền vững của cậu ta.

- Có gì mà không thể chứ, em ấy đã có ý muốn nghỉ rồi thì sẽ mấy ai cản nổi được. Cậu mà không đi khuyên nó thì sắp tới sẽ chẳng còn cơ hội nào gặp lại được thằng bé nữa đâu.

Jisoo gật đầu cảm ơn hai đứa bạn rồi bỏ chạy ra ngoài trong trời tối đi tìm người kia, trước khi đi còn quên cả khóa cửa văn phòng lại khiến Yoon thiếu uý lắc đầu : 'đúng là bọn yêu nhau, mới nói có mấy câu hù chơi thôi mà đã sốt vó lên trời. Chiêu cũ xì "xưa cũ như trái đất" này đúng thật là lúc nào cũng hiệu quả, vậy mà mấy tên cứ bị trêu hoài vẫn chẳng khôn ngoan ra được. Đúng là yêu nhiều thì lú mà ngu nhiều thì líu'.

- Đúng là bọn bồ bịch! Mới có hù một cái mà đã tin ngay.

Choi Seung Cheol khép chặt cánh cửa lại nhìn người kia đang nằm vắt vẻo trên sofa buồn cười trêu chọc. Không ngờ cũng có lúc người này thật là ác với người khác, đến bạn bè mà cũng bị lừa lọc chẳng tha( không biết gì về chuyện lá đơn nghỉ việc được làm giả của đại thiên thần - họ - Yoon tên -Jeonghan- ranh mãnh).

- Anh thấy bạn cũng ít có ác lắm, dám lừa cả cậu ta.

Jeonghan nhẹ nhàng vứt mặt giấy xuống bàn suy tư, không phải là trong việc này anh lừa đảo hay gian dối gì mà chỉ là muốn tiện tay giúp đỡ tên bạn. Dạo gần đây tên đó đã quá vô tâm hờ hững với tình yêu, tốt nhất cứ tạo ra chuyện gì đó càng chấn động cho tên đầu gỗ tự cao họ Hong ấy tự giữ bồ mình lại. Không thì đến lúc sắp kết thúc rồi mới bắt đầu ân hận, anh chỉ là có lòng tốt bụng muốn trợ thủ cho nó một tay; còn làm được hay không thì chỉ có thể dựa vào khả năng của Jisoo.

- Chẳng có việc gì mà em lại không dám. Trước giờ cậu ta đã bỏ bê người yêu quá rồi, cứ để bọn họ tâm sự giãi bày với nhau. Chứ đừng để đến lúc sắp vụt tay mất rồi mới bắt đầu hối tiếc; em chỉ là đang muốn giúp Hong Jisoo một tí thôi. Còn lại thì nhờ cả vào năng lực nhìn nhận vấn đề của cậu ta.

_21 giờ đêm, đường phố Seoul tịch mịch giá lạnh.

Sĩ quan Hong cố nối gót cuốc bộ qua những lối nhỏ quen thuộc. Giờ này chẳng biết liệu cậu người yêubé nhỏ của anh đương ở nơi nào. Những địa điểm quen thuộc, những nơi cần ghé tới, các đoạn đường thân quen, các phố sá gần gũi; chẳng nơi nào mà anh không ngó tìm không tìm kiếm bóng dáng cậu. Nhưng cho dù có hỏi đến những người quen biết cũng chẳng ai biết cậu hiện tại ở nơi nào, vì rõ ràng tối nay sĩ quan Lee chẳng có ghé tạt đến đây. Anh trượt dài buồn bã thất vọng. Cho đến khi nhìn thấy tấm áp cùng với biển hiệu phích quảng cáo mực khô nướng và rượu Barcadi giảm giá sale 50%, anh mới chợt nhớ đến một chỗ... một địa điểm quen thuộc lần đầu mà trước kia khi cả hai mới hẹn hò, và cũng là lần đầu anh biết đến nơi đó. Nhà của Seok Min. Chắc có lẽ giờ này Dokyeom không hề lang thang ở bên ngoài mà là ở nhà, anh chỉ đành thầm hy vọng đi đến chỗ đó cầu may. Có thể nơi đó sẽ có thể gặp mặt đúng người mà mình cần muốn gặp.

Căn nhà đen ngòm lạnh ngắt chẳng thấy chút ánh sáng, gió lạnh ùa vào rét đậm thấu xương. Cạnh lò sửa lửa đã được nhúm lên từ lúc nào. Biết chắc có người ở nhà Jisoo mở vặn cánh cửa nhanh chóng bước vào trong, xung quanh tối om chẳng có lấy ánh đèn. Anh với tay kéo nhẹ dây bật cầu dao, bật công tắc đèn... ngôi nhà lại sáng trưng ấm cúng như thuở ban đầu. Anh loay hoay đi hết khắp nhà lên bậc cầu thang, xuống phòng bếp, đi lên phòng giặt ủi đồ; ngó qua phòng khách và nơi làm việc. Tất cả đều không nhìn thấy đâu. Anh cất giọng lo lắng lớn tiếng tìm gọi hỏi khắp chỗ quanh.

- Seok Min... em ở đâu rồi? Mau trả lời anh đi Seok Min...

Cho đến khi lên đến phòng ngủ sĩ quan Hong lại bị khung cảnh bên trong làm cho bất ngờ, cậu thật sự đang trốn ở trong cái tủ kéo quần áo gỗ uống rượu. Cả người đầy rẫy mùi bia rượu nồng nặc lè nhè bê tha chua lè say sưa "quên trời quên đất" nhìn lôi thôi bết bát, chẳng nhìn ra dáng được thái độ chính trực đàng hoàng thường ngày của một sĩ quan. Bên ngoài vỏ lon bia chai rượu vương vãi lăn lóc trên sàn nhà mà người kia thì cứ say sưa đắm chìm vào men cồn, chẳng còn trí não để nhận biết gì đến sự tồn tại di chuyển của thế giới xung quanh.

- Ức... hực... ứ... anh đấy à? Tại sao anh lại đến đây, mà sao giờ này em lại thấy có nhiều Hong Jisoo đến thế này... tận cả hết thảy mười mấy anh luôn.

- Em say rồi! Đừng có uống nữa. Mau lên! Chui ra khỏi đó mau lên, coi chừng bị muỗi đốt bây giờ.- Joshua bật cười chẳng thế nói gì trong lúc này. Anh chỉ đành ngồi chồm hổm xuống trước cánh cửa chờ kéo người kia tỉnh hồn lại rồi kéo cậu ra ngoài, nhưng cho dù có nói thế nào cậu cũng chẳng thèm chịu rúc đầu chui ra. Còn lên tiếng ép anh phải vào trong.

- Em không muốn ra, em muốn ở yên trong này để yên tĩnh. Không ai ép được em ra bên ngoài đâu.

- Được... được rồi! Nếu em mà không ra là anh nhất định sẽ chui vô trong đó cùng với em đấy, đừng có giỡn mặt với anh.

- Oa... oa... hu hu.. anh cũng là người xấu giống như bọn họ! Anh cũng... bắt nạt em. - Đột nhiên cậu nhanh chóng sà vào người anh, mặt xị xuống nhăn nhó mếu máo khóc hưng hức ăn vạ giãy nảy nũng nịu như đứa trẻ con ba tuổi. Còn liên tục dựa vào người anh đòi ăn kẹo, «còn muốn anh phải yêu thương dỗ dành cưng chiều như các cô bảo mẫu».

Jisoo cũng thật hết cách với cậu chàng này. Anh cầm lấy viên kẹo mút đến trước mặt dỗ ngọt cậu, còn để đặt đầu sĩ quan Lee nằm lên trên chiếc đùi êm ái của mình bát nháo "rọ rạy" làm nũng một trận. Ít khi trước nay anh chưa từng nhìn thấy cậu khóc một lần nào, nếu cậu đã muốn khóc thì cứ việc khóc cho hết tất cả để giải toả căng thẳng buồn bã, sau đó cho cậu nhóc uống chút nước gì đó giải rượu thì tự khắc sẽ tỉnh táo lại được ngay.

- Ngoan, anh không có bắt nạt cậu người yêu của anh. Giờ thì cứ khóc cho đã hết đi, nếu khóc đã rồi uống cốc nước chanh này vào. Sau đó kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe. Anh không muốn nhìn thấy em lại ủ rũ buồn bã như thế đâu.

Cuối cùng sau bao nhiêu cuộc quay cuồng chẳng biết trời trăng mây gió gì thì sĩ quan Seok Min cũng đã tỉnh hồn lại, cậu ngáp dài gãi đầu nhíu mắt nhìn xung quanh rồi định hồn lại mọi chuyện. Sao tự dưng bọn họ lại đang ngồi tỉnh bơ trong tủ quần áo nhà cậu? Sao tự nhiên cậu lại thấy được anh vào giờ này? Rồi rốt cuộc đã có những chuyện gì mà sao cậu chẳng biết gì hết trơn vậy.' Ai đó làm ơn giải thích cho tui coi có chuyện gì diễn ra vậy? Say something, please. I really want to know what I was doing'.

- Là anh sao? Sao anh lại ở đây, mà sao giờ tự nhiên... hai chúng ta lại ở trong tủ quần áo của nhà em thế này? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế này?

Joshua phụt cười nắc nẻ. Ai đó làm ơn hãy ngăn anh lại trước khi anh sắp tức cười đến chết đi. «Đúng thật là bây giờ cảnh sát Hong mới được nhìn thấy cảnh một người say trong lúc vui và người đó khi say xỉn “quắc cần câu cá” trong lúc buồn là thế nào», khác nhau một trời một vực. Đúng là tâm trạng cũng có thể ảnh hưởng trực tiếp nặng đến việc uống say. Lúc vui thì rất thoải mái nhưng lúc buồn thì cứ như uể oải đeo thêm một tảng chì, vừa nặng ình ịch vừa uống vào lại thấy như bị đè bẹp dìm xuống dưới nghìn lớp sóng; càng vùng vẫy càng chìm vụt sâu.

Bình thường thì anh chỉ thấy mỗi cậu hưng phấn quậy phá cuồng nhiệt lúc vui :'Everyone make some noise, put your hands up. Burn it on'. - Còn đến lúc chán nản vật vã sau khi xỉn bí tỉ nằm còng queo chính là chẳng biết thứ gì :'Who am I? Why I'm here? How do you do? What happened?'. Chính anh còn tự thấy mắc cười khi nhìn cậu như mấy con mèo rừng Siberia khổ lớn ở hành động ngồi xuống đuôi mà như nhồi bột bánh, giống chú thỏ cộc Ili "yêu tinh núi tinh nghịch đáng yêu". Lại một hành động điên cuồng bất chấp của cậu mỗi khi say, làm anh đến cả thoáng chốc ngạc nhiên.

- Cứ mỗi lần em say thì em lại sẽ hành động ngu ngốc mất trí giống như thế phải không? Giờ thì cuối cùng em cũng đã tỉnh táo đầu óc rồi, em sẽ chịu ngồi đây kể rõ lại đầu đuôi câu chuyện cho anh được nghe... về thành tích công lao tuyệt vời của bác trai Lee, ba của em chứ?

Seok Min đưa Jisoo lên mái nhà cùng ngồi ngắm sao, ở nơi này có thể nhìn thấy toàn diện khung cảnh thành phố về đêm. Cậu khui cho anh một lon bia uống nhấm nháp giải trí cùng một đĩa khô mực nướng mua ở ngoài tiệm ăn giảm giá. Bọn họ vừa ngồi đó vừa lặng lẽ cho đến khi cậu bắt đầu kể về chuyện của gia đình mình, về người mẹ bị lao lực mắc phải tâm bệnh nặng thần kinh và người ba đã sớm khuất núi của người.

- Ba em là viện trưởng của viện nghiên cứu thực nghiệm khoa học thế hệ mới, ông là một người rất nhiệt huyết cẩn thận tận tâm yêu nghề, ít khi rỗi thời gian nhưng lại rất yêu thương gia đình; là người cha mà em yêu thương tự hào nhất. Gia đình em trước giờ rất vui vẻ hạnh phúc, bố mẹ em chưa từng cãi nhau lấy một lời. Họ cũng chưa từng tức giận hay hờn dỗi xô xát hay bất cứ gì khác trước mặt em...

Chả bao giờ sĩ quan Hong lại được nghĩ anh sẽ hâm mộ gia đình người ta đến như thế, bởi bố mẹ anh có lúc nóng giận cũng đã từng tranh cãi nhau trước mặt anh khiến đứa trẻ con 7 tuổi chỉ biết khóc rưng rưng nước mắt. Cố giằng lấy con gấu bông chui rúc vào trong tủ áo thầm sợ cha mẹ nó sẽ sớm ly hôn và bỏ cậu nhóc lại. Được một gia đình hạnh phúc ấm êm như gia đình bác trai Lee thì còn gì bằng, cho dù có muốn đòi hỏi cũng lần mò tìm chẳng ra.

- Chú đối xử với cô tôn trọng yêu thương như thế. Gia đình em đã rất hạnh phúc rồi, đâu còn gì phải lo lắng nữa.

Nhưng tất cả cũng chỉ đều là mọi người nghĩ thế, vì sự thật những gì đã diễn ra rất chua chát khi nó đã tàn độc cướp đi niềm hạnh phúc vô bờ bến của một con người. Xét tan giấc mộng hoàn hảo mà ai nấy đã thầm mong muốn, vầng trăng xẻ ngoặc làm đôi nhẫn tâm khắc chết sự mong mỏi của con người. Khiến tâm bọn họ sớm chết lặng bất ngờ... cho đến cả ngỡ ngàng gục ngã rồi cuối cùng là sống trong chuỗi ngày ấm ức thương đau.

- Lúc trước em cũng nghĩ là như thế... nhưng rồi cho đến khi em được tầm 15 tuổi, ngày hôm đó ba em đã nhận lời chữa cho một bệnh nhân bị suy tim. Thể trạng và tình trạng bệnh lý của cô ấy vẫn không đến mức quá yếu. Ba em đã theo dõi người đó suốt nhiều ngày... Rồi cho đến cái ngày người ta ra viện, gia đình họ đã nhờ viết một toa thuốc để vận mạch và trợ tim như Isoket và Dobu; cuối cùng người trợ lý mới học việc của ba em lại đánh nhầm thành Nifedipine của bệnh nhân khác khiến cô ấy bị tăng nhịp tim. Co giật và sốc thuốc chết ngỏm trên giường bệnh.

- Trời đất ơi! Cớ sao lại ra nông nỗi như thế? - Anh thảng thốt bụm miệng kêu trời, không để lòng thốt lên hai tiếng nghiệt ngã khi đã quá bất ngờ với chuyện không thể nào lường trước được của quá khứ trước đó. Thật kinh khủng không thể nào nói tiếp được khi chẳng ngờ chuyện của bố cậu lại bị nêu xấu là bất tài vô tình hãm hại giết chết bệnh nhân.

- Đáng lẽ bình thường ba em thường hay cẩn thận kiểm tra lại phương thuốc rồi mới đưa cho người nhà bệnh nhân. Vì liều lượng của Nifedipine và Bisoprolol là khác nhau, nhưng vì hôm ấy ông có ca trực khác của một bệnh nhân cũng khá nguy cấp nên lơ là không kiểm tra toa lại. Cuối cùng lại mắc tội sơ ý hại chết cô ấy. Người nhà cô ta đến kiện bệnh viện và đòi tiền bồi thường bức chế các bác sĩ và ba em, ông vì không chịu nổi nên cuối cùng đã chọn cách nhảy từ trên sân thượng tầng 17 xuống đất tự vẫn. Bỏ lại mẹ và em cô đơn một mình. Bọn họ chính là người nhà của bác Kim.

Jisoo gật gù thầm cảm thán trong lòng, thì ra ban sáng lúc cậu tức giận nổi sùng với người nhà họ Kim cũng là có vấn đề. Ra là vì bọn họ dám đặt tầm phào bậy bạ xúc phạm bôi nhọ các điều nói xấu bác trai Lee.

- Đó là lý do mà em không muốn tiếp tục việc điều tra nữa cũng không muốn đến gặp gia đình họ phải không?

- Mặc dù là việc bị oan của ba em đã được giải quyết không lâu sau đó nhưng danh tiếng của ông vẫn bị hư hại về sau, đó là lý do em cảm thấy không vui... cũng không muốn tiếp tục nữa.

- Anh rất tiếc về những chuyện gia đình của em. Anh xin lỗi vì đã không quan tâm đến cảm nghĩ của em.

Cảnh sát Lee cười trừ, dù gì mọi thứ cũng đã trôi đi rất xa rồi. Cho dù cậu có muốn để tâm cũng chẳng cần thiết nữa. Vì cho dù là dù có muốn hay không thì nó thật sự đã xảy ra.

- Chuyện đã qua rồi... từ rày về sau em không muốn nhắc lại nữa.

Anh nhìn cậu thở dài mà trong lòng sớm đã đau như cắt, khi bên trong tâm tình chàng sĩ quan sớm đã nứt rạn mục rỗng như những con búp bê Matryoshka được trưng bày trong bệ tủ. Chẳng biết sẽ tan vỡ bất cứ lúc nào. Nghe mà sao như cau thắt ruột, cay đắng làm sao. Sau dịp này chẳng biết đến khi nào cậu mới thực sự chịu thoát được chuyện của mình mà bây giờ khi cậu đã thật sự nói ra hết những tiếng lòng của mình đến với anh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info