ZingTruyen.Asia

Ver Truong Phuong Vo Danh Da


Nguyễn Công Phượng đầu óc đau nhức mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, mở mắt ra cố gắng ngồi dậy, cậu hoàn toàn há hốc miệng chữ O ngay lập tức.

Cậu không tin vào mắt mình

Cậu đang ngủ trên giường của thời xa xưa, drap nệm đều không có thay vào đó là tấm đệm mỏng, cái chăn được may bằng tay còn là chất liệu satanh bên trong còn nhồi bông. Còn có cả màn che, cậu thật không hiểu nổi

Cậu nhìn xuống quần áo của mình. Trời ạ! Sao lại là đồ cổ trang

Cậu thực sự không tin nổi cũng không biết gì nữa rồi. Cái quái gì đang diễn ra? Cậu cố gắng nhớ 1 chút

Suy nghĩ 1 hồi cậu đột nhiên giật nảy người rồi đơ ra đó

Không phải cậu đua xe gặp phải tai nạn mất rồi sao? Sao...sao cậu lại ở đây? Không lẽ như trong truyện của cậu đã từng đọc?. Công Phượng cậu xuyên không

Càng nghĩ càng không đúng, không phải cái đó chỉ là mấy cái tưởng tượng của mấy người tác giả truyện hay phim ảnh sao?

Cậu gõ đầu mình, giờ này Công Phượng mới biết thêm 1 điều nữa...

Tóc của cậu là màu đen dài gần thắt lưng

Công Phượng gần như muốn khóc, cậu là dân chơi nhuộm tóc màu xám khói mà

"Haizzzzzz"

Cậu thở dài khó chịu, bây giờ dù sao cậu cũng phải chấp nhận sự thật này, ũ rũ bĩu môi

Lúc này cô nô tì đi vào

"Thiếu phu nhân người tỉnh rồi sao?"

Thiếu phu nhân, 3 chữ này tiếp tục đánh sập sự chịu đựng giờ này của cậu. Cậu có chồng rồi sao? Sao được cơ chứ? Cậu đang là điểm thu hút của bao nhiêu cô gái, giờ cam phận làm 0 chưa kể lấy chồng mất rồi

Cậu thật khóc không ra nước mắt

Cô nô tì thấy Công Phượng có vẻ mặt lạ quá liền đi nhanh lại

"Thiếu phu nhân, người thấy không khỏe sao?"

"Cô...cô là ai?"

Cậu nhìn sang hỏi, đột nhiên cô ta làm rơi khăn lau mặt, vẻ mặt mang nét sợ nhìn cậu

"Thiếu phu nhân...người không nhận ra tôi?"

Cô ta bạo gan ngồi xuống giường xoay người cậu qua hỏi

Cậu nhướn mày gật gật. Căn bản cậu đâu biết cô ta, chủ nhân thật của cái thân thể này là ai cậu đâu biết. Nhưng Công Phượng loáng thoáng nhìn qua gương thấy y như đúc với cậu, như hai giọt nước vậy

Cô nô tì sợ hãi đưa tay sờ trán

"Không có nóng...thiếu phu nhân người đừng dọa tôi"

"Dọa cô cái gì?"

Cậu bực rồi nha, con gái gì mà lai nhai mãi, gặp lúc trước là cậu tống đi mất rồi.

"Chắc người gặp tai nạn nên mất trí rồi, mà mất trí cũng tốt, ít nhất như bây giờ cậu không phải u sầu nữa"

"U sầu?"

Công Phượng khó hiểu nhìn cô nô tì, mày cũng cau lại

"Thiếu phu nhân, người không nên nhớ đâu"

Cô nô tì cũng vẻ mặt buồn bã cuối xuống nói

"Nói đi, xin cô đó...còn...còn tôi tên gì?  Bao nhiêu tuổi?"

Cậu đang nghĩ, gương mặt vóc dáng cũng giống nhau vậy tên tuổi....

"Thiếu phu nhân, người tên Nguyễn Công Phượng. Theo nô tì biết hình như là 23 tuổi"

Cậu gật gật. Không ngờ cả tên cũng giống nhau. Cậu thấy cũng vui trong lòng ít nhất không thay tên đổi họ, không phải sống với bộ dạng khác, khó thích nghi lắm

Cô ta giận lòng, hít thở sâu nói

"Và mọi chuyện là như vầy......"

---------Tuyến hồi ức-----------

Gần nữa năm trước, Lương Xuân Trường lấy Nguyễn Công Phượng về làm vợ, gia cảnh hai người đối nghịch nhau và hắn với cậu căn bản không yêu nhau, chỉ vì nhà cậu thiếu hụt tiền bạc nên mối hôn sự này mới xảy ra

Sau khi giao bái, cậu vào chờ giở khăn hỷ, nhưng điều làm Nguyễn Công Phượng sợ nhất chính là cả hai người cùng nhau giở

Là Lương lão gia, cha của anh cùng với Xuân Trường

Công Phượng không tin nổi những gì đang xảy ra, không phải mình được gả cho Lương công tử tức Xuân Trường sao?

"Xuân Trường...chuyện...chuyện...này là sao?"

Cậu sợ hãi lui ra sao, nước mắt cũng chảy khi thấy cha chồng đang cởi y phục của ông ta ra

"Ngươi được gả cho Lương gia tức là gả cho nhà họ Lương chứ đâu có nói gả cho ai"

Ông ta nói ra cùng lúc đó anh cũng cởi y phục

Họ xích lõa trước mặt cậu cùng nhau lao lên kìm hãm lại Công Phượng mà cưỡng bức

Kể từ hôm đó, hai cha con họ thay phiên nhau cưỡng hiếp cậu anh 1 đêm thì lão ta 1 đêm

Cậu sống tuy danh là thiếu phu nhân nhưng đối với phụ tử họ thì là người thỏa mãn phát tiết

Còn đối với mẹ anh thì là phận toi tớ

Nhìn cậu như vậy đám người hầu không ai bỏ cậu hết, họ rất thương cậu, thương cho số phận của Công Phượng, gia cảnh họ đâu khác cậu cũng vào đây làm công nhưng còn đỡ hơn Công Phượng vì họ còn giữ được danh dự trinh tiết

Cho đến hơn 1 tháng gần đây,  Xuân Trường đánh cậu làm Công Phượng vô tình bị ngã trúng bồn qua, đập đầu vào thành đá nên bất tỉnh đến tận hôm nay

----------kết thúc tuyến hồi ức---------

"Phu nhân chuyện là như vậy đó"

Cô nô tì kể mà rơi nước mắt

"Phu nhân người nghĩ ngơi cho tốt đi...thiếu gia biết cậu tỉnh e rằng...."

Cô ta nói xong rồi rời đi

Cậu nghe xong lửa giận cháy lên, bước xuống giường hai tay chống hông tức giận nói

"Dám ăn hiếp người hiền lành như vậy, có tiền thì hay lắm sao? Đến nỗi cả mạng sống cũng không thể giữ"

Vì cậu nghĩ e rằng chủ nhân thể xác này mất rồi cậu mới có thể nhập vào

"Thiếu phu nhân, cậu yên tâm, nhờ thân thể này của cậu tôi mới được sống thêm lần nữa, tôi giúp cậu trả thù...hãy tin tôi"

End chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia