ZingTruyen.Asia

[ Ver Trường Phượng ] Oan Gia? Không, Chủ Nợ!

61 + 62

MyTien137


Chương 61. Mùa hè

Ngủ không được! Xoay người! Vẫn là ngủ không được! Ô ô... Mất ngủ!

Tiểu lão hổ hiện tại đã hơn sáu tháng tuổi, mỗi ngày vừa mở mắt câu nói đầu tiên là Phượng Phượng! Cha mẹ cũng xếp sau rồi.

Công Phượng mỗi ngày vừa mở mắt vốn là Trường Trường! Sau đó một ngày không gặp người, đều tại trong sân viện Cửu nương cùng Tiểu lão hổ chơi, buổi tối mới trở về, còn há miệng ngậm miệng đều là Tiểu lão hổ như thế nào ah thế nào rồi, có đôi khi nghe được Xuân Trường nổi cơn ghen!

Bàn tay nhỏ bé đẩy đẩy Xuân Trường "Trường Trường, ngươi ngủ chưa."

Từ từ nhắm hai mắt, ôm cậu "Làm sao vậy."

"Ta ngủ không được." Ủy khuất.

"Muốn lão hổ rồi hả?" Cúi đầu hôn trán của cậu "Nhanh ngủ đi, tỉnh ngủ liền gặp được rồi."

Cả buổi không có động tĩnh.

Xoay tay đại chưởng vung lên, trong phòng nến lập tức sáng lên.

Cúi đầu hỏi thăm, "Phượng Phượng làm sao vậy?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn rì rì nâng lên "Trường, nam nhân không thể sinh con sao?"

Cuối cùng cũng hỏi tới.

Mặc dù Xuân Trường đã sớm nghĩ kỹ câu trả lời, nội tâm vẫn là không khỏi lập tức bị cứa một vệt đau đớn, ôn nhu mà cười cười xoa đầu cậu "Ta có Phượng Phượng là đủ rồi, hiện tại ở bên trong lâu đài đã có Tiểu lão hổ, Phượng Phượng cũng coi như phụ thân của nó."

Cái đầu nhỏ sụp xuống "Thế nhưng mà Phượng Phượng vẫn muốn có con của mình..." Nói ra, càng giống như nỉ non.

Một vấn đề đã muốn nói ra từ lâu, Công Phượng mỗi ngày nằm mơ đều ngóng trông có thể có con của mình.

Xuân Trường một bên muốn che giấu tâm sự bản thân, bên kia còn muốn đi kiên nhẫn an ủi Công Phượng, so với hài tử, Công Phượng càng quý giá!

Ngày hôm sau Công Phượng đang cùng Tiểu lão hổ chơi trong sân, thư phòng Bôi Nhị gia liền vui tươi hớn hở chạy vào "Có thư, có thư! Tạ Nhị tiểu thư gửi thư rồi!"

Công Phượng phản ứng nhanh nhất, "Mau gọi người đem phía Tây viện quét dọn! Mộng La tỷ tỷ sắp đến rồi!"

Đích thật là đến mùa hè, thế nhưng mà ngày này năm trước người ta đến ngươi không phải một trăm lần không vui sao.

Chương 62. Hài tử

"Ai ôi!!! Chậm một chút chậm một chút." Kéo tay của nàng "Đã như vậy còn khắp nơi chạy loạn!" Tam nương giả vờ giận.

"Mỗi năm đều đến, năm nay không tới trong lòng lại khó chịu!" Cười đi xuống xe ngựa, Ba Mộc bên cạnh luôn dìu nàng, con mắt đều không rời đi bụng Mộng La.

"Mộng La tỷ tỷ!" Từ trong nội viện chạy vội ra "Ngươi đã tới!"

Tam nương ngăn lại cậu "Ai ôi!!! Tiểu tổ tông chậm một chút, vội gì chứ!"

"Ta không đụng ta không đụng!" Tả hữu né tránh Tam nương "Ta muốn nhìn!"

Tạ Mộng La bật cười, kéo tay của cậu "Sờ sờ cũng không sao."

"Thật sự!" Như được ban ân, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ bụng lớn doạ người.

Nhét một đứa bé vào bụng còn không đến mức lớn như vậy, Ba Mộc nói vợ mang thai vất vả nên mỗi ngày đều bồi bổ rất nhiều, uy đến uy đi là được như vậy...

Xuân Trường nghe nói Tạ Mộng La muốn ăn món ăn dân dã, mới sáng sớm liền dẫn người lên núi đi săn.

Buổi tối đó là cái gì chim bay cá nhảy, nấm núi dã khuẩn cái gì cần có đều có!

"Ta nhớ được khi đó Phượng Phượng mặc quần áo màu hồng nhạt, thực cho rằng hắn là nữ nhi gia đây này!"

Mọi người cười to, vây quanh ở lò lửa bên cạnh, nhao nhao nhớ lại tràng cảnh năm trước.

"Mấy bộ quần áo phí hết một buổi tối của ta đó!" Tam nương cầm khăn "Làm hại ta đến bây giờ đều có mắt quầng thâm!"

"Còn có lần kia Phượng Phượng ra ngoài trở về " Lục nương nói tiếp "Cho tới trưa làm vỡ bao nhiêu trứng gà của ta!"

Mọi người lại là một hồi cười vang, đem một năm Công Phượng kỳ tích lý thú đều tung ra, hảo hảo đem cậu toàn bộ phơi bày!

"Trường, ngươi xem bọn hắn!" Chui vào trong lồng ngực "Bọn hắn cười ta!"

"Đúng đúng, các ngươi sao có thể cười Phượng Phượng!" Ôm chặt "Mấy ngày trước hắn tè dầm ta đều chưa kể đâu!"-.-

"Ha ha ha..." Mọi người cười đến chén rượu đều lật ra, Công Phượng cả khuôn mặt hồng thấu hận không thể ăn tươi Xuân Trường !

Việc này cũng nói! Còn nói che chở chính mình! Cặn bã! Hỗn đản! Vương bát đản! !

"Đúng rồi " Tạ Mộng La nắm tay Công Phượng "Ngươi cùng Lương đại ca kết hôn cũng hơn nửa năm rồi, như thế nào chưa có hài nhi?"

Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người lập tức liền an tĩnh, nguyên bản Công Phượng đang đùa giỡn cũng nhất thời không nói.

"Ah, mọi người nếm thử súp chim bồ câu ta hôm nay làm, tốn rất nhiều sức lực đó!" Nhị nương bận rộn múc ra bát.

Mọi người cũng đều nhao nhao lấy, ăn canh! Ăn canh!

Một chén canh vào trong bụng, Ba Mộc quệt quệt mồm, lại nhìn Công Phượng vừa nhấc cái cằm, ngây ngô, "Thế nào không sinh à?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia