ZingTruyen.Info

Ver Truong Phuong Oan Gia Khong Chu No


Chương 59. Kết hôn 4

Giữa trưa tuyết rơi nhẹ, đến khi mặt trời xuống núi vậy mà càng lớn rồi, gió không mạnh, nhưng bông tuyết to như lông ngỗng, nhàn nhã chậm rãi tùy ý bay, lộ ra ánh đỏ đèn lồng Mục Phong Bảo, càng giống cảnh đẹp trong tranh.

Khách nhân được đưa đến phía sau núi, sắp xếp đủ đèn dầu, cánh hoa theo bông tuyết đồng thời rơi xuống, trên mặt đất dày đặc một tầng, khách nhân càng khen không dứt miệng "Bực này cảnh sắc, kỳ quan ah! Cảnh đẹp ah! !"

Viện bên kia...

"Mau mau! Khăn cô dâu!"

"Trâm cài tóc còn chưa có mang đây này!"

"Ai nha, cánh tay, nhanh duỗi tay áo, tay áo!"

"Trâm cài tóc! Trâm cài tóc đây!"

"Như thế nào bờ môi lại không đủ đỏ! Ngươi vừa rồi ăn cái gì!"

"Hồng bào đâu!"

"Giày! Giày! !"

– . -...

Điệu bộ này, phòng ốc cũng sắp bị huỷ rồi...

Rốt cục chờ đến giờ lành ra cửa, đắp lên khăn cô dâu, do từ hỉ nương dẫn đến phía sau núi.

"Đến rồi! Đến rồi! Mau thả pháo!"

Pháo rộ lên, đỏ hồng náo nhiệt! Mấy cái hài tử vây quanh vỗ tay, cười đùa vui vẻ.

Đến nơi, đem tay Công Phượng để vào lòng bàn tay rộng của Xuân Trường, trước mắt tân nương che khăn cô dâu, tưởng tượng được phía dưới vải đỏ nhất định là tuyệt thế dung nhan.

"Phượng Phượng lạnh sao?" Cúi người hỏi thăm.

Nhẹ nhàng lắc đầu, một thân màu đỏ hỉ phục, tư thái lay động lòng người, tại đây dưới hoa tuyết càng lộ ra vẻ xinh đẹp.

"Nhất bái thiên địa!"

Âm thanh hoan hô trầm trồ khen ngợi không dứt.

"Nhị bái cao đường!"Xuân Trường không có cha mẹ, từ nhỏ theo sư phụ ở bên trong lâu đài lớn lên, cho nên bái chính là Đại nương cùng Đại trưởng lão.

"Phu thê giao bái!"

Giữ chặt tay của cậu, cuộc đời này đều là người của ta!

Pháo hoa hợp thời vang lên, thẳng tắp bay lên bầu trời nở rộ!

"Ah, pháo hoa!" Vén lên khăn cô dâu, thích xem nhất pháo hoa rồi!

"Ai ôi!!!!" Lục nương tranh thủ thời gian chạy tới, một bả kéo xuống khăn cô dâu, "Tiểu tổ tông, đã nói không thể mở ra cơ mà!"

Chỉ một thoáng kia, mọi người liền không còn tâm tư xem pháo hoa, chỉ còn mấy cái hài tử xem bất diệc nhạc hồ. Không hổ là tuyệt thế giai nhân!

Trường đại trong mây, mắt như hàm tinh, da thịt thắng tuyết, môi son anh đào...

"Phượng Phượng cũng muốn nhìn..." Cúi đầu ủy khuất.

Sủng nịch cười, đưa tay kéo xuống khăn cô dâu " Vậy xem đi a!"

"Nhưng là bây giờ vẫn không thể..."

Ngắt lời hắn, tới gần "Chỉ cần ngươi thích."

Ôm cậu vào lòng.

Chương 60. Tiểu lão hổ

Kết hôn mà! Động phòng hoa chúc mà! Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng mà! !

Kết quả là, Công Phượng lại hai ngày không có xuống giường.

– . –

Khách nhân lục tục trở về, vừa đi vẫn không quên châu đầu ghé tai, "Tuyệt sắc ah tuyệt sắc!" "Trách không được đây này!" "Ta nghe nói tân nương vừa trở thành hồng thân vương!" "Tuy đẹp thì dùng thế nào ah, đến cùng vẫn là cái nam nhân!" "Ai, ngươi vậy là không hiểu rồi, Lương bảo chủ lấy được tân nương như hoa như ngọc, mấy ngày nữa chơi ngán lại nạp thiếp nối dõi tông đường đấy!" "Thì ra là thế, Thẩm huynh cao kiến!"

Ah ah ah ah ah ah ah!

Pháp trị xã hội! Mặc niệm, pháp trị xã hội! ! Không thể giết người! Không thể giết người! !

Nổi giận đùng đùng trở về! Ta muốn cho mấy cửa hàng sinh ý Mục Phong Bảo vĩnh viễn biến mất! !

Mơ hồ dụi mắt "Trường, làm sao vậy?"

Uống trà! Bình tĩnh!

Ôn nhu "Không sao, Phượng Phượng tiếp tục ngủ a!"

"Ưm." Thật kỳ quái.

Cho tới trưa nay Xuân Trường đều không thoải mái, mặt than cả buổi, người trong lâu đài ai thấy hắn đều đi đường vòng...

"Trường Trường! Trường Trường!"

Còn chưa thấy bóng người thanh âm đã truyền đến, đây là có chuyện gì vui vẻ như vậy!

Quẳng xuống giấy bút đi nghênh cậu, chỉ thấy một cái tiểu cầu nho nhỏ cẩn thận từng li từng tí ôm một cái tiểu cầu khác, đằng sau còn có hai nha hoàn đi theo.

Đây là... Tiểu lão hổ?

Tiểu lão hổ cũng không thật sự là lão hổ, Cửu nương vừa sinh nhi tử, bởi vì lớn lên khoẻ mạnh kháu khỉnh, cho nên gọi Tiểu lão hổ, nhũ danh này là Công Phượng đặt cho.

"Ngươi như thế nào lại bế nó?" Nhìn đứa nhỏ trước mắt vẻ mặt hưng phấn.

"Cửu nương để cho ta ôm đấy! Nàng nói nàng bất tiện không ra ngoài được, lại để cho ta ôm đến cho ngươi nhìn!" Mặt mày hớn hở thanh linh cực kỳ.

Quả nhiên là đáng yêu! Phấn phấn nộn nộn, một đôi mắt to đen nhánh qua lại nhìn, nắm tay nhỏ giơ lên... Vậy mà còn có thể ngáp!

"Trường Trường, nó ngáp này!" Càng là mừng rỡ, như nhặt được bảo bối.

Đem hài tử đặt trên giường, mở ra chăn nhỏ trên người, bên trong là cái yếm màu đỏ chót Tam nương làm cho, bắp chân loạn đạp, thịt ục ục, trơn mượt! Công Phượng liền ngồi xuống lúc sờ sờ bàn chân nhỏ, lúc sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, hưng phấn vui vẻ, chính mình là lần đầu tiên trông thấy hài tử nhỏ như vậy!

Xuân Trường đứng phía sau cậu, trong nội tâm nói không nên lời là cái tư vị gì.

Hắn cũng ưa thích hài tử, nhưng hắn chưa bao giờ hối hận cưới Công Phượng, cũng tuyệt không có ý muốn tái giá, chỉ nguyện Công Phượng có thể vui vẻ lớn lên, chỉ mình có khả năng bảo toàn cậu cả đời vô ưu vô lự.

Công Phượng mặc dù là hài tử, nhưng cũng không ngốc, mấy ngày đầu mới kết hôn cảm giác vui vẻ đi qua, cùng Tiểu lão hổ mỗi ngày càng thân thiết, cũng đau đớn, lần đầu tiên nhấm nháp đến hương vị đắng chát.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info