ZingTruyen.Info

Ver Truong Phuong Oan Gia Khong Chu No


Chương 53. Lễ vật

Khắp núi đều là hoa anh đào, có mấy cây còn trên xe chưa kịp trồng, từng người cúi đầu bận rộn, đều không có ai phát hiện Công Phượng đến rồi.

Hai bên đường phủ đầy hoa anh đào, giống như bức tranh điêu khắc một đường kéo dài tới đỉnh núi, một nửa đường đã được treo lên lồng đèn, một nửa khác vẫn còn do đám công nhân bọn họ bận rộn chưa xong, bên đường còn xếp mấy bộ bàn ghế đá, trải lên tơ lụa màu tím nhạt, ấm áp đến không dám nhìn thẳng.

Công Phượng đều nhìn đến choáng váng, Tam nương nói những thứ này, đều là của mình?

"Phượng Phượng!" Xuân Trường từ trên sườn núi đi xuống "Ngươi như thế nào lại ở đây!"

Công Phượng vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào khung cảnh tựa như chốn thần tiên, con ngươi lấp lánh tràn đầy mừng rỡ "Trường, đây đều dành cho ta sao?"

Giang tay đem người ôm vào trong ngực "Còn muốn lại giấu ngươi chút nữa, ngược lại ngươi tự phát hiện trước! Là của ngươi, đều là của ngươi!"

Cao hứng không biết làm như thế nào "Trường Trường, Trường Trường, ngươi nhanh véo ta một chút, ta không phải đang nằm mơ a!" Cúi xuống nhặt lên một mảnh cánh hoa "Ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nơi nào xinh đẹp như vậy!"

"Đây là hoa anh đào của Tây Vực, cũng may có Ba Mộc cùng Mộng La hỗ trợ." Sủng nịch vuốt tóc của cậu "Phượng Phượng thích không?"

"Thích lắm! Thực thích!" Hận không thể ngủ ở đây luôn ! Thế nhưng mà "Tại sao phải đem phía sau núi trang trí đẹp như vậy nha?"

Kéo cậu đứng lên "Đây là lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi, mới chỉ có một nửa, lập tức tới ngay!"

"Còn có một nửa?" Nghiêng cái đầu nhỏ "Là cái gì?"

Đang nghi hoặc, chợt nghe có người đến báo: "Đương gia, người đến!"

"Ha ! Rất đúng lúc!" Dắt Công Phượng đi hướng cửa chính.

"Ai đến cơ?"

Cười mà không nói!

"Ai ôi!!! Ta nói tổ tông ah, rốt cục thấy ngươi rồi, lão nô có chết cũng nhắm mắt!" Người nọ nhào lên ôm khóc.

Xuân Trường tâm nói quy củ trong nội cung gì đó của các ngươi, gặp nhau liền loạn thành một đoàn!

"Mạnh, Mạnh công công! Sao ngươi lại tới đây!" Vẻ mặt không thể tin!

"Nhanh đến cho lão nô xem thật kỹ, ai nha, ngươi thực tùy hứng a! Nói đi là đi rồi! Ai..." Lau nước mắt "Ah, đúng rồi, lão nô là truyền chỉ đến!"

"Truyền chỉ?" Công Phượng khó hiểu.

"Mục Phong Bảo mọi người nghe chỉ!"

Đoàn người nhao nhao quỳ xuống, giao phó của đương gia, muốn cho ngài mặt mũi!

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, trẫm thấy được Mục Phong Bảo dân phong thuần phác rất có ích với quốc gia, đặc biệt ban thưởng danh thiên hạ đệ nhất đại lâu đài, ban thưởng bảo chủ Lương Xuân Trường cùng đệ đệ hồng thân vương 16 tuổi của trẫm tùy ý đại hôn! Nếu không thành thật đối đãi, liền, " Lão Công Công cũng thấy khó, chiếu vào đọc a! "Khục khục, san bằng Mục Phong Bảo! San bằng! ! Khâm thử!" Trong lòng tự nhủ, trên địa bàn của người ta nói san bằng, không phải là tìm chết sao.

"Trường, ta là hồng thân vương? Hoàng huynh nói ta là hồng thân vương! Còn cho chúng ta tứ hôn rồi, Trường Trường" Ngày hôm nay kinh hỉ quá nhiều, đều muốn choáng luôn!

Kéo Công Phượng hướng vào trong sân, ôn hòa tươi cười "Mấy ngày nữa chúng ta sẽ thành thân!"

"Ân ân!" Gật đầu!

"Ai! Các ngươi còn không tạ ơn thánh chỉ mau đi!" Mạnh công công ở phía sau giơ chân.

Xuân Trường khoát tay, cũng không quay đầu lại "Thay ta cám ơn hắn!"

"Trường, ngươi nói Hoàng huynh sao lại nghĩ thông suốt rồi?" Nghiêng cái đầu nhỏ.

"Bị chúng ta đả động a!"

"Thật tốt!" Cười hạnh phúc!

Bằng không thì nói như thế nào? Nói mình đến lấy một túm tóc? Không được, đánh chết cũng không thể nói!

Chương 54. Ấn ký

"Nữ trang!" Ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn!

"Nam trang!" Mặt không biểu tình.

"Nữ trang!" Thở phì phì!

"Nam trang!" Như trước mặt không biểu tình.

" Nữ trang cơ! Nữ trang!" Lăn qua lăn lại!

"..." Xem ra gần đây là quá sủng hắn rồi.

Thắng lợi!

Nhưng là...

"Ngươi thả ta ra! Ngươi dẫn ta đi đâu! !" Đánh! Lại đánh!

Đem cậu đặt trên mặt đất, ghé sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn "Hầu hạ ta tắm rửa!"

"Tại sao ta phải hầu hạ, chính ngươi tự đi mà tắm rửa!" Quay đầu!

Đem cái đầu nhỏ xoay lại "Ta là phu quân của ngươi!"

Cặn bã! ! Cặn bã! ! !

Mùa đông thích nhất là đi suối nước nóng rồi, nếu vừa quay đầu lại phát hiện người bên cạnh trùng hợp là cái tuyệt thế mỹ nhân, thì càng là tuyệt diệu, dệt hoa trên gấm!

Đủ loại chuyện tốt liên tục rơi xuống, đều bị Lương Đại đương gia hưởng thụ hết rồi, một chữ, sướng chết! !

Công Phượng tựa như tiểu oán phụ ngồi bên cạnh ao một bên bóp vai, một bên thầm mắng! Bóp chết ngươi! ! Nếu không phải Tam nương nghe hắn, đánh chết mình cũng không vì một bộ y phục mà hầu hạ hắn! ! !

Xuân Trường vui vẻ hưởng thụ, thích mắng cứ mắng đi thôi!

Lại nói việc kết hôn cả đời chỉ có một lần, hắn tự nhiên nguyện ý là để cho Công Phượng khắp nơi vui vẻ hài lòng, mọi chuyện như ý của hắn, duy chỉ có nữ trang... Công Phượng bình thường mặc nữ trang liền linh động như vậy, ngày ấy nếu lại mặc vào hỉ phục đỏ thẫm, lại đeo lên mũ phượng khăn quàng, không biết còn mị hoặc nhân tâm đến thế nào! Không được! Không thể bị người khác xem! Đây là vợ hắn! Chỉ có thể một mình hắn xem! ! !

Nghĩ lại, dù sao cũng là vợ mình, người khác xem thế nào cũng không thiếu được một khối thịt đi, còn có thể làm cho Công Phượng cao hứng, cớ sao mà không làm, chỉ là trong lòng vẫn là có chút khó chịu nho nhỏ! Muốn trừng phạt! Muốn lưu lại ấn ký của chính mình! !

Quay lại, bá đạo kéo một phát!

"Ah!" Công Phượng cả người trượt vào ôn tuyền, y phục trên người nhất thời liền ướt, một nửa phiêu trên mặt nước, một nửa dính sát lấy thân thể "Ngươi làm gì thế!"

"Đánh dấu!" Không nói thêm lời nào, trực tiếp dán lên môi hôn!

"A...!" Miệng bị ngăn chặn, đậu đỏ trước ngực cũng bị đại chưởng chiếm lĩnh.

Lưỡi mỏng dời xuống bên tai, không ngừng gặm cắn, lại chuyển qua cái cổ, xuống trước ngực, thẳng đến khi nửa người trên Công Phượng trải rộng dấu hôn mới bỏ qua!

------------------------

Có lẽ sắp hoàn rồi nhỉ :>>> 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info