ZingTruyen.Info

[ Ver Trường Phượng ] Oan Gia? Không, Chủ Nợ!

13 + 14

MyTien137


Chương 13. Vui vẻ

Trở về vài ngày cũng coi như bình an vô sự, Xuân Trường không có nhắc đến Đình Trọng, cũng không có lại để cho cậu đi, chỉ là...

"Ai ôi!!! Đồng nhi a, trứng! Trứng!"

"A? Cái gì?" Công Phượng lúc này mới chậm rãi quay qua, một đôi con mắt mê mang.

"Ai ôi!!! Trứng gà của ta a, từ sáng cho tới trưa đều đánh nát ba quả rồi, ngươi nói một chút, đây không phải là giày xéo sao." Lục nương ngồi xổm trên mặt đất đau lòng dọn dẹp, ngẩng đầu nhìn Công Phượng ngây ngốc đứng đó "Sao vậy, bị bệnh?" Thử xem cái trán, không nóng a. "Không thoải mái?" Lại không trả lời.

Gỡ giỏ ra kéo cậu ngồi xuống trên mặt ghế đá, kéo qua tay của cậu vẻ mặt lo lắng, "Hài tử, sao vậy? Nói Lục nương nghe xem nào."

Công Phượng nhìn phu nhân trước mắt vẻ mặt lo lắng, nếu như mẫu thân còn sống có lẽ cũng sẽ gấp gáp lo lắng cho cậu như vậy a, nghĩ kỹ mấy ngày nay Xuân Trường có thể trốn liền trốn, ngay cả ngủ đều là tìm mọi cách lấy cớ tránh cậu, còn chính mình bất tri bất giác đã không muốn xa rời hắn như vậy, mà hắn cũng sắp muốn vứt bỏ chính mình... Một đầu nhào vào trong ngực Lục nương, nước mắt tựa như vỡ đê dũng mãnh xông ra "Ô ô ô..."

"Ai ô ô, làm sao còn khóc lên đây này." Luống cuống tay chân lau đi nước mắt của cậu, "Đừng khóc đừng khóc, chuyện gì cũng có thể giải quyết mà."

"Lục, ô, Lục nương, đương gia không quan tâm ta rồi Ô ô..." Trong ngực nức nở nghẹn ngào.

"Không cần ngươi? Nói mò, đương gia lần này trở về không phải còn mua cho ngươi nhiều thứ tốt như vậy sao, như thế nào sẽ không cần ngươi."

"Hắn chính là không quan tâm ta, ta, ta đã làm sai chuyện..." Càng khóc dữ dội hơn.

"Ai ôi!!! Không có việc gì không có việc gì, hài tử nha, nào có ai không phạm sai lầm, sửa sai là được rồi trở về Lục nương sẽ nói hắn!" Vỗ về lưng của cậu.

"Không nên không nên!" Ngay lập tức giãy ra khỏi trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn đều khóc đến đỏ cả lên, "Lục nương đừng đi, là, là ta lừa gạt hắn trước..." Cúi đầu, ngón tay xoắn lấy góc áo, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ.

Lục nương có chút thăm dò, thanh âm cũng nhỏ lại, "Ngươi? Hài tử, ngươi làm chuyện có lỗi với đương gia hả?"

Vụt ngẩng đầu, "Không có không có." Vội vàng khoát tay, "Ta nhất định sẽ không làm chuyện có lỗi với đương gia hay là chuyện có lỗi với người khác!"

Đứa nhỏ này, "Vậy được rồi, lừa gạt hay không lừa gạt cái gì đương gia sẽ không cùng ngươi so đo đâu, đừng khóc nữa."

"Thế nhưng mà, thế nhưng mà hắn mỗi ngày đều trốn tránh ta, cũng không giải thích cho ta, đều không, đều không..." Đều không cùng ta ngủ chung một chỗ!

Lục nương nghiêng đầu nhìn hắn một lát, liền hỏi ."Ngươi... thích đương gia rồi hả?"

A? Công Phượng quả thực bị những lời này sợ hết hồn, ngay cả khóc đều đã quên, đôi mắt mở to nhất thời không biết trả lời thế nào.

Lục nương cười khúc khích, "Hài tử như ngươi nha, ta cũng đã gặp, cũng không có gì lạ." Xoay người lấy đồ ăn trong giỏ xách, "Hoàng Thượng còn cưới nam nhân không phải sao, ưa thích liền cùng một chỗ, vậy có cái gì sai."

"Thế nhưng mà, thế nhưng mà hắn không thích ta..."

"Nói mò, không thích ngươi còn có thể cứu ngươi, còn có thể cho ngươi đi theo hắn ăn ở? Muốn ta nói a, trong lòng của hắn có khi cũng thích ngươi rồi, tiểu oa nhi tuấn tú như vậy ah."

"Vậy hắn sẽ không đuổi ta đi chứ..." Nhỏ giọng nói.

Lục nương thở dài, thả đồ ăn xuống trong giỏ, phủi phủi hai tay, ngồi thẳng lên, cũng ôm lấy Công Phượng "Đương gia những năm này cũng là vì chúng ta bận rộn, 25 tuổi còn chưa có lấy vợ, chúng ta biết rõ, trong lòng của hắn có nỗi khổ riêng, có vợ sớm một chút có phải tốt không, hắn chính là không bỏ xuống được Mục Phong Bảo mới không thể cùng người kia một chỗ, những năm gần đây này hắn vào Nam ra Bắc khai mở không ít sinh ý, cũng mang về không ít người, cũng không thấy hắn đối với ai dụng tâm như ngươi." Lau khoé mắt, "Hắn cũng là sợ ủy khuất ngươi mới khiến cho ngươi đi, đứa nhỏ này, là ta nhìn hắn lớn lên, trong nội tâm có chuyện gì, cũng không nói, tình nguyện ủy khuất chính mình, Đồng nhi a, ngươi nếu là thật hợp ý đương gia, ngươi liền chủ động một chút, ta toàn bộ lâu đài cao thấp cũng đều hi vọng có người cùng với hắn."

"Đương gia thật sự không ghét ta?" Vừa mới khóc hồng hồng con mắt, như bé thỏ con chịu kinh hãi.

"Đứa nhỏ này, mau đi đi, ta xem ngươi mấy ngày nay cũng là không yên lòng đấy."

Lau sạch nước mắt, giống như thực vui mừng, "Ta đã biết Lục nương, ta nhất định đối với hắn tốt!" Nói xong nhanh như chớp chạy đi.

Nhìn bóng lưng của cậu lắc đầu, đứa nhỏ này, thật đúng là tính tình gấp gáp.

"Hại ta khổ sở nhiều ngày như vậy, nguyên lai là sợ ngươi thích ta, ta sẽ không để cho ngươi chạy đâu, cặn bã!"

Chương 14. Kế hoạch

Ta ghi ta ghi ta ghi ghi ghi!

Ta chiếu ta chiếu ta chiếu chiếu chiếu!

Công Phượng ngày hôm nay trong phòng tay cùng mặt đều muốn căng gân. Một bên viết bản kế hoạch dụ dỗ đương gia, còn một bên thỉnh thoảng ngẩng đầu đối với tấm gương chu môi chớp mắt, lúc nào giả bộ đáng thương a, lúc nào xuất hiện a, lúc nào thay quần áo nha, còn có như thế nào biểu lộ dễ thương nhất, như thế nào biểu lộ mị người, như thế nào biểu lộ điềm đạm đáng yêu...

Ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, nha, đến canh giờ này rồi Ăn cơm ăn cơm!

Một đường bưng đồ ăn chạy đến thư phòng: "Đương gia ăn cơm đi! ~ "

Bình thường Xuân Trường ngay tại trong phòng riêng, trừ phi có việc cùng các trưởng lão của lâu đài thương lượng mới đến thư phòng, gần đây không phải trốn tránh Công Phượng sao, chỉ có thể mỗi ngày hao tổn ở chỗ này rồi

Xuân Trường cũng buồn bực, Công Phượng mấy ngày trước thời điểm đưa đồ ăn đến đều cúi đầu như tiểu tức phụ, hôm nay đây là thế nào, hưng phấn như vậy, vừa tiến đến còn cho mình nụ cười sáng lạn rực rỡ, không khoa học nha.

"Ân, ăn đi." Bình tĩnh! Coi chừng có bẫy.

Xuân Trường âm thầm để ý, phát hiện cậu hôm nay ăn cơm cảm giác cũng là vui thích, giống như lập tức muốn phi lên ngọn cây ca hát. Tốc độ ăn cơm cũng là nhanh hơn, lượng cơm ăn tựa hồ cũng hơi bị lớn. Cậu bình thường cùng chính mình ăn cơm không phải chậm rì rì sao? Hận không thể đem một bữa cơm ăn hết một ngày, phải để mình chờ một hồi, hôm nay đây là làm sao vậy à? Bị bệnh? Đây là cái bệnh kỳ quái gì.

"Đương gia ngươi ăn trước, ta bên kia còn có việc, lát nữa ta tới thu thập quần áo!" Nói xong không đợi Xuân Trường phản ứng liền chạy nhanh như làn khói. Mặt trời thực sự là mọc đằng Tây rồi, còn không chỉ như vậy đâu.

Buổi tối Xuân Trường tại thư phòng loanh quanh vài vòng, trái một vòng phải một vòng, rốt cuộc có nên trở về ngủ hay không! Từ ngày đó sau khi trở về vẫn không cùng Công Phượng ngủ cùng, luôn tìm các loại lý do đi thư phòng, mà lý do mỗi lần cũng đều gần giống nhau, hơn nữa đặc biệt để cho hắn chịu không được chính là mỗi lần Công Phượng lôi kéo khung cửa đáng thương nhìn hắn, ánh mắt bất lực mất mát, lại để cho Xuân Trường hận không thể đánh hai tay chính mình.

Nhưng hắn lại không thể trở về ngủ, mỗi ngày ôm cậu, cũng thật sự không dễ giải quyết a! Không phải là vì không thích cậu, hoàn toàn là vì phát hiện mình đại khái đã thích cậu mới không dám trở về, cậu là hoàng tử, sống an nhàn sung sướng đã quen, ở chỗ này quả thực chính là ủy khuất cậu, hơn nữa, lại để cho hoàng tử nằm dưới, người ta có thể nguyện ý sao, đến lúc đó đoạt người của Hoàng Thượng lại mang đến mối hoạ gì đó, Mục Phong Bảo mặc dù có thực lực thế nhưng tránh không được thương vong, sao có thể vì sự tình của mình liên luỵ đến mọi người.

Cho nên, trái lo phải nghĩ, dứt khoát lại để cho cậu đi rồi chọn, có thể bình thường Công Phượng thoạt nhìn ngốc vù vù đấy, thế nào liếc mắt một cái liền nhìn thấu mình thích cậu. Hoàn toàn chính xác, mới đầu chỉ là cảm thấy cậu và người kia năm đó lớn lên rất giống, nhưng sau này bị cậu tính tình quậy như vậy lại bắt đầu bất tri bất giác càng chú ý cậu, càng thương yêu cậu, cũng chầm chậm mà càng ưa thích cậu rồi. Ý nghĩ như vậy là ở lúc xem qua bức họa của Đình Trọng, Xuân Trường mới dám xác định.

Trước khi xem bức họa, cho dù bên người có ngàn vạn cái mỹ nhân cũng đánh không lại cái phần ký ức nhàn nhạt kia, hắn không phải si mê, hắn biết rõ đoạn cảm tình kia là từ bằng hữu bắt đầu, cũng biết là chạm không tới, nhưng mùi hương thoang thoảng thanh hoa lại để cho hắn một mực không thể quên. Có thể ngày đó tại trong mật thất, hắn mỗi một giác quan mỗi một tế bào đều cảm nhận được hơi thở của Công Phượng, thậm chí tại thời điểm cậu cầu hắn để cho chính mình lưu lại, cậu rất vui vẻ, may mắn không có như vậy liền rời đi...

Két, cửa bị đẩy ra. Công Phượng vừa nghe được động tĩnh liền bắt đầu luống cuống tay chân.

"Ngươi ở đây làm gì?"

"À?" Xoay người, vẻ mặt chột dạ cười, "Ta, ta dọn dẹp phòng a." Gấp chăn, xếp gối, "Ngươi xem, thật loạn, thật loạn, hắc hắc."

"A?" Bán tín bán nghi thăm dò.

"Vậy, vậy ngươi trở về làm gì?" Lập tức nghênh đón.

"A, đến xem ngươi đang làm gì, thuận tiện nói cho ngươi biết ta hôm nay ở thư phòng, còn có ..."

"Còn có việc chưa làm xong đúng không!" Không đợi Xuân TRường nói xong, liền cắt đứt hắn, "Vậy thì nhanh đi làm đi, lâu đài nhiều sự tình như vậy, chậm rãi làm, chậm rãi làm, hắc hắc." Vừa nói vừa đem hắn đẩy ra bên ngoài.

Đóng cửa! Hoàn thành ~

Gió thổi qua, Xuân Trường ngẩng đầu nhìn ánh trăng, hắn đây không phải mộng du a... Công Phượng sinh bệnh rồi! Thật có bệnh!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info