ZingTruyen.Info

Vén Màn Linh Dị

CHƯƠNG 3: BÀI CÁCH DUNG NHAN

Cha-la-wan

Một hồi sau, Lành cũng đã thấu hiểu được phần nào của câu chuyện về cuộc tình lương duyên giữa Văn và Tuyết. Cô đứng lên và nói:

- Cũng đã khuya lắm rồi, con xin phép mẹ con đi vào phòng ạ.

Bà nở một nụ cười phúc hậu:

- Ừm, con cứ vào ngủ đi, thức khuya quá không tốt đâu đa.

- Dạ mẹ.

Lành rời cuộc nói chuyện mà trở về lại phòng. Vậy là hiện giờ, chỉ còn mỗi mình bà cả, bà cầm lấy tách trà còn uống dở rồi nấc cho xong, sau đó nhìn ra ngoài trời, ngắm ngó những cảnh vật về đêm.

Rạng sáng, cảnh hừng đông tuyệt đẹp, khi mặt trời vẫn chưa mọc hẳn, nhưng những tia nắng đã được hắt lên trên bầu trời rộng lớn. Cậu hai Hứa Văn đã tỉnh giấc từ lúc nào, anh tỉnh táo và đang ngồi trên một chiếc ghế trong gian phòng, hai tay đặt trên bàn và đang cầm một bức chân dung của một người phụ nữ, là Tuyết. Vẻ mặt u buồn in rõ trên khuôn mặt cậu hai. Khóe mắt dần rơi hai hàng lệ, do nhớ thương da diết người vợ đã khuất trong tấm ảnh. Anh không biết rằng mọi chuyện có thật sự như thế, hay có gì ẩn khuất đâu đó trong câu chuyện này. Bởi vì hai người đã từng khắn khít với nhau hơn mười mấy năm trời, ít nhiều gì, cậu cũng phải hiểu tính tình của vợ. Khi này, một điều lạ thường bắt đầu diễn ra trong chính căn phòng, một không gian kín mít, ngọn đèn dầu đang đặt trên bàn, bỗng có chuyển động, ngọn lửa trần đang tỏa sáng vô cùng mạnh mẽ, dường như có thứ gì đó thổi vào tia lửa, mà khiến cho nó sắp bị dập hẳn đi. Điều này đã khiến cho Hứa Văn chú ý đến, tuy nhiên không nghĩ ngợi gì nhiều, anh cầm lấy một tấm khăn đã được đặt sẵn ở đó từ đầu, rồi lau chùi kỹ lưỡng cho đến khi bức ảnh chân dung của Tuyết sạch sẽ không một hạt bụi.

Lau chùi sạch sẽ xong, Hứa Văn đưa tay đến nắm cửa tủ bên cạnh, liền nhanh chóng kéo họp tủ ra rồi đặt bức chân dung của người vợ cũ vào trong, rồi đóng chặt lại. Sau đó, Hứa Văn tiến về giường, nhìn ngắm vẻ đẹp của Lành lúc say mộng mà nở nhẹ một nụ cười. Tiếp đó, cậu hai lên giường và tiếp tục giấc ngủ cho đến tận mai mặt trời mọc. Có lẽ như những lúc thương nhớ, anh phải ngắm nhìn Tuyết, cô vợ đã từng ở cạnh anh suốt khoảng thời gian dài, khi mà cả hai người lúc đó, chỉ mới là những chàng trai cô gái.

Khoảng canh 5, tiếng gà gáy rùm vang. Những phận gia đinh cũng đã dậy từ lâu mà tiếp tục những việc làm như thường lệ. Hứa Văn ngồi trên giường, hai chân đặt dưới mặt đất, hai tay đang gài nút áo. Lành chợt tỉnh giấc, từ từ ngồi dậy:

- Anh tính đi đâu đấy?

Hứa Văn xoay đầu lại nhìn vợ, nói:

- Anh có công chuyện gấp, em ở nhà, rồi tối anh sẽ về.

- Dạ, em chúc công việc của anh trở nên suôn sẻ.

Hứa Văn đứng dậy, tay với lên áo khoác được móc ở trên bức tường, lấy nó xuống:

- Anh cảm ơn, em ở nhà có cần gì thì cứ bảo với chị Duyên. Chị ấy luôn túc trực giúp đỡ em.

- Dạ!

Hứa Văn diện chiếc áo khoác vào trong người, nhìn anh lúc này vô cùng bảnh bao và lịch lãm, đúng chuẩn công tử con nhà quyền quý. Anh bước ra khỏi cửa phòng, gặp ngay Duyên, cô ấy vội thưa.

- Dạ! Tôi chào cậu hai.

Hứa Văn bảo với Duyên:

- Chị ở cạnh vợ em, nhớ chăm sóc cho cô ấy khi em không có ở nhà.

- Dạ, tôi biết rồi cậu.

Hứa Văn bước chân rời đi, Duyên ngó theo bóng lưng cậu hai một lúc, sau đó bước vào phòng gọi mợ.

- Mợ, mợ dậy rồi hả?

- Có chuyện gì không chị Duyên?

- Tôi có nấu nồi cháu nóng, bây giờ tôi mang vào phòng cho mợ dùng nha?

Lành khẽ khàng mà gật đầu:

- Ừm... chị mang lên đây đi.

Duyên nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Chỉ một lúc sau, bỗng phía ngoài nhà trước, Lành nghe thấy tiếng ông Giáp đang xỉ vả một ai đó. Lành lẹ làng chạy ra xem sự tình gì đang tái diễn, hóa ra do bát cháo quá nóng, bưng được nửa chừng thì Duyên vô tình làm rơi khỏi tay, khiến nó vỡ tan tành. Lành tiến đến muốn giải vây giúp Duyên.

- Cha, cha đừng mắng chị ấy nữa, là do con bảo chị ấy mang cháo lên đây, muốn trách thì cha cứ trách con, con xin nghe.

Ông xoay qua nói với Lành:

- Con đang muốn bảo vệ nó hay sao? Mà dám đứng đây cãi lại cha?

Lành đáp lời cha chồng:

- Dạ, con không có ý muốn cãi lại. Nhưng con chỉ mong cha bớt giận mà tha tội lần này cho chị ấy.

- Được, nếu mà con đã nói thế rồi thì lần này ta tha, nếu mà còn có lần sau, thì phải chịu hình phạt là bị đánh 100 roi, nhớ chưa.

Lành đáp lời cảnh cáo lần này của ông Giáp nhằm nói đến Duyên:

- Dạ cha.

Ông Giáp bước chân rời đi, Lành liền xoay qua ân cần hỏi han:

- Chị không sao đó đa? Có lẽ ông đã làm chị sợ?

- Tôi không sao, tôi cảm ơn mợ vì đã giúp tôi.

- Không có sao, chị là người mà mẹ cử đến để hầu riêng cho em. Thấy chị gặp khó khăn, thì em phải giúp thôi. Mà... em chỉ giúp được mỗi lần này thôi, ông đã cảnh cáo rồi, nếu lần sau có lẽ em khó có thể mà cứu được chị.

- Lần sau nhất định tôi sẽ cẩn thận hơn, để tôi đi làm bát cháo khác cho mợ.

Lành liền níu tay Duyên lại:

- Thôi, không cần đâu.

- Sao vậy mợ?

- Mới sáng sớm, em chưa muốn ăn liền bây giờ.

Lành nói tiếp:

- Hay là vầy, chị xem coi có công việc gì thì chị đi làm đi, lát rồi em gọi chị lên.

- Vậy tui đi nha mợ.

Lành khẽ cười rồi gật đầu biểu hiện đã chấp nhận. Duyên liền lui ra sau căn bếp để phụ giúp những người gia đinh làm việc chốn đây. Lành đi đến gian phòng khách, cô liền gặp cậu cả Hạ Gia Thế, anh là con trai trưởng của ông Giáp và bà Liên. Người sau này sẽ thừa hưởng gia tài nhiều nhất của nhà họ Hạ. Anh cả theo như Lành được biết, là một người vô cùng giỏi giang về những việc buôn hàng quán và rất giỏi văn thơ, với lại tính cách lại rất nhân hậu, hiền lành, chất phát, luôn quan tâm giúp đỡ những người có số phận nghiệt ngã. Những điều tốt này của anh cả cô biết được đều là nghe truyền miệng từ cả đám gia nhân bàn tán. Từ lúc đặt chân về làm dâu đến giờ, đây là lần đầu tiên, Lành chạm mặt trực tiếp với anh cả Gia Thế. Lành thân phận là em dâu, hạ thấp đầu chào hỏi:

- Chào anh cả.

Nhìn thấy Lành, anh cả niềm nở chào hỏi:

- Chào em nha Lành.

Lành bắt chuyện:

- Anh tính đi đâu mà trông có vẻ vội vàng thế?

- Anh để quên đồ nên về lấy mà. Thôi, anh đi nha, kẻo không kịp thì nguy lắm à.

Ấy vậy giờ đã giữa trưa, trời nóng gay gắt, đây cũng là giờ giấc của nhà họ Hạ sẽ cùng nhau tụ hợp lại tại một bên bàn, để vào bữa ăn trưa như những ngày khác. Mọi người đã có mặt đông đủ, trên bàn được bày đủ thứ món ăn, tất cả đều là những món, mà chỉ những nhà giàu trong vùng mới có cơ hội thưởng thức từng hương nếm vị. Lành ngồi cạnh bên chị cả và phía còn lại là mợ ba Trang Đài. Khi này, mợ cả gắp cho Lành một miếng thịt cá giòn tan:

- Em ăn cái này đi? Ngon lắm đó đa.

Lành đưa bát nhận lấy:

- Dạ! Em cảm ơn chị.

Mợ cả cũng làm tương đương như vậy cho em ba:

- Nè em ba, em ăn đi?

Mợ ba đưa chén lên nhận lấy tấm lòng từ chị cả của nhà:

- Em cảm ơn chị.

Tiếp tục bữa cơm gia đình, mỗi người mỗi bát, Lành từ tốn gắp cơm cho vào rồi nuốt xuống. Lúc này bỗng Lành bị ngẹn giữa cổ họng, cô cứ đập vào lòng ngực liên hồi. Chị cả thấy thế liền hỏi, vẻ mặt của Trang Đài nhìn Lành trông như đang lo lắng:

Mợ ba liền nhanh chóng rời khỏi ghế ngồi:

- Để em đi lấy nước.

Mợ cả vừa vỗ vào lưng Lành, vừa ngoái nhìn theo Trang Đài:

- Em đi nhanh nha.

Nhanh chóng Trang Đài cũng đã cầm ly nước trên tay mang đến cho Lành. Từ lúc đó, mọi người đều lo lắng cho cô, họ dừng bát đũa và nhìn về phía Lành. Hứa Văn hỏi:

- Em không sao đó chứ?

Mợ cả vuốt vuốt lưng Lành, trên tay cầm ly nước mà Trang Đài vừa rồi đưa nó cho cô:

- Em uống vào.

Mợ cả giúp cô uống nước, từ từ Lành cũng đỡ hẳn.

- Em cảm ơn.

Cậu cả hỏi han, với vẻ mặt hết sức lo lắng cho tình trạng khi nãy của Lành:

- Em không sao là tốt rồi.

Đến chiều, Lành đi dạo sân nhà, theo sau là Duyên, bất chợt chạm mặt với mợ ba Đỗ Trang Đài, cũng đang đi cùng con hầu của mình:

- Cảm ơn em vì lúc nãy.

Mợ ba trả lời, với một thái độ ngạo nghễ:

- Chị nghĩ tôi giúp chị như vậy, là tôi đang quan tâm đến chị đó sao? Chẳng qua dù gì thì chúng ta cũng chỉ là chung cùng phận dâu con cháu của nhà thôi đa. Nếu tôi giúp được thì tôi giúp. Với lại, tôi cũng không muốn chứng kiến một ai chết trước mặt tôi.

Nói xong, Trang Đài lập tức rời đi, vẻ mặt Lành trầm ngâm một hồi. Sau đó cô cũng chẳng để tâm những lời nói tiêu cực, từ chính miệng của em ba nói ra vài giây trước. Lành bước đi, đến cửa phòng chị cả, cô khẽ đưa tay lên gõ nhẹ: "Cốc... cốc". Một lúc sau, chị cả mở cửa, gương mặt nở một nụ cười chào đón:

- Em đến đây có cần việc gì không đa?

Mợ cả đưa hai tay vào trong, ánh mắt nhìn Lành để mời em hai vào:

- Mời em vào.

- Dạ chị.

Duyên lúc này cất giọng, trong khi Lành vừa mới bước được một bước:

- Mợ ơi.

Lành liền dừng chân, xoay lại hỏi:

- Có chuyện gì thế?

- Mợ ở đây nói chuyện với mợ cả, cho tôi xin phép đi ra sau phụ giúp mọi người.

Lành gật đầu đồng ý:

- Ừm, chị đi đi.

Duyên cúi đầu xuống:

- Dạ! Thưa mợ cả, mợ hai, tôi đi.

Xong việc, Lành bước vào trong phòng chị cả, nhẹ nhàng hạ người ngồi xuống ghế. Mợ cả Cẩm Tú tay bưng ấm trà, tay rót ra tách, tiếp đó cô đưa nó cho Lành. Mợ cả nhấp một ngụm rồi đặt tách xuống bàn, cất giọng hỏi:

- Hôm nay đến đây tìm chị, em hai có cần chị giúp gì à?

- Chẳng qua cũng không có gì, em chỉ đang cần tìm kiếm người để trút bầu tâm sự.

- Rồi, chuyện gì, nói chị nghe?

- Em không biết, chị có biết về chuyện em sắp nói ra không, em vẫn còn rất nhiều thắc mắc về cái chết của vợ đầu tiên của anh Văn.

- Là em Tuyết đó hả?

- Dạ đúng rồi đó chị

- Xin lỗi em, chị cũng không hiểu hết về câu chuyện của em Tuyết là mấy, nhưng chị chỉ biết, từ khi em Tuyết tự tử vì bị oan mà không ai tin. Thì chú hai luôn luôn tìm đến rượu chè để quên hết mọi ưu phiền.

Gương mặt Lành rũ xuống như cô cũng khá thất vọng. Không lâu sau khi mắt chợt để ý đến vẻ ngoài của Cẩm Tú, Lành liền hỏi về một vấn đề khác.

- Không sao đâu ạ. À! Mà chị ơi, em không biết chị xài cách gì? Mà trông chị như gái 18 đó đa.

Mợ cả Cẩm Tú sẽ sàng đưa tay che đi phần môi mà cười nhẹ:

- Em quả thật là tinh mắt lắm đa. Em thật sự có một đôi mắt biết nhìn đấy.

Mợ cả ngã về phía Lành, thì thầm nhỏ vào tai cô:

- Tất cả đều là do chị dùng bài cách này. Liệu em có muốn biết?

Lành gật đầu:

- Chị cứ nói, chỉ cần khiến mình trẻ trung hơn, cải tạo nhan sắc của người phụ nữ ngày càng đẹp hơn, da mặt láng mịn như chị kia, ai mà chẳng muốn biết chứ.

- Chị nghĩ rằng... Sau khi chị nói ra, em sẽ sợ mà chẳng dám thử qua dù chỉ một lần đó đa.

Lành chau mày lại thầm hồ nghi:

- Chị làm cho em tò mò quá đa. Không biết nó là cách gì mà chị phải cân nhắc em từng li của bài thuốc này?

- Chị sẽ nói thật với em, bài cách mà chị muốn nói cho em biết, nó vô cùng kinh khủng, rằng chị sợ em sẽ ám ảnh đến suốt cả cuộc đời với dạng người hiền lành, thật thà giống như em vậy đó hai à.

Sắc thái của Lành có vẻ rất căng thẳng, khi đang ngồi trước mặt mợ cả, để lắng nghe từng câu từng lời do chị ấy tâm sự, để kể về bài cách dung nhan gia tăng vẻ đẹp, trở nên trường tồn, hoặc là dung mạo được giữ vững một cách vĩnh hằng, tồn tại mãi mãi.

Mợ cả lại cất tiếng:

- Thế nào? Em có muốn biết không đa?

Lành khẽ gật đầu đồng ý, mợ cả liền bật người ngồi dậy, bước đi đường hoàng tiến đến gần cửa phòng rồi nhìn ra bên ngoài ngó trước ngó sau, cảm giác đã an toàn thật sự, không bóng người quanh quẩn khu vực này. Mợ cả liền đóng chặt cửa, phải thật sự chắc chắn mặc cho đó có là một con muỗi cũng không thể lọt qua, với lại bài cách dung nhan, tuyệt nhiên không thể để cho bất cứ một ai hay, về bí mật thầm kín của bản thân Cẩm Tú, do mợ cả tin tưởng Lành, là một con người biết giữ lời hứa, điều cô đã hứa với chị cả, đó như là một giao ước ẩn mật chỉ riêng hai người biết. Vật mà Cẩm Tú đã giấu nhẹm nó, xuyên suốt một thời gian dài làm dâu tộc Hạ, kể cả người đầu ấp tay gối với Cẩm Tú, là cậu Thế cũng chẳng biết được chuyện này.

Lát sau chị cả tiến vào bên trong, khi cô vừa thăm dò tình hình của bên ngoài phòng, thấy vậy Lành bèn hỏi:

- Có chuyện gì vậy chị? Sao chị lại khóa cửa, cứ khép hờ là được thôi mà.

Chị cả xoay lại nói với Lành:

- Em hai à! Đã đây là bí mật, nó phải được giữ một cách càng kín càng tốt, phơi cánh cửa ra như vậy, chị cũng không yên tâm là mấy, kẻo có ai nào đó lén phén đâu đây sao em. Bí mật này, trong nhà không một ai biết đâu. Nhưng chỉ riêng mình em thôi đó, chỉ có một mình em là chị chịu kể cho em biết thôi. Cho dù là anh Thế, anh ấy cũng chẳng biết đó đa.

Lành im lìm đợi chờ chị cả, Cẩm Tú đi về hướng tủ, nơi cất giữ toàn bộ bí mật của cô. Chẳng lâu, Cẩm Tú cũng mang ra khỏi, đặt nó lên trên bàn, để Lành tiện thể xem rõ. Bên ngoài được bao phủ bởi một tấm vải đỏ, để ẩn giấu đi thứ dị hợm bên trong mợ cả nói, tay chỉ vào thứ được che đậy bởi tấm vải mỏng dẻ.

- Đằng sau mảnh vải này, nó đang ẩn chứa một thứ.

Mợ cả nhẹ nhàng cầm lấy mảnh vải rồi lật tung nó rời khỏi chiếc bình thủy tinh không chút khập khừng. Lộ diện vật bên trong đó, quả thật đã khiến Lành phải giật mình khi vừa trông thấy. Phía sau mảnh vải ấy, là một chiếc bình thủy tinh trong suốt để người khác có thể quan sát rõ vật bên trong, chính là một thi hài của một hài nhi đang lơ lửng giữa một chất dịch có màu vàng đục. Trông thấy, Lành dường như tê cứng toàn thân, khi nhìn thấy một xác chết của một đứa trẻ đang được chứa đựng trong một chiếc bình đầy nước, nắp đậy kín đáo.

Mợ cả nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Lành:

- Em thấy rồi chứ đa?

Lành cau mày lại:

- Em... em.

- Em đừng có nghĩ ngợi lung tung, cái hài nhi này nó đã chết từ lúc vừa chào đời rồi, và pháp sư cũng đã làm một nghi lễ cầu cho đứa trẻ không mấy may mắn này sẽ chuyển sang một kiếp người khác.

- Vậy chị sẽ dùng nó bằng cách gì, để giữ mãi một nét đẹp thanh xuân?

Nhìn vào thân xác của một thi hài bé nhỏ, đang chìm ngập trong một chất dịch có màu vàng đục, phần da thịt ấy của thi hài đang dần dần theo năm tháng bị chất lạ ăn mòn và tan rã ra thành một chất lỏng.

Mợ cả trả lời ngay:

- Tất nhiên là mình sẽ dùng chất lỏng bên trong, chất lỏng này nó sẽ làm tan rã xương thịt, tủy cốt. Lúc đó bên trong sẽ chẳng còn đứa trẻ nữa mà chỉ còn một chất dầy đặc, mình sẽ dùng nó và đắp lên da mặt mỗi ngày một lần là sẽ giữ mãi một nét đẹp vĩnh cửu.

- Là... thật vậy sao? Em vẫn thấy có phần hơi tội lỗi.

- Lành à! Pháp sư người ta cũng đã làm phép, cầu siêu cho vong linh đứa bé về cõi Cực Lạc để sớm ngày đầu thai mà chuyển kiếp sang một kiếp người khác. Vừa mới sinh ra không may chết yểu, rồi dùng làm bài cách này nè em.

- Nhưng... tại sao chị lại có nó?

- Cái cách này cũng khó lắm em à, nếu gặp phải bà mẹ tham tiền vàng vật chất. Chịu bán xác của đứa con mình với một mức giá cao chót vót. Mà hiếm lắm mới gặp được. Đây toàn bộ là bí quyết ẩn mật của chị, em hứa với chị là đừng có nói cho ai biết đi.

Lành khẽ gật đầu:

- Dạ... dạ.

- Nếu lúc nào, em muốn trẻ trung như chị, thì đến gặp chị nha.

Vẻ mặt của Lành dường như chỉ biết cười để cho qua mọi chuyện.

- Còn nữa -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info