ZingTruyen.Asia

(VegasPete/ ABO) You are my destiny.

Chương 3

SODACHERY0808




"- Đầu tiên, bạn phải hiểu được ý nghĩa các ký hiệu ngôn ngữ không lời của của các bản vẽ kỹ thuật trên thế giới.

- Làm sao để hiểu được ngôn ngữ của sơ đồ mạch kỹ thuật?

- Bạn cần trang bị cho mình những kiến thức cơ bản để nhận dạng được các ký hiệu, hệ mạch này.

........

Pete đang ngồi trong phòng giáo viên và chỉnh lại giáo án. Sáng nay anh có lớp dạy, hình như là lớp K47. Nghe mấy thầy cô khác nói lớp này có năng lực nổi trội nhất trong các khối lớp kỹ thuật, sinh viên trong lớp này đa số là con của quan chức cấp cao của tinh cầu Beluga.

Áp lực quá!

Đã đến giờ vào học, Pete xách cái laptop đi vào phòng. Sinh viên lớp K47 thật thân thiện, tuy là con em của các tướng tá lớn nhưng rất lễ phép với thầy cô. Cậu cứ tưởng họ nghiêm túc nên ban đầu cũng hơi ngại, nhưng vừa mới vào lớp đã có một màn chào hỏi vô cùng nồng nhiệt thì cảm giác ấy cũng buông xuống. Họ bắt đầu vào học.

Vegas bước vào lớp muộn, hôm qua hắn về nhà lúc 04.00 sáng, hắn mới ngủ được ba tiếng đồng hồ rồi thức dậy đi học.

Pete gật đầu chào, hắn cũng gật đầu chào lại rồi đi vào.

Hóa ra đây là giáo viên mới à?

Sau khi yên vị ở chỗ ngồi của mình, hắn đánh giá Pete từ đầu đến chân, nhìn không sót chỗ nào.

Đẹp đấy!

Mông tròn thật!

Giọng nói cũng hay!

Đang đánh giá người ta thì hắn ngửi thấy một mùi dâu tây ngọt ngào.

Lạ thật, lớp này toàn là Alpha và Beta đâu có Omega nào đâu tại sao hắn lại nghe thấy mùi này nhỉ?

Nhưng sao mọi người vẫn bình thường thế , không nghe thấy mùi gì luôn à?

Hắn liền trấn an bản thân mình rằng chắc là mấy cô gái lớp hắn sáng này có mùi nước hoa mới thôi.

Trời xanh, nắng vàng. Trước lớp học mĩ thuật, gió thổi hiu hiu trên những cành cây bằng lăng tim tím.

Ở bên trong lớp học mĩ thuật, chàng trai có gương mặt thanh tú đang giảng bài. Phía dưới là những sinh viên chăm chỉ tô tô xóa xóa mô hình mạch điện. Có một chàng trai cao lớn ngồi cuối lớp không chú tâm được vào bài vẽ của mình, hắn nhìn chăm chăm vào người đang giảng bài kia, ánh mắt thâm trầm.

----------------------------------------------

Về đến nhà, nhưng Vegas không thể vứt được hình ảnh Pete ra khỏi đầu mình. Hắn thấy thầy giáo trẻ này thật thú vị làm sao, muốn chơi đùa một chút.

Vegas ngay lập tức gọi điện cho thám tử, hắn muốn biết tất cả thông tin về người này.

Sau một tiếng đồng hồ, cuối cùng thông tin của Pete đã xuất hiện ngay ngắn trên bàn làm việc của hắn.

Pete Phongsakorn Saengtharm

23 tuổi

Thạc sĩ tốt nghiệp đại học Nghệ thuật Berlin, Đức.

Đã từng có thời gian vừa đi du học vừa đi làm ở Pháp. Là trẻ mồ côi, được một sư thầy ở chùa nhận nuôi.

Nhà ở tỉnh Chonburi

Thông tin của cậu ngắn gọn chỉ có thế, Vegas nhíu mày. Con người này đơn giản như thế sao?

-------------------------------

Pete về nhà sau buổi dạy mệt mỏi, ngày hôm nay cậu đã nói liên tục trong vòng sáu tiếng đồng hồ. Tay cũng mỏi vì cầm cọ và phấn quá nhiều. Về đến nhà, con mèo mập Mino chạy ra cọ cọ vào chân cậu đòi ăn, Pete lấy thức ăn cho nó rồi dỗ dành:

- Ba thấy con béo lên rồi đấy nhé, Mino!

Con mèo không để ý đến lời nói của cậu cho lắm, nó chỉ tập trung vào dĩa thức ăn trước mắt thôi. Cho mèo ăn xong, cậu cũng nhanh chóng đi tắm rồi sửa soạn đi siêu thị mua đồ ăn.

Mỗi lần đi siêu thị, Pete đều mua thức ăn trong vòng hai tuần lễ, bởi vì cậu không có đủ thời gian để có thể đi chợ mỗi ngày. Vì sống một mình tự lập nên Pete nấu ăn khá tốt, một mình cậu có thể nấu được rất nhiều món mà không cần người giúp.

Hôm nay cậu mua rất nhiều đồ, nào là rau, cá, thức ăn cho mèo. Con mèo của Pete dạo này ăn rất nhiều, có lẽ cậu nên giảm cân cho nó thôi. Động vật mà béo phì đâu có tốt!

Đang nấu ăn trong bếp, tự nhiên trong đầu Pete xẹt ngang hình ảnh cậu con trai đeo mắt kính với vẻ mặt lạnh lùng đi trễ lúc sáng. Trong suốt buổi dạy hôm nay, cậu có cảm giác có ai đó đang nhìn mình. Ánh mắt nóng bỏng như quét từ đầu đến chân cậu, nhìn không sót bất cứ thứ gì trên người.

Nhớ đến thật là rùng mình mà.

Mà dạo này Pete thấy mình lạ lắm. Lúc đi siêu thị lúc nãy, cậu có thể ngửi thấy mùi tin tức tố của một số người gần đó, lúc đầu cứ tưởng là mùi nước hoa nhưng khi ngửi kỹ lần nữa thì chắc chắn đó là mùi tin tức tố.

Sao lạ vậy nhỉ, mình là một Beta mà. Sao mình có thể ngửi được những mùi hương đó chứ?

Pete đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, nhưng cậu lại gạt đi. Tự nghĩ rằng mình chỉ nhầm lẫn thôi.

Ăn xong, nhanh chóng dọn dẹp chén đũa. Dọn sạch sẽ ngôi nhà một lần nữa rồi cậu vào phòng đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia