ZingTruyen.Com

Van Tich Truyen Thien Tai Tieu Doc Phi

Edit & Dịch: Emily Ton.

Hàn Vân Tịch nắm chặt ngân châm, không chớp mắt nhìn Trưởng Tôn Triệt bước từng bước một tới gần, nàng khẩn trương đến nỗi ngừng cả hô hấp, giờ khắc này sẽ quyết định sinh tử.

"Ha ha, tiểu nương tử, bản công tử xem ngươi có thể trốn nơi đâu..."

Trưởng Tôn Triệt nở nụ cười dâm đãng, sờ trên mắt cá chân của Hàn Vân Tịch. Hàn Vân Tịch lập tức giật mình một cái. Nàng nhẫn!

Ai ngờ, Trưởng Tôn Triệt vẫn không ngừng di chuyển tới gần, ngược lại bất ngờ túm nàng xuống dưới người hắn, sau đó muốn nằm đè xuống.

Ngay trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc, nàng chạm trúng huyệt vị trên bụng của Trưởng Tôn Triệt, lập tức đâm vào hai châm. Trong phút chốc, Trưởng Tôn Triệt đang ép thân thể xuống dưới đột nhiên chìm vào trong yên tĩnh. Hắn giống như đã bị kích thích, cả người cứng lại.

Cùng lúc đó, Hàn Vân Tịch đột nhiên trườn ra từ bên dưới người hắn, lăn qua một bên, thời điểm Hàn Vân Tịch dừng lại, Trưởng Tôn Triệt vô lực nằm liệt xuống.

Thời gian chỉ thiếu chút nữa thôi, thật sự quá nguy hiểm!

Tuy nhiên, Hàn Vân Tịch nhìn ngân châm trong tay mình, lại nhìn nhìn Trưởng Tôn Triệt bất động trên sàn, đột nhiên có loại cảm giác muốn đâm vào tường.

Nàng quá khẩn trương, vì thế lực đạo đâm vào hai ngâm châm vẫn không đủ mạnh.

Trưởng Tôn Triệt say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, trong cơ thể hắn tràn ngập mị dược chính là ngọn nguồn tất cả sức lực của hắn. Lúc này, tuy rằng hắn đã xụi lơ, nhưng, nếu mị dược chưa hoàn toàn tan đi, hắn rất nhanh sẽ lập tức xao động tiếp.

Hàn Vân Tịch mồm to thở hổn hển, lập tức lợi dụng thời gian này lấy ra một ống tiêm chứa đầy loại thuốc kích thích từ hệ thống giải độc. Đây được xem như một loại dược vật khẩn cấp hữu hiệu nhất của nàng.

Mặc dù sử dụng loại dược này sẽ rất có hại sau khi uống rượu, nhưng, nàng không rảnh lo nhiều như vậy.

Sau khi nàng tự tiêm mình, lập tức khôi phục thể lực. Lúc nàng đang muốn đi qua châm lại hai châm trên người Trưởng Tôn Triệt, đột nhiên suy nghĩ lại, liền cảm thấy không ổn.

Trường Bình công chúa đưa gia hỏa trúng dược này tới cho nàng, nhất định đã có chuẩn bị cho hậu quả phía sau, vạn nhất có người xông vào và nhìn thấy một màn này, vậy thì cho dù nàng nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!

Nghĩ đến điều này, Hàn Vân Tịch hoàn toàn kinh ngạc. Đúng vậy, hiện tại quan trọng nhất chính là nàng phải trốn khỏi đây.

Nhưng, rất nhanh, Hàn Vân Tịch lập tức phát hiện ra, cửa phòng đã bị khoá trái từ bên ngoài. Đám người này, nhất định đã tính kế rất hoàn hảo!

Hàn Vân Tịch lập tức tìm kiếm cửa sổ, bất hạnh trong vạn hạnh, cửa sổ không hề bị bịt kín. Nàng chuyển ghế dựa đến và nhón chân lên, vội vàng đu người qua cửa sổ ra ngoài.

Sau đó thuận tay đóng cửa sổ lại, nàng dựa vào trên tường, thở ra từng ngụm từng ngụm. Mặc dù nàng đã trốn thoát an toàn, nhưng, trái tim vẫn đập kinh hoàng thình thịch thình thịch thình thịch. Nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ hãi không thôi.

Tuy nhiên, đúng ngay lúc này, hai giọng nói quen thuộc bỗng truyền tới từ một bên. Không phải ai khác, đúng là Mộ Dung Uyển Như và Lý công công.

"Đã đi vào đó bao lâu rồi?"

"Vào được một lát rồi. Uyển Như tiểu thư, đã đến lúc gọi người đến rồi!"

"Chờ một chút, ha ha, gạo nấu thành cơm mới thú vị." Mộ Dung Uyển Như cười.

"Ha ha, Uyển Như tiểu thư, nô tài hạ dược rất đủ liều lượng, lúc này nhất định là đang nấu!" Lý công công cũng cười.

"Tốt quá! Vậy ngươi đi gọi người đi, ta sẽ ở đây chờ."

"Được rồi, Uyển Như tiểu thư hãy chờ lĩnh thưởng đi, ngươi đưa ra ý kiến hay như vậy, sau khi sự thành, Trường Bình công chúa nhất định sẽ trọng thưởng ngươi!"

Lời này vừa rơi xuống, Hàn Vân Tịch lập tức nghe thấy được tiếng bước chân của Lý công công rời đi.

Nàng chậm rãi nheo hai mắt lại, hai tay sớm đã nắm chặt thành nắm tay, tức giận ngập trời.

Được lắm Mộ Dung Uyển Như! Xưa nay đã tính kế rất nhiều lần, không nghĩ tới lần này cư nhiên vẫn là ngươi. Hơn nữa, dám chơi loại thủ đoạn dơ bẩn này!

Thật sự là quá đáng!

Nếu người lấy một hạt kê của ta, ta sẽ đoạt lại người ba hạt gạo*. Bạch liên hoa nha bạch liên hoa! Lần này bổn vương phi sẽ không mang theo thù. Có thù oán, vậy hiện tại sẽ báo!

(*): Xem giải thích trong chương 34. {Edit & Dịch: Emily Ton}

Hàn Vân Tịch đi dọc theo vách tường, lặng yên không tiếng động đi tới. Chỉ thấy Mộ Dung Uyển Như đang nấp ở dưới cây nhỏ một bên. Nàng hít mấy hơi thật sâu, lúc này mới khí định thần nhàn đi ra.

Đến gần, Hàn Vân Tịch đột ngột mở miệng, "Uyển Như, sao ngươi ở chỗ này?"

"A"

Mộ Dung Uyển Như hét lên một tiếng, quay đầu nhìn lại, vẻ mặt không thể tin nổi.

Đúng là Hàn Vân Tịch! Là Hàn Vân Tịch! Sao nàng ấy lại ở chỗ này?

Nàng ấy không phải đã say và đang hôn mê trong phòng hay sao?

"Như thế nào, không nghĩ sẽ nhìn thấy ta, phải không?" Hàn Vân Tịch lạnh lùng chất vấn.

"Không... ta... ngươi..."

Mộ Dung Uyển Như khẩn trương, ai ngờ Hàn Vân Tịch không hề báo trước hung hăng rải một nắm độc phấn trên mặt nàng ta. Mộ Dung Uyển Như theo bản năng cúi đầu, xoa hai mắt, "Ngươi..."

Lời nói còn chưa nói ra, cả người đã nằm liệt xuống, hôn mê bất tỉnh.

Hàn Vân Tịch lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ ngoan ngoãn của Mộ Dung Uyển Như, không bao giờ có thể tưởng tượng nàng ta có thể làm ra sự tình như vậy.

Rất tốt, hôm nay một kế này nếu như chính là Mộ Dung Uyển Như hiến cho Trường Bình công chúa, như vậy, nàng sẽ tương kế tựu kế, để đóa bạch liên hoa này nếm thử, cái gì gọi là tư vị tự làm bậy không thể sống!

Hàn Vân Tịch quyết đoán nâng Mộ Dung Uyển Như đi đến sương phòng, nàng mở cửa phòng, ném Mộ Dung Uyển Như vào trong. Một kẻ hôn mê, một kẻ mang trong mình dược tính sắp phát tác lại, nói vậy rất nhanh sẽ có trò hay.

.......Edit & Dịch: Wattpad@Emily_Ton.....

Rất nhanh, Hàn Vân Tịch lập tức nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ cách đó không xa, chắc là Lý công công đang dẫn người tới xem diễn.

Nàng vội vàng thối lui qua một bên, trốn ở góc phòng, sửa sang lại xiêm y cùng với đầu tóc hỗn độn của mình, cổ tay áo đã bị xé rách một bên, nàng liền xé nát phía cổ tay áo bên kia, buộc lại thành nơ con bướm.

Quả nhiên, rất nhanh một đám người đều đã đi tới, cầm đầu đúng là Trường Bình công chúa.

"Người đâu? Ở nơi nào?" Trường Bình công chúa thở hổn hển. Nàng ta chạy một đường tới đây, khuôn mặt nhỏ hồng hồng.

Nàng ta quá mong đợi, ước gì có thể lập tức để cho mọi người nhìn thấy bộ dáng Hàn Vân Tịch bị vũ nhục.

Hàn Vân Tịch, lần này xem ngươi còn có bản lĩnh gì để xoay người!

"Công chúa, Bắc công tử một khi uống rượu say, gặp người sẽ lập tức đùa giỡn, ai cũng không dám tới gần, lần này cũng không biết hắn đã chạy đi đâu." Lý công công lớn tiếng trả lời.

Hàn Vân Tịch vừa nghe liền hiểu, đây rõ ràng là những lời kịch đã được chuẩn bị rất tốt.

"Hỗn trướng, không biết Tần hoàng thẩm cũng đang nghỉ ngơi ở chỗ này sao? Vạn nhất nháo đến Tần hoàng thẩm, vậy thì phải làm sao?" Trường Bình công chúa cố ý đề cao âm điệu, sự hưng phấn đều không thể nào che dấu.

"Công chúa, Tần Vương phi ở ngay trong gian trong phòng này, chắc hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì." Lý công công mang vẻ mặt lo lắng khoa trương.

Hắn liếc nhìn về phía cây cối một bên vài lần, trong lòng buồn bực. Mộ Dung Uyển Như vì sao còn chưa ra? Hiện tại nàng ta nên lên sân khấu! Nàng ta nên tới gõ cửa phòng Vương Phi nương nương!

Tuy nhiên, Mộ Dung Uyển Như không tới cũng không quan hệ, chỉ cần trong phòng có trò hay để xem là được!

"Không thể! Nhanh lên, hãy nhìn xem thế nào!"

Trường Bình công chúa gấp không thể chờ được Mộ Dung Uyển Như, bước xa vọt tới phía trước cửa phòng. Mọi người đều bị sự lo lắng của Trường Bình công chúa cũng bắt đầu khẩn trương, đều cùng nhau đuổi theo.

"Thịch thịch thịch" Trường Bình công chúa gõ cửa thật mạnh, "Tần hoàng thẩm, ngươi tỉnh sao?"

"Tần hoàng thẩm, ta là Trường Bình, ngươi tỉnh sao?"

"Tần hoàng thẩm, ngươi hãy mở cửa đi."

Trường Bình công chúa giả mù sa mưa gọi vài câu, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, không dấu vết đẩy một cái, lập tức cửa phòng liền mở ra một khe hở nhỏ.

"Ai nha, vì sao cửa lại không khóa" Trường Bình công chúa lớn tiếng đưa ra nghi vấn.

Tiếng nói vừa dứt, toàn trường lập tức trở nên yên tĩnh. Mọi người ở đây đều không phải kẻ ngốc, tất cả đều ý thức được có điều không thích hợp.

"Tần hoàng thẩm!"

Trường Bình công chúa cẩn thận kêu lên, đưa lưng về phía mọi người, khóe miệng giơ lên.

Rất nhanh, nàng ta gấp không thể chờ nổi bước vào trong phòng. Nhưng ai biết, mới đi vào không lâu đã lập tức hét lên, "A a..."

Vừa nghe tiếng nàng ta thét chói tai, Lý công công vui mừng, biết rằng sự đã thành.

"Sao lại thế này?"

"Tần Vương phi, công chúa điện hạ, có chuyện gì với vậy?"

Lý công công vội vàng đẩy cửa phòng mở ra hoàn toàn, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều vây lại xem. Gần như đồng thời, Lý công công cũng thét lên một tiếng chói tai, "A!"

Tại sao lại như vậy?

Thiên a, không nên là dạng này nha!

Chỉ thấy, bình phong trong phòng sớm đã bị đẩy ngã, Trường Bình công chúa đang đứng ở bên cạnh bình phong trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt xanh mét. Cách bình phong không xa, Trưởng Tôn Triệt chỉ mặc một cái quần chíp, đè ở trên người một nữ tử đang hôn mê, đang muốn cởi bỏ xiêm y của nàng. Và nàng kia không phải người nào khác, đúng là Mộ Dung Uyển Như.

Cửa phòng mở rộng ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Tất cả mọi người đều cực kỳ không thể tưởng tượng, đều không nghĩ tới nơi này sẽ nhìn thấy chuyện như vậy.

Thiên a, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mộ Dung Uyển Như vì sao lại ở chỗ này? Nơi này không phải là phòng nghỉ của Tần Vương phi hay sao?

Trưởng Tôn Triệt vẫn đang bị dược tính khống chế, mặc dù bị người vây xem, nhưng động tác trong tay vẫn tiếp tục gấp gáp. Mọi người ở nơi đây đều đã bị dọa đến nỗi ngây người, trong lúc nhất thời không có người đi tới ngăn cản.

Lúc này, Hàn Vân Tịch đi ra từ một bên, đẩy đám người ra, "Làm sao vậy? Vì sao lại thế này?"

Nàng vừa đến cửa, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, tức giận mắng, "Trưởng Tôn Triệt lớn mật, còn không ngừng tay!"

Lời này vừa ra, mọi người đang ngốc lăng như pho tượng mới bắt đầu bình thường trở lại. Tất cả nữ tử đều thối lui ra ngoài, một đám đỏ bừng mặt, trong khi đó Trưởng Tôn Triệt vẫn thờ ơ hết thảy.

"Dâm tặc!"

Hàn Vân Tịch nhìn thấy một chậu nước một bên, lập tức mang qua, đổ lên trên người Trưởng Tôn Triệt và Mộ Dung Uyển Như.

Một chậu nước lạnh tạt lên, Trưởng Tôn Triệt mới dừng động tác lại. Cùng lúc đó, Mộ Dung Uyển Như đang hôn mê cũng lập tức tỉnh lại. Nàng ta vừa nhìn thấy nam nhân đáng khinh ở trên người mình, cúi đầu lại nhìn thấy xiêm y của mình đều bị xé nát, lập tức thét lên chói tai, "A..."

Một tiếng thét chói tai này, thật tình có thể xé xuyên qua bầu trời, chói tai đến nỗi khiến người khó chịu.

Mộ Dung Uyển Như luống cuống, mặt mày thất sắc, hoảng sợ vạn phần.

Tại sao lại như vậy?

Thiên a, rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì?

"Cút ngay, cút ngay! A... Cứu mạng! Người tới! A... Cứu mạng!"

Nàng ta hung hăng đẩy Trưởng Tôn Triệt, khóc lớn kêu to giống như điên rồi.

Đáy mắt Hàn Vân Tịch hiện lên một sự lạnh lẽo, tức giận, "Người tới, còn không nhanh chóng kéo người ra!"

Lời này vừa ra, Mộ Dung Uyển Như mới chú ý tới sự tồn tại của mọi người quanh mình, cũng phát hiện ra sự tồn tại của Hàn Vân Tịch. Nàng ta đều trợn tròn mắt. Sao điều này có thể....

Có hai nam tử chạy ra khỏi đám người, vội vàng kéo Trưởng Tôn Triệt ra. Thần trí Trưởng Tôn Triệt vẫn không rõ ràng, bắt đầu giãy giụa, phun ra những lời tục tĩu.

"Buông ta ra, tiểu nương tử chờ ta!"

"Các ngươi buông ta ra, ta phải vui vẻ, vui vẻ một trận."

.......

Mộ Dung Uyển Như nghe được những lời dơ bẩn này, nhục nhã đến nỗi cả khuôn mặt đều trở nên méo mó, gần như nổi điên. Nàng ta không rảnh nghĩ nhiều vì sao Hàn Vân Tịch lại bình yên vô sự, vì sao chính mình lại lưu lạc đến nông nỗi này.

Nàng ta không muốn nghe, nàng ta che lỗ tai lại, giống như đã nổi điên khóc kêu, "A a a....A a a..."

Một kẻ nói ra những lời tục tĩu, một kẻ thét chói tai không ngừng, cả hai đều mất khống chế, Trường Bình công chúa vẫn còn sững sờ tại chỗ, những người khác ai cũng không dám lên tiếng.

Phải biết rằng, chuyện này không phải là việc nhỏ.

Tuy rằng Mộ Dung Uyển Như là dưỡng nữ, nhưng cũng là viên ngọc trong lòng bàn tay Nghi thái phi. Sự tình đã nháo lớn!

Hàn Vân Tịch lạnh lùng nhìn Mộ Dung Uyển Như, cũng không có bất luận đồng tình nào. Hôm nay nếu hệ thống giải độc không nhắc nhở nàng, người bị xé hỏng lúc này chính là nàng.

"Lý công công, lấp kín miệng súc sinh kia, áp xuống giải rượu đi." Hàn Vân Tịch rốt cuộc mở miệng.

Lý công công dùng sức đưa mắt ra hiệu với Trường Bình công chúa. Đáng tiếc, Trường Bình công chúa quá sợ hãi nên vẫn thờ ơ. Lý công công chỉ có thể căng da đầu mang người rời đi.

"Mộ Dung Uyển Như, ngươi đủ rồi! Rốt cuộc vì sao lại thế này? Mặt mũi Tần Vương phủ đều bị ngươi ném hết!"

Hàn Vân Tịch tức giận, điều này khiến Mộ Dung Uyển Như đang thét chói tai đột nhiên im bặt. Cùng lúc đó, Trường Bình công chúa cũng phục hồi lại tinh thần, nhìn qua.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com