ZingTruyen.Info

Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 151: Đấu rượu, phiền toái không nhỏ

Emily_Ton

Long Thiên Mặc không thể tin nổi nhìn Hàn Vân Tịch. Đây là lần thứ hai hắn nhìn nàng gần như thế. Lần đầu tiên là thời điểm khi nàng trị quái bệnh cho hắn, cứu tính mạng hắn.

Cảm giác lần này, không hề giống như lần trước. Ngay cả khi hắn cố ý phớt lờ, hắn vẫn không thể dối mình. Hắn thích nữ tử này! Hơn nữa, hắn cũng biết, nữ tử này khác với Đoan Mộc Dao. Đoan Mộc Dao có thể phụ tá hắn yên ổn ngồi trên vị trí Thái tử, củng cố ngồi lên đế vị trong tương lai; nhưng Hàn Vân Tịch, lại có thể nâng toàn bộ cuộc sống của hắn tới một độ cao khác.

Chỉ là, hắn luôn nhắc nhở chính mình một sự thật, nam nhân sau lưng nữ nhân này, cũng có thể nâng đỡ hắn lên đế vị, nhưng càng có thể hủy hoại hết thảy hiện giờ hắn đang có dễ như trở bàn tay.

Hắn, không thể trêu vào!

Kiến càng sao có thể rung cây? Ngôi sao sao có thể tranh giành phát sáng cùng với mặt trăng? (蚍蜉豈能撼樹?孤星如何同耀月爭輝?)

Hắn chỉ có thể âm thầm chờ mong ở trong lòng, có lẽ, Tần Vương vẫn còn chưa phát hiện ra nữ nhân này khác người. Có lẽ, Tần Vương cao ngạo sẽ bỏ qua nữ nhân này. Có lẽ, tương lai một ngày nào đó, hắn sẽ còn có hi vọng.

Long Thiên Mặc vỗ tay, khiến mọi người vẫn đang đắm chìm ở trong chấn động bắt đầu bình thường trở lại, rất nhiều người cũng theo đó vỗ tay.

"Thật tuyệt, tinh thần bay cao, hào hùng cởi mở, một câu này, nhất định sẽ thành kinh điển!"

"Vương Phi nương nương quả thực thâm tàng bất lộ, ánh mắt Tần Vương điện hạ quả nhiên rất tốt, ha ha!"

"Không hổ là Tần Vương phi, tại hạ tâm phục khẩu phục!"

"Nếu không có sự khoan dung nhất định, tuyệt đối sẽ không thể đưa ra những câu như vậy. Vương Phi nương nương, chúng ta xác thật không cần phải làm thêm bất kỳ bài nào nữa!"

......Edit & Dịch: Wattpad@Emily_Ton.....

Những người mới vừa rồi chờ xem Hàn Vân Tịch bị chê cười, đa số đều thoải mái hào phóng khen ngợi Hàn Vân Tịch, cam tâm tình nguyện tự thấy mình không bằng.

Khi ngươi đạt tới độ cao nhất định, sẽ bị rất nhiều người ghen ghét; Nhưng, khi ngươi đạt tới độ cao chân chính, sự ghen ghét của bọn họ sẽ biến thành sự ngưỡng mộ ngươi. (Emily's Note: 當你達到一定的高度時,很多人會嫉妒;可是,當你達到真正的高度,嫉妒你的人就隻會仰視你了: After one reached a certain level of skill, many people would grow jealous. But when one truly reached a high level, their jealousy would change to admiration instead)

Hàn Vân Tịch cũng không thích đạo văn, tuy nhiên, biện pháp này nếu có thể lấp kín miệng đám người này, có thể giúp cho những nữ nhân này luôn tự cho mình là đúng, biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*, nàng vẫn rất vui lòng đóng vai Lôi Phong** một hồi.

(*) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (天外有天, 人外有人): bên ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, người có người tài hơn.
(**) Lôi Phong (雷锋): (1940-1962), một người lính đã trở thành một mô hình vị tha và lòng trung thành với Đảng Cộng sản Trung Quốc như sự tuyên truyền của chính phủ trong những năm 1960.

Mà hiện tại, chính là cơ hội báo thù của nàng.

Nàng nhìn về phía Đoan Mộc Dao, cười nhẹ nhàng, "Vinh Nhạc công chúa, tới phiên ngươi."

Lúc này, Đoan Mộc Dao mới bình thường trở lại từ trong khiếp sợ, trái tim đột nhiên đập lạc một nhịp, thân mình không nhịn được bắt đầu run rẩy.

Đã đến lượt nàng nên biểu hiện.

Tuy nhiên, nếu nàng không làm ra những câu thơ tốt hơn, đó chính là làm nền cho Hàn Vân Tịch, đó chính là mất mặt xấu hổ!

Hơn nữa, Hàn Vân Tịch mới vừa rồi đã nói, sợ mình làm thơ xong thật sự quá tốt, sẽ khiến nàng ngượng ngùng làm tiếp.

Hiện giờ, nếu như nàng thật sự làm thơ, ngược lại không tốt bằng nàng ấy, chẳng phải là thật sự ứng nghiệm với lời nàng ấy đã nói hay sao? Khiến chính mình càng thêm mất mặt!

Nàng nên làm gì bây giờ?

Ban đầu vốn là muốn cho Hàn Vân Tịch mất mặt, nhưng hôm nay chính mình lại rơi vào tình thế bị mọi người vây xem, tiến thoái lưỡng nan. Theo thời gian trôi qua, toàn trường càng ngày càng trở nên an tĩnh, khuôn mặt Đoan Mộc Dao cũng dần dần đỏ lên, nàng ta hận không thể tìm được một khe đất để chui vào.

Mọi người đều chờ đợi, mấy người vừa rồi bị Trường Bình công chúa điểm danh, đều cảm thấy thật sự may mắn, may mắn chính mình không lên sân khấu. Nếu không, hiện giờ người xấu hổ chính là chính mình.

Hàn Vân Tịch, nữ nhân này thật là đáng sợ, quá thâm tàng bất lộ. Có vẻ như, sau này vẫn nên ít xung đột trực tiếp với nàng ấy, nếu không chết như thế nào cũng không thể biết!

Không thể không nói, lúc này, ngay cả Trường Bình công chúa cũng đều đang cảm thấy may mắn, may mắn người đánh đố cùng với Hàn Vân Tịch chính là Đoan Mộc Dao. Nếu đổi thành là nàng ta, vậy trò cười lớn nhất hôm nay sẽ là chính nàng ta!

Sự nhẫn nại của Hàn Vân Tịch chỉ có hạn, nàng cười cười, có lòng tốt nhắc nhở, "Vinh Nhạc công chúa, ngươi suy nghĩ thật lâu nga, ngươi đều đã ra nhiều tập thơ như vậy, chỉ là vịnh mai mà thôi, không cần phải suy nghĩ nhiều, đúng không?"

Đoan Mộc Dao đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Vân Tịch, thấy thần thái ánh mắt nàng ấy rạng ngời, thật sự hận không thể một kiếm giết chết nữ nhân này. Nàng ta hít sâu mấy hơi, cuối cùng vẫn tự nhận thua, nghiến răng nghiến lợi nói, "Vương Phi nương nương lợi hại, bản công chúa tự nhận không bằng!"

Hàn Vân Tịch, nha đầu này tuyệt đối là người có thù tất báo, nàng không khiêm tốn chút nào, cười ha hả nói, "Ai nha, không phải ta sớm đã nhắc nhở ngươi, ngươi vẫn muốn ta làm trước, vẫn muốn đánh đố. Điều này... ngươi hãy thực hiện đánh cuộc đi!"

Đoan Mộc Dao tức giận đến nỗi máu tươi đều nảy lên tận cổ họng. Trời mới biết nàng ta có bao nhiêu nghẹn khuất. Nàng ta đè thấp giọng, oán hận nói, "Đương nhiên, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, bản công chúa từ đây sẽ không bao giờ làm thơ từ ca phú nữa!"

Hàn Vân Tịch rất vừa lòng, cười rạng rỡ vô hại. Nàng quay đầu lại nhìn về phía Trường Bình công chúa, "Trường Bình, chúng ta còn đấu những thứ khác sao? Vẽ tranh, cầm nghệ hay là đấu cờ?"

Trường Bình công chúa nơi nào còn dám đáp ứng, vội vàng cự tuyệt, "Hàng năm đều đấu những thứ đó, thật không thú vị nữa, ta nghĩ không cần đâu!"

Hiện giờ, ai cũng không biết mức độ khả năng của Hàn Vân Tịch, ai còn dám đấu cùng nàng ấy!

Trường Bình công chúa thật sự hối hận muốn chết!

Nếu sớm biết rằng kết quả sẽ như thế này, nàng sẽ không lăn lộn đấu thơ làm gì. Không chỉ không đấu chết Hàn Vân Tịch, ngược lại khiến nàng ấy dẫm lên Vinh Nhạc công chúa, kinh diễm một phen.

Bài thơ vừa mới kia, một khi được lưu truyền ra ngoài, nhất định sẽ khiến cho toàn bộ đế đô Thiên Ninh oanh động. Thực tế là Hàn Vân Tịch đã đánh bại Vinh Nhạc công chúa, khiến Vinh Nhạc công chúa từ bỏ thơ từ ca phú cả đời, nếu tin tức này được truyền ra ngoài, không những oanh động đế đô Thiên Ninh, phỏng chừng còn muốn oanh động toàn bộ Vân Không Đại Lục.

Phải biết rằng, Vinh Nhạc công chúa chính là tài nữ có tiếng ở Vân Không, đánh bại một vị Vinh Nhạc công chúa, không vang danh cũng khó.

Phải biết rằng, sở dĩ Vinh Nhạc vang danh Vân Không Đại Lục, ngoại trừ thực học ra, cũng đã dành không ít tâm tư, thời gian và tiền tài xây dựng hình tượng ở trong công chúng. Trong khi đó, Hàn Vân Tịch quả thực chỉ dùng một bài thơ, đã đạt được lợi thế áp đảo.

Sau khi Trường Bình công chúa từ chối, mọi người ở đây cũng không ai dám tiếp tục khơi mào thêm sự tình gì nữa. Một vòng trà bánh mới lại được đưa lên, tất cả mọi người đều an tĩnh nhấm nháp.

Trường Bình công chúa hậm hực cúi đầu uống trà, quá ngoài ý muốn, nàng ta cần thời gian để định thần một chút, một lần nữa nhìn xem kỹ Hàn Vân Tịch.

Trong khi đó, Đoan Mộc Dao thật sự đã bị đả kích, càng nghĩ càng thêm nghẹn khuất, càng nghĩ càng cảm thấy nhục nhã, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn người khác. Rốt cuộc, nàng ta vẫn ngồi không yên, lấy lý do thân mình không thoải mái, rời khỏi yến hội trước. Nàng ta phải rời đi, bởi vì Long Thiên Mặc đang mang hoàng mệnh, chỉ có thể cùng theo nàng ta rời đi.

Hàn Vân Tịch vừa có tư vị nhấm nháp điểm tâm, vừa nhìn bóng dáng Đoan Mộc Dao rời đi.

Càng nhìn, nàng càng không nhịn được nhớ tới Long Phi Dạ. Đã qua một thời gian không nhìn thấy tên kia! Thật ra nàng cho rằng hôm nay Long Phi Dạ cũng sẽ tiếp khách, ai biết người tới lại là Long Thiên Mặc.

Tin đồn nói rằng, người được hòa thân có ba người, Long Phi Dạ, Long Thiên Mặc và Mục Thanh Võ. Nhìn vào thái độ của Trường Bình công chúa, Mục Thanh Võ chắc chắn sẽ không có khả năng, vì thế sẽ dừng ở lựa chọn là Long Phi Dạ và Long Thiên Mặc.

Tên kia rốt cuộc nghĩ như thế nào đây?

Nói tự nhủ với bản thân không thèm quan tâm tới chuyện của hắn, chỉ là, lúc này Hàn Vân Tịch bất giác lại bắt đầu rối rắm.

Chỉ còn vài ngày nữa sẽ là ngày tết, Đoan Mộc Dao muốn ở lại Thiên Ninh ăn tết, vậy nàng ta định ăn tết 30 ở nhà nào đây?

Sự tình hoà thân, có phải năm sau sẽ có tin tức hay không?

Năm sau Long Phi Dạ sẽ đi ra ngoài, việc này là thật vậy chăng?

......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Chỉ chốc lát sau, rượu hoa mai đã được đưa lên. Trường Bình công chúa lúc này mới ngẩng đầu lên, vừa nhấc đầu đã phát hiện Mộ Dung Uyển Như vẫn luôn đưa mắt hướng về phía nàng ra hiệu.

Trường Bình công chúa liếc mắt nhìn rượu hoa mai đã được đưa lên một cái, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, bắt đầu tỉnh táo lên lần nữa. Nàng hướng về phía Mộ Dung Uyển Như gật gật đầu, ý bảo nàng ta yên tâm.

Rượu hoa mai! Hoa Mai yến mới được nửa chừng, mặc dù một nửa này đã bị Hàn Vân Tịch nổi bật hết, tuy nhiên, vẫn còn có nửa sau!

Lần này, Trường Bình công chúa đã tự mình chuẩn bị rất chu đáo, sao có thể dễ dàng buông tha Hàn Vân Tịch?

Trò hay, đang chờ nàng ấy trong nửa sau của yến hội!

Rượu hoa mai, đặc biệt chỉ có tại Hoa Mai yến, là loại rượu được ủ từ tuyết và hoa mai năm trước mà thành.

Rượu này có mùi thơm ngọt ngào, rất dễ say lòng người, mọi người thường chỉ nếm qua. Đương nhiên, cũng thường xuyên có người mê rượu, không cẩn thận bị say thì sẽ được đưa đến sương phòng nơi xa để nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tự mình quay về.

Sau khi nếm thử một vài ngụm rượu, Trường Bình công chúa liền mở miệng nói, "Hàng năm đều là thơ từ ca phú, cầm kỳ thư họa không còn thú vị nữa, thưởng thức hoa mai cũng đã thưởng thức đủ rồi. Ta thấy, chúng ta hãy nghĩ trò mới, như thế nào?"

"Nói vậy, công chúa đã có ý tưởng gì hay, đúng không?" Mộ Dung Uyển Như vẫn luôn không lên tiếng, rốt cuộc đã mở miệng.

Mấy nữ tử bên cạnh nàng ta cũng ùa theo phụ họa, "Đúng là nên chơi trò mới, năm nay công chúa chủ trì, công chúa hãy quyết định đi!"

"Công chúa điện hạ, ngươi có ý kiến gì hay thì hãy nhanh chóng nói đi!"

........Edit & Dịch: Emily Ton....

Trường Bình công chúa cười ha hả, "Năm nay, mẫu hậu không có ở đây, chúng ta hãy chơi lớn, thế nào?"

Lời này vừa ra, trong lòng Hàn Vân Tịch cảm thấy bất an, nàng ngay lập tức cảnh giác, nhưng, gần như tất cả mọi người ở đây đều rất vui sướng, cùng nhau tán đồng, không khí rất sôi động.

Trường Bình công chúa đứng lên, "Chúng ta hãy đấu rượu! Đấu rượu hoa mai này!"

"Mới mẻ! Vậy hãy chơi trò này!"

"Công chúa điện hạ, chủ ý này rất tốt, nữ tử chúng ta không thua nam nhân, hôm nay hãy đấu tửu lượng một trận!"

Đấu rượu, có thể vui vẻ hơn nhiều so với đấu thơ, đặc biệt là đối với không ít nữ tử ở đây mà nói, đây là dịp hiếm khi được buông bỏ trói buộc, thể hiện được cảm xúc thật của mình. Mọi người đều rất vui vẻ hứng thú. Hoàng hậu không có ở đây, Trường Bình công chúa chủ trì, dù sao đã có Trường Bình công chúa chống lưng, không ai cần phải kiêng kỵ gì.

Đương nhiên, một số nam tử đều trong trạng thái chờ xem, cũng không có ý định tham gia. Rốt cuộc, đấu rượu cùng với nữ tử, ít nhiều đều có chút không công bằng. Nhưng nếu nhìn xem nữ tử đấu rượu với nhau, thật ra là một trong những niềm vui trong cuộc sống của bọn họ. Tuy nhiên, đối Bắc Nam công tử đang ngồi cùng nhau, lại rất nóng lòng muốn thử, trong mắt nhảy nhót khó giấu.

Công tử Triệt nhẹ lay quạt xếp, tươi cười mê người, "Trường Bình công chúa, đấu pháp như thế nào?"

Trường Bình công chúa chỉ chờ đợi những lời này mặc thôi, lập tức trả lời, "Trong những năm trước, những người mới đều phải hiến nghệ một hồi, ta thấy năm nay tất cả các ngươi hãy cùng đấu, có dám hay không?"

Người mới, đó là chỉ những người lần đầu tiên tham gia yến hội năm nay, cũng chính là ba người Hàn Vân Tịch, công tử Bắc Nam.

Muốn bọn họ đấu rượu?

Đây là có ý gì?

Hàn Vân Tịch nhíu mày nhìn về phía Trường Bình công chúa, "Trường Bình, hãy nói rõ ràng đi! Ngươi muốn bổn vương phi đấu rượu cùng với nam nhân? Có ý gì?"

Trường Bình công chúa làm bộ không hiểu ý tứ trong lời nói của Hàn Vân Tịch, rất nghiêm túc trả lời, "Chính là ba vị mới các ngươi cùng đấu với nhau để chọn ra một vị chiến thắng, sau đó là người đứng thứ hai. Vương Phi nương nương, không phải là ngươi không dám, đúng không? Không dám cũng không sao, nhận thua, ngươi có thể rời đi."

Tiếng nói vừa dứt, Mộ Dung Uyển Như lập tức mở miệng, "Tẩu tử, mọi người đều đang cao hứng như vậy, ngươi không nên khiến bọn họ thất vọng!"

"Đúng vậy đúng vậy, Vương Phi nương nương, chúng ta thực sự rất xem trọng ngài!"

"Vương Phi nương nương, ngài hãy đại biểu cho nữ tử chúng ta, thắng hai người bọn họ! Đừng mất mặt!"

"Vương Phi nương nương, hiếm khi có rượu tốt như vậy, đừng cô phụ nó!"

......

Mọi người, ngươi một lời ta một ngữ bắt đầu khuyên, Hàn Vân Tịch biết mình không thể trốn thoát, nàng liếc mắt nhìn công tử Bắc Nam một cái, đáy mắt hiện lên một sự phức tạp. Phiền toái chân chính đã tới!

Tửu lượng của nàng không kém, nhưng cũng không tuyệt vời như vậy.

Hai công tử Bắc Nam này nàng từng nghe nói qua. Một kẻ phong lưu thành tánh, đắm chìm ở trong nhà thổ. Một kẻ suốt ngày trà trộn ở nơi con hát. Cả hai người đều cả ngày đắm chìm trong rượu!

Nếu nàng không tham gia, không chỉ khiến mọi người thất vọng, mà còn sẽ có cớ cho người ta mượn. Nhưng nếu nàng tham gia, thật sự là một trận đánh rất ác liệt!

Note: Nhắc lại một lần nữa - Truyện siêu dài, mỗi chương cũng siêu dài, vậy nên những ai cảm thấy nhân vật không phù hợp với khẩu vị mình thì mời lăn, không cần xả bức xúc kiểu như "truyện ko hay; truyện ko thú vị bla bla..." trên này, nếu không ad block hết!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info