ZingTruyen.Com

Van Tich Truyen Thien Tai Tieu Doc Phi

Edit & Dịch: Emily Ton.

Hàn Vân Tịch ngơ ngác đứng đó, mặc kệ người qua đường hỏi như thế nào, nàng cũng không có phản ứng gì.

Cho đến khi bóng dáng quen thuộc phía trước đã biến mất không thấy, nàng mới bình thường trở lại từ thế giới của mình. Lúc này, người qua đường đều đã phân tán.

Chỉ là, mặc dù đã bình thường trở lại, trái tim nàng vẫn thấy ngột ngạt, khó chịu.

Giữa Long Phi Dạ và Đoan Mộc Dao, giữa sư huynh và sư muội, chẳng lẽ thực sự tồn tại quan hệ gì đó?

Nếu không, gia hoả kia luôn luôn không cho bất luận kẻ nào ngoại lệ, vì sao sẽ buông dáng người, đưa Đoan Mộc Dao đi dạo phố? Điều này quá không giống phong cách của hắn.

Thời điểm đối phó với độc cự mãng, Long Phi Dạ nóng vội bảo vệ tính mạng Đoan Mộc Dao như vậy. Tuy nhiên, thời điểm ở Dược Quỷ cốc, Long Phi Dạ lại không có bất luận thiên vị nào, ngược lại gần như hướng về phía nàng.

Mặc dù lúc trước sở dĩ hướng về phía nàng, bất quá là bởi vì hắn và nàng đều có cùng mục đích, vì huyết sinh đan.

Nếu như lúc trước, hắn không gánh vác hoàng mệnh, hắn có thể vẫn đứng ở phía bên nàng hay không?

Hàn Vân Tịch suy nghĩ, suy nghĩ, mỉm cười, tự mình khẽ cười giễu mình.

Chuyện gì xảy ra với nàng vậy?

Nàng bất quá là Vương phi trên danh nghĩa của Long Phi Dạ mà thôi, giữa hắn và Tiểu sư muội hắn có quan hệ gì, có quan hệ gì với nàng đâu?

Sư huynh sư muội vốn dĩ luôn tương thân tương ái, có gì kỳ lạ đâu?

Nghĩ đến điều này, Hàn Vân Tịch thở thật sâu một hơi, khiến mình bình tĩnh lại, nàng thậm chí còn nỗ lực khẽ động khóe miệng, hiện lên tươi cười lạc quan.

Nàng vẫn duy trì tươi cười, đột nhiên xoay người, đi theo hướng khác.

Ai ngờ, khi nàng quay người lại, động tác quá lớn nên trực tiếp đụng phải người phía sau. Hàn Vân Tịch đang muốn xin lỗi, không ngờ người nọ lại hung hăng đẩy nàng một phen, "Tìm chết! Dám đâm vào bổn thiếu gia!"

Hàn Vân Tịch định thần nhìn lại, chỉ thấy đối phương là một đại thiếu nhà giàu, dáng người mập mạp, sau đầu cắm nghiêng một cây quạt xếp, vẻ mặt ăn chơi trác táng.

Hắn nhìn thấy Hàn Vân Tịch phù hợp với tiêu chuẩn của hắn, đại thiếu gia béo nổi lên lòng xấu xa, lạnh lùng nói, "Nhìn cái gì mà nhìn, đi đường không có mắt sao? Không nhìn thấy phía sau có người hay sao?"

"Ngươi cho rằng mỗi người đều giống như ngươi, lớn lên đều có đôi mắt ở sau ót sao?" Hàn Vân Tịch vẫn mỉm cười.

"Ai u, tiểu nương tử miệng còn rất lợi hại!"

Đại thiếu gia béo nói, gỡ quạt xếp xuống và duỗi nó tới cằm của Hàn Vân Tịch. Thật không may, Hàn Vân Tịch đã gạt nó sang một bên trước khi nó chạm tới nàng, cũng nhân cơ hội phân tán thứ gì đó trên khuôn mặt đại thiếu gia béo. Hắn hít được một mùi hương tinh tế, theo bản năng dùng sức ngửi một chút.

Ai ngờ, một ngửi này, hắn bỗng nhiên cười ngây ngô, đứng tại chỗ, bắt đầu cởi quần áo.

Mà lúc này, tươi cười trên mặt Hàn Vân Tịch rốt cuộc đã biến mất, thay vào đó chính là vẻ mặt âm trầm. Nàng thậm chí không liếc mắt nhìn về phía đại thiếu gia béo một cái, xoay người rời đi.

Đang mang một bụng lửa giận, đồ không có mắt này, không thấy tâm tình nàng cực kỳ xấu hay sao? Dám ở trêu chọc nàng lúc này, quả thực là tìm chết!

Tốt thôi, nàng thừa nhận tâm tình mình rất tệ.

Đưa lưng về phía hướng Long Phi Dạ đã đi xa, Hàn Vân Tịch lang thang ở trên đường cái không có mục tiêu. Cho đến khi hoàng hôn, nghe thấy một tiếng trống truyền tới từ một ngôi chùa Hộ Quốc nơi xa, nàng mới nhớ tới một chuyện quan trọng.

Buổi chiều nàng có hẹn với Cố Bắc Nguyệt.

Đã quá thời gian ước định khoảng một canh giờ hai khắc (2:30h), Hàn Vân Tịch không suy nghĩ nhiều, trực tiếp chạy như bay về phía trà lâu Minh Hương, tiến vào phòng riêng, nhìn thấy Cố Bắc Nguyệt vẫn còn đang đợi nàng.

Nàng ngay lập tức xin lỗi, "Xin lỗi, ta đến muộn."

Cố Bắc Nguyệt không những không trách cứ, còn vội vàng rót một chén nước cho nàng, "Vương Phi nương nương có thể tới, đã là vinh hạnh của tại hạ, uống chén nước trước, không vội."

Không vội, nàng đã đến quá muộn như vậy, người này còn nói không vội, tính tình quả là quá tốt đi!

Cho dù thân phận và địa vị khác nhau, nhưng nàng thật sự nhìn không ra một chút oán giận từ trong ánh mắt dịu dàng của hắn.

Mỗi khi nhìn đến đôi mắt dịu dàng của hắn, Hàn Vân Tịch lại suy nghĩ, không biết thiên hạ này có cô nương nào có đủ phúc khí, có thể gả cho người này.

Hàn Vân Tịch uống vào mấy ngụm nước, rất nhanh phát hiện ra sắc mặt Cố Bắc Nguyệt không thích hợp. Mặc dù nàng thông thạo hơn về độc y, nhưng chung quy cũng coi như là một đại phu. Nhìn xem sắc mặt này của Cố Bắc Nguyệt, giống như vừa hồi phục sau một căn bệnh nặng, mới khôi phục một chút, vẫn cần phải tĩnh dưỡng.

"Cố Bắc Nguyệt, có chuyện gì với ngươi vậy?" Hàn Vân Tịch nóng nảy, buột miệng thốt ra tên họ đầy đủ của hắn.

"Trước đó vài ngày, ta quá mức mệt nhọc, vừa ra khỏi cung gặp gió lớn nên bị nhiễm phong hàn, bệnh nặng một hồi." Cố Bắc Nguyệt nhẹ nhàng đáp.

"Phong hàn?" (bị cảm lạnh) Hàn Vân Tịch hồ nghi, tuy nói rằng y giả không tự kiểm tra mình, nhưng bệnh phong hàn là chứng bệnh bình thường, sao có thể làm khó Cố Bắc Nguyệt?

Hơn nữa xem sắc mặt này của hắn, rõ ràng thực sự không thích hợp, gia hỏa này không phải đang muốn che giấu điều gì chứ?

Hàn Vân Tịch hoài nghi trong lòng, ý bảo Cố Bắc Nguyệt duỗi tay, muốn bắt mạch giúp hắn, "Để ta xem sao."

"Đa tạ Vương Phi nương nương quan tâm, bệnh phong hàn mà thôi, cũng không có vướng bận gì." Cố Bắc Nguyệt khách khí cự tuyệt.

"Tay, để ta xem." Hàn Vân Tịch thực sự nghiêm túc.

Cố Bắc Nguyệt không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể vén ống tay áo lên, đặt cánh tay lên bàn, Hàn Vân Tịch nghiêm túc bắt mạch, lông mày tú lệ bắt đầu khoá chặt.

Mạch tượng rất yếu nhược, thậm chí ảnh hưởng một chút tới nguyên khí, nhưng xác thật giống như lời Cố Bắc Nguyệt đã nói, phong hàn đã nhập vào thân thể, cũng không có mạch tượng khác.

Kỳ lạ!

Hàn Vân Tịch lại nghiêm túc liếc mắt nhìn thoáng qua hắn một cái, loại thần sắc suy yếu có bệnh này, càng giống như trạng thái sau khi đã được chữa khỏi do bị trúng độc.

"Cố thái y, một căn bệnh phong hàn đã khiến ngươi suy yếu như thế? Thân thể ngươi cũng thật là quá yếu, đúng không?" Hàn Vân Tịch tò mò hỏi.

Ai ngờ, Cố Bắc Nguyệt lại gật gật đầu, "Hạ quan từ nhỏ chính là cái ấm sắc thuốc. Hiện tại, thân thể này còn xem như tốt. Nếu là khi còn nhỏ, ba ngày thì hai ngày đều bị bệnh nặng một hồi cũng là chuyện thường ngày. Trước đó vài ngày ở trong cung hầu phụng hoàng thượng, nhiều đêm không ngủ. Khi gặp phải gió lạnh, căn bệnh đó đã tới như núi đổ."

Thật đúng là cái ấm sắc thuốc!

Hàn Vân Tịch đã rất ngạc nhiên, chưa bao giờ nghĩ đến, thủ tịch ngự y Thiên Ninh quốc lại là con ma ốm. Nếu Cố Bắc Nguyệt không nói, ai có thể nhìn ra được?

"Hay là, khi tuổi còn nhỏ đã bị mắc phải bệnh gì đó?" Hàn Vân Tịch hỏi.

Đáy mắt Cố Bắc Nguyệt hiện lên một sự chua xót, nhè nhàng nói, "Nghe gia gia nói là do sinh non, nên đã dùng dược nuôi sống."

Điều này, Hàn Vân Tịch càng chấn kinh hơn, tiêu tan mọi nghi ngờ. Khó trách, tỷ lệ sống sót lúc nhỏ khi bị sinh non ở thời cổ đại là rất hiếm. May mắn thay, gia hỏa này là thai đúng bị trí, lại có một thần y là gia gia. Nếu không, ngay cả khi có dược, cũng không biết nuôi dưỡng như thế nào.

Hàn Vân Tịch chỉ biết Cố Bắc Nguyệt được gia gia hắn đưa từ học viện y Vân Không tới đế đô Thiên Ninh. Đối với cha mẹ hắn, nàng không hề biết. Đương nhiên, nàng cũng không tò mò đến nỗi sẽ hỏi về thân thế nhân gia.

Nàng trêu ghẹo cười nói, "Có vẻ như ngươi nên xin hoàng thượng, giảm bớt số lượng công việc."

Cố Bắc Nguyệt nhẹ nhàng cười, mặc dù trên mặt tái nhợt, nhưng tươi cười vẫn ấm áp như gió xuân tháng tư, "Vương Phi nương nương, sự tình mà lần trước ngài nhờ tại hạ hỏi thăm..."

"Như thế nào?" Hàn Vân Tịch kích động. Gia hỏa này hẹn nàng tới, thì ra là vì chuyện này.

Nàng nhờ hắn điều tra, năm đó Hàn Tòng An làm thế nào có thể lên làm quản lý học viện y Vân Không. Thật ra, nàng muốn điều tra, Thiên Tâm phu nhân có quan hệ gì với học viện y hay không.

Thấy Hàn Vân Tịch kích động như vậy, Cố Bắc Nguyệt có chút chần chờ, nhưng vẫn tiếp tục nói, "Vương Phi nương nương, thực xin lỗi, mặc dù nhóm quản lý học viện y Vân Không đều nghe nói tới Thiên Tâm phu nhân, nhưng không ai trong số họ biết về nàng ấy."

Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch lập tức kinh ngạc, năm đó Thiên Tâm phu nhân vang danh khắp đế đô Thiên Ninh, còn hứa đưa Hàn Tòng An lên làm quản lý học viện y Vân Không, nàng vốn còn tưởng rằng Thiên Tâm phu nhân sẽ có mối quan hệ rất tốt ở trong học viện y Vân Không.

Ai biết, kết quả lại là như vậy.

Quản lý ở học viện y, được xem như là nhân vật hạng trung. Phía trên còn có nhiều nhân vật lớn, chức vị lớn, có lẽ, bọn họ sẽ biết đến Thiên Tâm phu nhân. Thiên Tâm phu nhân chắc chắn có thể giúp Hàn Tòng An lên làm quản lý, nếu như tìm đến quan hệ, tốt xấu cũng phải tìm nhân vật cao hơn vị trí quản lý.

"Vậy các trưởng lão, còn có viện trưởng có nhận biết nương ta?" Hàn Vân Tịch vội vàng hỏi.

Lời này vừa ra, Cố Bắc Nguyệt liền cười, "Vương Phi nương nương, những gì tại hạ nghe được cũng chỉ có như vậy, khi ông nội của ta còn sống, cũng chỉ gặp được trưởng lão học viện y vài lần."

"Vương Phi nương nương, có lẽ, Thiên Tâm phu nhân thật sự không có quan hệ gì với học viện y. Với thế lực của Thiên Tâm phu nhân, muốn phụ tá Hàn Tòng An thật ra không khó. Y thuật năm đó của Hàn Tòng An, thật sự cũng đủ để đảm nhiệm vị trí quản lý." Cố Bắc Nguyệt khách quan phân tích.

Được rồi, Hàn Vân Tịch nhận ra mình quá xúc động, nhưng thân phận Thiên Tâm phu nhân cũng chỉ có một manh mối như vậy, nàng thật sự nóng vội.

In lặng uống thêm vài chén trà, Hàn Vân Tịch cũng không gây thêm khó xử cho Cố Bắc Nguyệt. Rốt cuộc, chuyện này nhất thời cũng tìm không ra. Nàng thuận miệng hỏi, "Ngươi hẹn ta tới đây, chỉ vì chuyện này?"

"Còn có một chuyện khác..." Cố Bắc Nguyệt có chút xấu hổ.

Hàn Vân Tịch biết rằng trực giác của mình sẽ không sai, gia hỏa này lén hẹn nàng, nhất định còn sự tình khác.

"Nơi này không có người khác, nói đi!" Nàng nhẹ nhàng cười nói.

Cố Bắc Nguyệt trở nên bẽn lẽn, đặc biệt đáng yêu.

Tuy rằng thẹn thùng, nhưng vẫn rất nghiêm túc, "Vương Phi nương nương, tại hạ nghe nói ngươi và Lưu Nguyệt tiểu thư đánh cuộc, cho nên tò mò muốn biết, ngươi làm thế nào biết cách dùng cá vàng để nghiệm ra Vạn Xà độc?"

Ngày đó nhóm quần chúng ở đây không hiểu, nhưng Cố Bắc Nguyệt là đại phu, hắn hiểu. Cũng đúng là bởi vì hắn hiểu, vì thế nhìn ra sự bất thường.

Để kiểm tra ra độc tính, có hai phương pháp: 1) nghiệm độc, 2) thử độc.

Nghiệm độc là sự tình của độc sư, thông qua ngửi, nếm, thậm chí là thông qua phản ứng phát sinh với độc dược khác để kiểm nghiệm. Người bình thường không thể hiểu được nguyên lý trong đó.

Để thử độc, có thể lợi dụng đá thử độc, hoặc dùng người hay động vật để thử độc. Đây là các loại thử nghiệm để người ngoài nghề nhìn xem.

Vạn Xà độc rất đặc biệt, hơn nữa liều thuốc trong lá trà rất nhỏ, nữ nhân này làm thế nào biết được, dùng cá vàng để thử độc?

Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch mỉm cười. Trước đó không lâu Cố Thất Thiếu cũng đặc biệt đi một chuyến tới Tần Vương phủ, hỏi nàng về vấn đề này. Cố Bắc Nguyệt tuy rằng không hiểu về độc, nhưng cũng không hổ là nhân vật cấp thần y.

Đối với Cố Bắc Nguyệt, Hàn Vân Tịch thật sự thiếu một phần đề phòng, nàng rất hào phóng trả lời, "Đã từng đọc qua ở trên một quyển sách cổ, may mắn nhớ kỹ."

"Là sách cổ do Thiên Tâm phu nhân lưu lại, đúng không?" Cố Bắc Nguyệt truy vấn nói.

Ách, được thôi, nàng dùng Thiên Tâm phu nhân làm lá chắn, chắn lại tất cả nghi ngờ trên người nàng, đơn giản cứ tiếp tục dùng đi.

"Ân, là nương ta lưu lại."

"Như thế xem ra, Thiên Tâm phu nhân cũng là cao thủ độc thuật." Cố Bắc Nguyệt nghiêm túc nói.

Sau khi nói dối, người ta chỉ có thể dùng vô số lời nói dối để che dấu. Khoé miệng Hàn Vân Tịch hơi co giật, tiếp tục gật đầu, "Chắc là vậy, nhưng nàng ấy không có cơ hội dùng tới nó."

Hàn Vân Tịch nói, nhưng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nàng xoa xoa bụng, cười nói, "Hôm nay ta đến trễ, để ta mời ngươi ăn cơm."

Cố Bắc Nguyệt lập tức muốn cự tuyệt, nhưng Hàn Vân Tịch còn nhanh hơn so với hắn, hô to, "Tiểu nhị, tiểu nhị, lấy thực đơn lại đây!"

Tiểu nhị rất nhanh đã mở cửa tiến vào, Cố Bắc Nguyệt cũng không tiện cự tuyệt.

Trà lâu Minh Hương có rất nhiều món ăn nhẹ, hoàn toàn có thể tương đương với bữa ăn chính. Đây vẫn là lần đầu tiên Hàn Vân Tịch ăn cơm ở bên ngoài. Gọi một hơi thật nhiều đồ ăn vặt. Cố Bắc Nguyệt nhìn thấy, đáy mắt hiện lên một chút sủng nịch, cũng không can thiệp.

Rất nhanh, đồ ăn đã được đưa vào, chỉ là, người đưa đồ ăn lên, lại khiến Hàn Vân Tịch khiếp sợ đến nỗi suýt nữa ngã xuống từ trên ghế.

Người tới... còn ai nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com