ZingTruyen.Com

Van Tich Truyen Thien Tai Tieu Doc Phi

Chương 131: Phía sau hậu trường, chỉ ngắn một bước

Edit: A Mộng (@L_aka_Luiki)
Beta: Emily Ton.

"Tẩu tử, ta không phải có ý này, Hàn gia là nhà mẹ đẻ của tẩu tử, ngươi..."

Mộ Dung Uyển Như đang muốn giải thích, nhưng Hàn Vân Tịch không cho cơ hội, tiếp tục nói: "Uyển Như, muội muội nói cũng không sai, Hàn gia là nhà mẹ đẻ của ta, những việc này cũng coi như sự tình riêng của Hàn gia. Tuy nhiên, Tần Vương phủ cũng là nhà chồng ta, sao ta có thể thiên vị Hàn gia, tổn hại Tần Vương phủ?

Mộ Dung Uyển Như vội vàng gật đầu:" Đây là đương nhiên, chỉ là..."

Hàn Vân Tịch tiếp tục ngắt lời: "Ta đều không có ý định che chở Hàn gia, Uyển Như muội muội càng không cần thay mặt ta cầu tình giúp Hàn gia".

Lời này vừa ra, sắc mặt Mộ Dung Uyển Như trở nên tái nhợt.

Nàng còn định giả mù sa mưa, nói là có lòng tốt suy nghĩ giúp Hàm Vân Tịch, mới thay nàng cầu tình giúp nhà mẹ đẻ.

Ai biết, lời nàng còn chưa nói ra, đã bị Hàn Vân Tịch cự tuyệt.

Mộ Dung Uyển Như liếc mắt nhìn xuống phía dưới một cái, chỉ thấy Từ phu nhân vẫn không nhúc nhích tê liệt ngồi trên mặt đất, cũng không biết là do choáng váng, hay là đang nghe các nàng nói chuyện.

Từ phu nhân, thật sự là phiền toái!

Mộ Dung Uyển Như đang không biết phải làm thế nào, Hàn Vân Tịch đã nói tiếp:" Đương nhiên rồi, nếu Uyển Như muội muội không phải vì nể mặt ta, mà là đang cầu tình cho Hàn gia giúp người khác, ta tự nhiên sẽ không ngăn cản".

"Ta không có!" Mộ Dung Uyển Như sốt ruột, buột miệng thốt ra.

Nghi thái phi không phải ngốc tử, không cần suy nghĩ nhiều cũng hiểu ý của Hàn Vân Tịch. Nàng nhíu mày nhìn Mộ Dung Uyển Như, khiến nàng ta kinh hãi, vội vàng ngồi trở lại, giải thích: "Nếu tẩu tử công chính không thiên vị, ta sẽ không nhiều lời nữa, đều nghe mẫu phi đi".

Nghi thái phi hoàn toàn tin tưởng nghĩa nữ mình, cho nên nàng không suy nghĩ nhiều, một tay đặt lên bàn, một tay xoắn trán.

Ai ngờ, lúc này ánh mắt của Từ phu nhân bỗng sáng rực lên như tuyết, dường như có thể nhìn thấu người khác. Giờ phút này, bà ta không phải đang nhìn người khác, mà là đang nhìn Mộ Dung Uyển Như.

Thấy Từ phu nhân nhìn mình, Mộ Dung Uyển Như cảm thấy tim đập nhanh hơn, lỗ chân lông cả người đều co rút lại. Rốt cuộc, Từ thị đang muốn làm gì?

Một màn này, Hàn Vân Tịch đều xem hết trong mắt. Hôm nay, nàng thật sự muốn một mũi tên trúng ba con nhạn. Nàng không chỉ muốn chứng minh cho toàn bộ dân chúng đế đô, nàng không có tâm mơ ước gia sản Hàn gia, còn muốn diệt trừ mẫu tử Từ thị giúp tiểu Dật Nhi. Đương nhiên, càng quan trọng hơn, nàng muốn bắt được kẻ đứng sau hậu trường xúi giục Từ phu nhân nháo sự.

Mộ Dung Uyển Như, lần này ngươi rốt cuộc cũng rơi vào trong tay bổn Vương phi.

Bên môi Hàn Vân Tịch nổi lên một nụ cười giảo hoạt, hỏi: "Uyển Như muội muội, ta thấy mẫu phi cũng đã mệt mỏi, hay là ngươi giúp mẫu phi đưa ra chủ ý, làm sao để nghiêm trị Từ phu nhân, răn đe cảnh cáo?"

Nghiêm trị Từ phu nhân? Răn đe cảnh cáo?

Mộ Dung Uyển Như không thể cầu tình giúp Từ phu nhân, đã đủ khiến nàng ta chột dạ, hiện giờ Hàn Vân Tịch cư nhiên vứt tới một vấn đề như vậy.

Đây là tiết tấu muốn đẩy nàng ta tới hố lửa!

Chỉ thấy ánh mắt sắc bén như lưỡi đao của Từ phu nhân mở lớn chằm chằm nhìn Mộ Dung Uyển Như. Mộ Dung Uyển Như không dám nhìn thẳng, không rảnh lo nghĩ nhiều như vậy, vội vàng khuyên, "Tẩu tử, mẫu phi là người tin phật, từ trước đến nay đều luôn hành xử khoan dung độ lượng. Ta nghĩ việc này chung quy vẫn là sự tình bên nhà mẹ đẻ của ngươi, đây chỉ là sự hiểu lầm, hay là..."

"Uyển Như muội muội, ta đã nói ngươi không cần phải nể mặt ta". Hàn Vân Tịch có lòng tốt nhắc nhở.

"Tẩu tử, ta biết ngươi là người công chính, cũng biết lòng ngươi luôn hướng về quý phủ chúng ta, không tiện ra mặt xin tha cho người bên nhà mẹ đẻ, không bằng như vậy, việc này hôm nay..."

Mộ Dung Uyển Như còn chưa nói xong, Hàn Vân Tịch liền cười, "Uyển Như muội muội hướng về Hàn gia như vậy, sao không khiến mẫu phi thất vọng? Từ phu nhân bôi nhọ ta không quan trọng. Tuy nhiên, bà ấy sao có thể ầm ĩ nháo đến nỗi dư luận xôn xao ở đại môn Tần Vương phủ như thế? Người không biết còn tưởng rằng mẫu phi ta bị làm sao..."

Hàn Vân Tịch trong khi đang nói, ra vẻ suy tư trước khi nói tiếp, "Lúc trước bên ngoài đã nói những lời như thế nào? Đúng rồi, đám người bên ngoài đều hoài nghi có người thu mua Đại Lý Tự, ham muốn gia sản Hàn gia! Ta nào có bản lĩnh thu mua Đại Lý Tự như vậy, bọn họ rõ ràng đã hoài nghi đến trên đầu mẫu phi. Còn nói cái gì mà dược liệu nhà kho Hàn gia, đó mới chân chính là vật khiến người hiếm lạ."

Lời này vừa ra, Nghi thái phi vẫn luôn cau mày lập tức ngẩng đầu, phóng một ánh mắt sắc bén tới Hàn Vân Tịch.

Tuy nhiên, Hàn Vân Tịch cũng không sợ hãi, nói tiếp, "Mẫu phi, hiện tại chân tướng đã sáng tỏ, ngài không cần nhìn xem mặt mũi thần thiếp. Từ phu nhân tội ác tày trời, cần phải nghiêm trị, răn đe cảnh cáo. Nếu không, không biết những tin đồn bên ngoài sẽ truyền ra thành bộ dáng gì đâu."

Nghi thái phi hôm nay không thể nhéo Hàn Vân Tịch, nghẹn một bụng lửa với đủ các loại không hài lòng. Tuy nhiên, không thể không thừa nhận, những lời Hàn Vân Tịch nói rất có đạo lý, đây cũng đúng là những gì nàng vẫn luôn cân nhắc từ đầu đến giờ.

Chuyện này đã nháo đến nỗi xôn xao dư luận, làm thế nào có thể thu thập tàn cục trận này thật tốt, thật gọn gàng, không lưu lại nhược điểm đây?

Buông tha Hàn Vân Tịch, đó là tình huống bất đắc dĩ. Đối với Từ phu nhân, thật ra không cần Hàn Vân Tịch nói, nàng cũng tuyệt đối sẽ không nhẹ tha.

Nghi thái phi cân nhắc phải làm sao để xử lý việc này, mới có thể vãn hồi mặt mũi của mình, cũng khiến cho dân chúng đang chờ ở cửa Đại Lý Tự tin phục.

Phải biết rằng, giống như lúc trước nàng khuyến khích dân chúng, bọn họ đều tin tưởng vững chắc, Hàn Vân Tịch muốn bá chiếm tài sản Hàn gia.

Nếu xử lý không tốt, mạo muội quăng ra bên ngoài kết luận thẩm vấn đối chất. Tuy rằng sự tình đã kết thúc, nhưng khó có thể thuyết phục thiên hạ.

Người không biết còn tưởng rằng nàng ỷ vào Tần Vương Phủ dùng nghiêm hình bức người Hàn gia ở Đại Lý Tự .

Nghi thái phi dù sao cũng là người thượng vị đã chưởng sự nhiều năm. Mặc dù trong lòng không hài lòng, Nghi thái phi vẫn bình tĩnh lại và suy xét các mặt.

Nghi thái phi nhìn Hàn Vân Tịch hồi lâu, cũng không trực tiếp trả lời Hàn Vân Tịch. Nếu trực tiếp trả lời Hàn Vân Tịch, không thể nghi ngờ chính là thừa nhận thất bại của mình với Hàn Vân Tịch, nàng quá chán ghét loại cảm giác này.

Nàng quay sang nhìn Âu Dương đại nhân, nhàn nhạt nói:" Âu Dương đại nhân, hiện giờ chân tướng đã sáng tỏ, Từ phu nhân vũ nhục Tần Vương phi, vũ nhục danh dự Tần Vương phủ. Hai tội danh này, nên phán quyết như thế nào?".

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Âu Dương đại nhân, ngay cả Từ phu nhân dưới đại đường, cũng không nói một lời, tiếp tục lạnh lùng nhìn.

Hàn Nhược Tuyết đứng ở một bên, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Mọi chuyện cho tới hiện giờ, nàng ta cũng định hình ra được sự tình, không thể vãn hồi đường sống. Một khi mọi sự sáng tỏ và được truyền ra bên ngoài, Mục Lưu Nguyệt biết được có cảm thấy vô cùng thấy vọng hay không?

Không được, nàng ta phải cẩn thận ngẫm xem, lát nữa nên nói như thế nào.

"Ngươi bị làm sao vậy? Trong tay nhiều mồ hôi như thế?". Lý thị thấp giọng hỏi.

"Không... không có gì, chỉ vì tức giận, cha thật sự không nên".

Hàn Nhược Tuyết vội vàng trả lời, nàng ta không dám nói cho mẫu thân biết Mục Lưu Nguyệt đang ở bên ngoài. Càng không dám nói Hàn Vân Tịch đánh cuộc với Mục Lưu Nguyệt. Lúc trước sau khi đưa lá trà, mẫu thân đã dặn nàng ta đừng tiếp tục qua lại với Mục Lưu Nguyệt. Rốt cuộc, quan hệ giữa Hàn Vân Tịch và Mục Lưu Nguyệt không tốt. Dù như thế nào chăng nữa, nàng ấy cũng là muội muội của Hàn Vân Tịch, cần phải kiêng dè.

Trong một thất, ngay cả Từ phu nhân cũng là người trầm mặc nhất, điều này khiến cho Mộ Dung Uyển Như không nhịn được sởn cả tóc gáy. Nàng ta chỉ cảm thấy Từ phu nhân giống như đang chờ đợi, chờ đợi một kết quả, sau đó nổ tung và đồng quy vu tận cùng với nàng ta.

Mộ Dung Uyển Như nắm chặt nắm tay, phía sau lưng phủ đầy mồ hôi lạnh. Nàng nên làm gì bây giờ? nàng còn có thể làm điều gì để ngăn cản Từ phu nhân sao?

Âu Dương đại nhân cũng không dám nhìn Từ phu nhân, quay đầu đi chỗ khác, khó xử nói:" Ấn theo luật đương triều, trảm!"

Lời này vừa ra, Từ phu nhân vẫn luôn quỳ đột ngột đứng lên.

Thấy thế, cả người Mộ Dung Uyển Như giật mình một cái, rốt cuộc không nhịn được, đứng dậy kinh hô, "Từ phu nhân, ngươi muốn làm gì?"

"Nhị di nương, chỉ rải ra lời đồn sẽ không phải chịu tội chết, không nghĩ tới ngươi không chỉ rải ra lời đồn, còn nháo đến đại môn Tần Vương phủ, kích động bá tánh. Ngươi già rồi nên hồ đồ sao, cư nhiên dám làm ra loại chuyện này!" Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói.

Lời này nghe như là răn dạy, nhưng lại đang nhắc nhở Từ phu nhân, rải ra lời đồn không đáng tội chết, bà ta chỉ bị người xúi giục lợi dụng, mới rơi vào kết cục này hôm nay.

Chó cùng đường rứt giậu, huống chi là người.

Nhi tử nổi loạn đã bị giam cầm ba năm, chính mình lại là tử tội, vị trí gia chủ Hàn gia cũng không có hy vọng, Từ phu nhân đã tới nông nỗi bất chấp tất cả.

Khi một người ở vào hoàn cảnh bất chấp tất cả, nàng sẽ bận tâm tới điều gì sao? Lúc này bà ta giống như người đã rơi xuống nước, bắt được ai đều sẽ kéo theo xuống.

Tiếng nói của Hàn Vân Tịch vừa dứt, Từ phu nhân lạnh lùng nhìn Mộ Dung Uyển Như, đột nhiên tiến lên.

Mộ Dung Uyển Như sợ hãi, bước nhanh lao xuống chắn ở trước mặt Từ phu nhân, một bộ tư thế phải bảo vệ Nghi thái phi, tức giận, "Ngươi muốn làm gì? Ngươi làm càn! Quấy nhiễu Thái phi nương nương, tội của ngươi sẽ không thể tha thứ"

Từ phu nhân lui về phía sau một bước, để mình có thể nhìn rõ ràng hơn sắc mặt của Mộ Dung Uyển Như, bà ta bắt đầu cười lạnh, bên môi ngậm đầy châm chọc.

Mộ Dung Uyển Như lúc trước đã đảm bảo với bà ta, cho dù Nghi thái phi tức giận, cũng có biện pháp cân bằng. Nếu không, sao bà ta sẽ không biết, nháo Tần Vương phủ cũng giống như nháo hoàng cung, đó chính là tử tội.

Mộ Dung Uyển Như đưa lưng về phía Nghi thái phi, vẻ mặt khó nén được cuống quít. Kế hoạch của nàng ta rất hoàn hảo, một khi lật đổ được Hàn Vân Tịch, tâm tình mẫu phi sẽ trở nên rất tốt, đến lúc đó nàng ta chỉ cần khuyên thêm vài câu, Từ phu nhân cũng có công lao, nhất định nàng ta sẽ không có việc gì. Nàng ta sao có thể nghĩ đến, Hàn Vân Tịch có thể nghịch chuyển toàn cục, có thể nhận được sự ủng hộ của Hàn Tòng An.

"Uyển Như, ngươi nhanh chóng qua đây. Người tới, bắt lấy Từ phu nhân cho ta" Nghi thái phi nóng nảy, lo lắng cho sự an toàn của Mộ Dung Uyển Như.

Hàn Vân Tịch mắt lạnh nhìn ở một bên, chỉ chờ Mộ Dung Uyển Như ngoan ngoãn ngồi lại, chờ Từ phu nhân nói ra hết thảy.

Tuy nhiên, ai biết, ngay thời điểm nha dịch tiến lên, Từ phu nhân bỗng đột nhiên tới gần Mộ Dung Uyển Như, nắm chặt cổ tay nàng ta. Bà ta tức giận đang chuẩn bị mắng, ai ngờ Mộ Dung Uyển Như đã thấp giọng nói, "Từ thị, ngươi đừng quên ngươi còn có phụ thân! Nếu ngươi muốn lôi ta ra, không có bằng chứng, mẫu phi ta tuyệt đối sẽ không tin ngươi. Hơn nữa, ta đảm bảo Từ thị một người đều sẽ không có kết cục tốt"

Lời này vừa ra, Từ phu nhân lập tức ngơ ngẩn. Đúng nha, bà ta còn có phụ thân, còn có nhà mẹ đẻ và nhóm huynh đệ tỷ muội. Không có bằng chứng, vạn nhất Nghi thái phi không tin bà ta, Mộ Dung Uyển Như lại mang thù, vậy thì tương lai Từ gia sẽ có những ngày không dễ chịu lắm.

Đôi tay Từ phu nhân cứng đờ, lập tức buông ra. Mộ Dung Uyển Như lui về giống như lẩn trốn, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liên tục đập vài cái nơi ngực, mở to mồm để thở.

Người ngoài đều cho rằng nàng ta bị Từ phu nhân dọa sợ, trên thực tế, nàng ta đúng lúc may mắn tìm được cơ hội cảnh cáo Từ phu nhân. Nếu không, hôm nay nàng ta không biết làm thế nào để giải quyết chuyện này.

Tuy rằng không có bằng chứng, nhưng, trong lòng mẫu phi nhất định sẽ có hiềm nghi. Phải biết rằng, lần này nàng ta đã dùng danh dự mẫu phi để làm tiền đặt cược!

Chỉ cần điểm này thôi, mẫu phi nhất định sẽ không tha thứ cho nàng ta. Hơn nữa, nói như thế nào thì nàng ta chung quy cũng chỉ là dưỡng nữ.

Thấy nha dịch đã áp giữ Từ phu nhân, Nghi thái phi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đứng lên vẫy tay với Mộ Dung Uyển Như, "Uyển Như, lại đây, mau để mẫu phi nhìn một cái, có bị thương ở đâu không? Có sợ hãi hay không?"

~~~Lời người dịch: Cảm ơn bạn A Mộng (@L_aka_Luiki) đã tài trợ chương này!~~~

Chương 132: Cao điệu, chính danh giúp nàng

Mộ Dung Uyển Như vốn đã hoảng sợ, lại lập tức cố ý cường điệu, khiến người nhìn xem càng thật, bộ dáng ốm yếu hoảng sợ khiến ai nhìn thấy cũng đều sinh lòng muốn bảo hộ.

Nàng ta vội vàng đi đến bên cạnh Nghi thái phi, hai mắt đẫm lệ, "Mẫu phi, ta không nghĩ tới bà ta thật sự... làm càn quá mức, khiến ta sợ muốn chết!"

Nói xong, nàng ta lập tức cúi thấp đầu bắt đầu nức nở, Nghi thái phi nắm lấy cánh tay nàng ta xem kỹ, thấy chỉ là vết xước, không có vết thương nghiêm trọng, lúc này mới yên tâm, ôm nàng ta vào trong lòng ngồi ở bên cạnh mình, "Không có việc gì, không có việc gì, không sợ!"

Lúc này, Hàn Vân Tịch không rảnh lo nhìn xem Mộ Dung Uyển Như diễn trò, nàng nhíu mày nhìn về phía Từ phu nhân, chỉ thấy hai tròng mắt Từ phu nhân vô hồn, vẻ mặt tuyệt vọng.

Có chuyện gì đã xảy ra?

Từ phu nhân vừa rồi rõ ràng muốn phát nổ, vì sao trong nháy mắt đột nhiên đã khô héo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhất định là Mộ Dung Uyển Như đã động tay động chân gì đó, nếu không với tính tình của Từ phu nhân, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng bỏ qua như vậy.

Hàn Vân Tịch đột nhiên quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Uyển Như, chỉ thấy Mộ Dung Uyển Như giống như một hài tử sợ hãi, đáng thương nép mình trong vòng tay của Nghi thái phi.

Hiển nhiên, Mộ Dung Uyển Như đã không để Từ phu nhân ở trong lòng, nàng ta dựa vào trên vai Nghi thái phi và hơi nhắm mắt lại.

Hàn Vân Tịch nhìn thấy đột ngột dâng lên lửa giận, nắm chặt nắm tay thành hai nắm đấm. Nàng không rõ lắm Mộ Dung Uyển Như vừa rồi đã làm gì, nhưng từ phản ứng của Từ phu nhân, chắc chắn đã bị Mộ Dung Uyển Như tóm chặt.

Đáng giận... Từ phu nhân đã không hành động.

Lần này lại để Mộ Dung Uyển Như tránh được một kiếp.

Hàn Vân Tịch thật sự không cam lòng, nhưng không có bằng chứng, Từ phu nhân không chỉ ra và xác nhận, nàng sẽ không có biện pháp vạch trần Mộ Dung Uyển Như. Thật là ngột ngạt!.

Đoá bạch liên hoa ghê tởm này, nàng nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách gả nàng ta ra ngoài, nếu không, lưu tại quý phủ tất sẽ đêm dài lắm mộng.

Hành vi của Từ phu nhân không thể nghi ngờ càng thêm chọc giận Nghi thái phi, nàng tức giận, "Người tới, áp tiện phụ này xuống, năm sau xử trảm"

Khuôn mặt Âu Dương đại nhân đều méo mó đến mức vặn vẹo, tuy nhiên, đối mặt với cơn thịnh nộ của Nghi thái phi, cũng không dám khuyên nhiều, lập tức lệnh người áp xuống.

Từ phu nhân thật ra không hề có phản kháng, cũng không để mắt tới Mộ Dung Uyển Như và Hàn Vân Tịch, ngược lại nhìn về phía Hàn Tòng An ngồi quỳ ở một bên, vẫn luôn giữ im lặng.

Ánh mắt giống như đã tẩm độc, oán hận độc ác.

Đúng vậy, bà ta chân chính nên oán hận, không phải người khác, mà chính là Hàn Tòng An. Đều do lựa chọn của Hàn Tòng An khiến cho hết thảy này xảy ra.

Tuy nhiên, thật đáng buồn chính là, Hàn Tòng An không hề nhìn bà ta, thậm chí cũng không biết lúc này bà ta đang oán hận nhìn mình.

Một ngày làm phu thê bằng trăm năm ân tình. Tâm tình Hàn Tòng An trầm trọng dị thường, tuy nhiên, chung quy hắn không hề hối hận.

Thật ra, mặc dù không có tiểu Dật Nhi và Thất di nương, hắn cũng sẽ lựa chọn Hàn Vân Tịch. Hắn nhìn ra được, Nghi thái phi đối tốt với hắn, không thể nghi ngờ chính là muốn đối phó Hàn Vân Tịch. Một khi diệt trừ xong Hàn Vân Tịch, Hàn gia sẽ không còn giá trị lợi dụng, Nghi thái phi sao còn khả năng coi trọng Hàn gia, sẽ nâng đỡ Hàn gia?.

Trong khi đó, Hàn Vân Tịch mới là người chân chính có thể trọng chấn Hàn gia, ngọc không thể nhiễm bụi trần, y thuật của Hàn Vân Tịch rất tinh vi, tiềm lực kinh người.

Hắn tin tưởng, chỉ cần trong lòng Hàn Vân Tịch có Hàn gia, nguyện ý nâng đỡ gia chủ mới, nhất định có thể khiến Hàn gia một lần bữa chiếm cứ một vị trí nhỏ trong giới y học.

Hơn nữa, mẹ đẻ Hàn Vân Tịch là Thiên Tâm phu nhân, cùng với cha ruột thần bí của Hàn Vân Tịch, vô cùng có khả năng đều là những nhân vật rất có địa vị trong giới y học. Tương lai nếu Hàn gia có thể hình thành quan hệ với Hàn Vân Tịch, triển vọng càn không thể tưởng tượng được.

Vì tương lai Hàn gia, Hàn Tòng An có thể hy sinh hết thảy.

......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Sau khi Từ phu nhân rời khỏi, Mộ Dung Uyển Như mới chậm rãi đứng dậy từ trong lòng ngực Nghi thái phi, thấp giọng nói, "Mẫu phi, Uyển Như đã khiến người mất mặt."

"Ngươi đang nói gì vậy? Ngươi có lòng che chở mẫu phi, chính là dũng cảm nhất" Nghi thái phi rất nghiêm túc, nàng không phải người có mắt vụng về, có lẽ bởi vì quá tin tưởng Mộ Dung Uyển Như, mới nhìn không thấu.

Vẻ mặt Mộ Dung Uyển Như khiêm tốn, nói, "Mẫu phi, chân tướng đã sáng tỏ, cũng nên khôi phục lại sự trong sạch của tẩu tử, hơn nữa hẳn là sự trong sạch của mẫu phi, vô duyên vô cớ trêu chọc tới loại bêu danh thế này, thật sự là đen đủi"

Chậc chậc chậc

Mộ Dung Uyển Như bạch liên hoa, hiện tại cư nhiên còn có thể nói ra được những lời như vậy.

Hàn Vân Tịch thật sự tức giận, mỉa mai châm chọc hỏi, "Như thế nào, Uyển Như muội muội hiện tại không muốn cầu tình giúp Hàn gia sao? Hiện tại đã biết thông cảm với ta cùng với mẫu phi!"

"Tẩu tử, ta vốn đã nghĩ tới mặt mũi ngươi, không nghĩ tới Từ thị lại làm càn như vậy, sao ta còn có thể cầu tình giúp bà ta?" Mộ Dung Uyển Như lập tức hỏi lại, bộ dáng tức giận. Người không biết còn cho rằng nàng ta thật sự rất thất vọng đối Từ phu nhân.

Nghi thái phi lúc trước vẫn luôn nhăn mày, không hề nghiêm túc nghe lời đối thoại giữa Hàn Vân Tịch và Mộ Dung Uyển Như, nhưng lúc này nghiêm túc nghe được vài câu, cũng ít nhiều nghe ra được một số điểm không thích hợp.

Nàng chớp chớp mắt, tựa hồ đang cân nhắc điều gì.

"Uyển Như muội muội đừng kích động như vậy, ta cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút. Ai nha, Từ thị xác thật cũng đủ lớn mật, không biết là người nào đã cho bà ta can đảm như thế, cư nhiên dám đến cửa Vương phủ để làm ầm ĩ. Lúc này, bà ta hẳn là đang thực sự hối hận đi" Hàn Vân Tịch lơ đãng nói.

Tuy rằng biết là vô dụng, tuy nhiên, tốt xấu cũng coi như lời nhắc nhở Nghi thái phi, để nàng trở về cẩn thận cân nhắc mọi thứ và tìm ra sự kỳ quặc ở đây.

Quả nhiên, Nghi thái phi không phải là người ăn chay, lạnh lùng nói, "Ha ha, bổn cung cũng tò mò, lá gan xác thật rất lớn."

Lời này vừa ra, Mộ Dung Uyển Như mím môi, một lần nữa âm thầm cảm thấy may mắn vì mình không bị lộ, nàng ta vội vàng chuyển đề tài, "Mẫu phi, bên ngoài còn có dân chúng đang chờ. Chúng ta nên giải thích việc này cho bọn họ."

Nghi thái phi vừa rồi đã cân nhắc lâu như vậy, cũng cân nhắc xong, nàng nhìn về phía Hàn Tòng An, lạnh lùng nói, "Hàn Tòng An, chuyện này đều bắt nguồn từ Hàn gia ngươi. Nếu ngươi lựa chọn Tần Vương phi, có phải nên đi ra ngoài giải thích với điêu dân một câu hay không? Nếu không, chìa khoá nhà kho Hàn gia, Tần Vương phi cũng quản không nổi."

Thật ra, không cần Nghi thái phi yêu cầu, Hàn Tòng An cũng muốn làm như vậy.

Hắn sớm đã dự đoán được Hàn Vân Tịch tiếp nhận chìa khoá nhà kho sẽ gây ra không ít hiểu lầm, rước lấy không ít tin đồn. Hắn vốn muốn tìm một cơ hội nhắc nhở Hàn Vân Tịch, hiện tại cũng tốt, thừa dịp cơ hội này, để Hàn Vân Tịch danh chính ngôn thuận chưởng quản chìa khóa nhà kho, miễn cho ngày sau nhúng tay vào sự tình Hàn gia lại gặp thêm phiền toái.

"Vâng, thảo dân tuân mệnh."

Hàn Tòng An đứng dậy, lúc này, Tam di nương Lý thị lôi kéo Hàn Nhược Tuyết đi tới, buồn rầu gọi một tiếng, "Lão gia".

Hàn Vân Tịch nhìn qua, cười thầm trong lòng. Lý Minh Mị a Lý Minh Mị, ngươi có thể nhẫn nại, chờ tới bây giờ mới lên tiếng. Tuy rằng tính tình điềm đạm không tranh, nhưng, lúc này lên tiếng, mọi thứ đã quá muộn, ngược lại càng có vẻ cố tình. Chờ xem, sắc mặt ngươi rất nhanh sẽ bị vạch trần.

Hàn Tòng An xem qua, than nhẹ một tiếng, "Minh Mị, chuyện này..."

Hàn Tòng An còn chưa nói xong, Lý thị đã vội khom người: "Hết thảy đều nghe theo lão gia, chìa khóa nhà kho giao cho Vương Phi nương nương, chúng quy vẫn tốt hơn dừng ở trong tay những thúc công khác (ý nói những ông chú khác), thiếp thân minh bạch."

Hàn Tòng An năm đó nạp vị Tam di nương này, thứ nhất là bởi vì Tam di nương thích đọc y thư, có thể nói chuyện với hắn về cùng một chủ đề, thứ hai là vì Tam di nương không hề mềm yếu, và cuối cùng là tính tình không tranh không dành.

Mẫu thân thực sự điềm tĩnh, nhưng vẻ mặt Hàn Nhược Tuyết lại trắng bệch, không nguyện ý đi ra cửa.

"Âu Dương đại nhân, bãi giá"

Nghi thái phi uể oải đứng dậy, cũng không liếc mắt nhìn Hàn Tòng An bọn họ một cái, đi qua một bên. Hàn Vân Tịch đi ở cuối cùng, nàng hướng ánh mắt nhìn về phía Hàn Tòng An đầy cảm kích, sau đó mới vội vàng đuổi kịp Nghi thái phi.

Sau một thòi gian dài trôi qua, vẫn rất nhiều người còn vây quanh cửa Đại Lý Tự. Lúc này, bọn họ đều đang nghị luận sôi nổi. Những người có thể chờ lâu như vậy, phần lớn cũng đều là những tín đồ tốt, thích nghị luận sau lưng người khác.

Đương nhiên, Mục Lưu Nguyệt cũng không rời đi, trong lòng nàng ta tràn đầy chờ mong, một khắc kia khi Hàn Vân Tịch sẽ bị trói gô ra ngoài.

Vừa thấy Mộ Dung Uyển Như đỡ Nghi thái phi ra ngoài, toàn trường lập tức an tĩnh lại.

Khi vừa nhìn thấy Hàn Vân Tịch đi ra một mình một người, mọi người liền đều đã chấn kinh. Đôi mắt to sáng ngời của Mục Lưu Nguyệt lập tức nheo lại, tràn ngập hồ nghi. Hàn Vân Tịch sao có thể vẫn hoang toàn yên ổn?

Trong lúc nhất thời, toàn trường nổi lên đủ các loại nghi kỵ. Nhìn xem bộ dáng của Tần Vương phi, tựa hồ không hề phát sinh đại sự gì cả. Rốt cuộc, kết quả như thế nào?

Khi Tam di nương đỡ Hàn Tòng An đi ra ngoài, toàn trường lập tức ồ lên một mảnh. Mục Lưu Nguyệt không khỏi lui về phía sau một bước, trong lòng liền biết việc lớn không tốt.

"Từ phu nhân đâu?"

"Vì sao Hàn thần y lại tự mình ra đây?"

"Thiên a, ta còn tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không được nhìn thấy Hàn thần y nữa!"

"Thất di nương đâu? Còn có vị tiểu thiếu gia đâu?"

"Rốt cuộc sao lại thế này? Họ đang muốn làm gì?"

......

Nghe tiếng ồn ào một mảnh, Nghi thái phi không thể nghe rõ ràng lắm, đám điêu dân rốt cuộc đang thảo luận gì. Tuy nhiên, nàng vẫn nghe được những lời nghi ngờ của bọn họ. Tuy rằng Nghi thái phi vẫn duy trì biểu tình đoan trang khéo léo, nhưng, trong lòng cực kỳ phiền chán.

Đây là một đám điêu dân thấp kém không có giáo dưỡng.

Nếu không phải sợ ảnh hưởng đến danh dự của nàng, nàng mới sẽ không đứng ở chỗ này và trở thành đối tượng để đám người này quan sát nghị luận! Nàng sớm đã ra lệnh một tiếng, trị tội hết tất cả đám người này, giam hết thảy vào phòng giam đi.

Phải biết rằng, nàng chính là thái phi tôn quý nhất Thiên Ninh quốc, thái phi duy nhất, càng là mẫu phi tôn quý nhất của Tần Vương, một vị mẫu phi duy nhất của hoàng thúc! Người thường muốn gặp nàng, sao có thể dễ dàng như vậy!

Nghi thái phi quả thực mỗi một khắc đều không muốn ở lại lâu hơn nữa, nàng không vui ra hiệu một ánh mắt cho Âu Dương đại nhân, Âu Dương đại nhân lập tức tiến lên, giơ tay, mọi người lập tức đều an tĩnh lại.

"Chư vị, sau khi thẩm vấn, một án Tần Vương phi mơ ước gia sản Hàn gia, cướp đoạt chìa khóa nhà kho Hàn gia, chỉ là hư cấu. Từ phu nhân đã vu hãm và rải ra lời đồn, có ác ý vu hãm sự trong sạch, tụ tập quần chúng đại náo Vương phủ. Điều này không chỉ đã tổn hại tới thanh danh của Tần Vương phi, cũng tổn hại tới thanh danh của Nghi thái phi. Ấn theo luật của Thiên Ninh quốc, đã bị phán tử hình, đầu năm sau sẽ bị xử trảm...."

Âu Dương đại nhân vừa nói tới đây, toàn trường ngay lập tức yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi mọi người đều có thể nghe được tiếng hít thở rất rõ ràng rành mạch.

Thiên a!

Tại sao lại như vậy?

Từ phu nhân thật sự đã vu hãm Tần Vương phi, bị phán tử tội!

Trong lúc nhất thời, mấy lão phụ nhân do Từ phu nhân mang đến, còn có những người đã từng lên tiếng ủng hộ Từ phu nhân, tất cả đều bắt đầu sợ hãi, sợ tới mức chân đều mềm nhũn, hô hấp đều như đã ngừng lại, sợ mình sẽ bị phát hiện, bị liên lụy vào trong đó.

Đương nhiên, nếu nói mọi người không nghi ngờ là không có khả năng, chỉ là, lúc này ai còn dám công khai đưa ra câu hỏi nghi ngờ?

Nghi thái phi nhìn thấy mọi người an tĩnh, lại ra hiệu một ánh mắt lạnh băng khác, Âu Dương đại nhân vội vàng âm thầm đẩy Hàn Tòng An một phen.

Hàn Tòng An hít sâu một hơi, đứng ra, lớn tiếng nói, "Chư vị, chìa khóa nhà kho Hàn gia là do Hàn mỗ cam tâm tình nguyện, tự mình giao cho Tần Vương phi, khẩn cầu ngài bảo quản giúp. Tương lai hiệp trợ trưởng bối gia tộc, cùng tuyển cử ra gia chủ. Chuyện Tần Vương phi ham gia sản Hàn gia, đều là giả dối hư ảo. Hy vọng từ hôm nay, chư vị không cần tiếp tục khiển trách sự tình của Hàn gia ta, cảnh báo cho những người nào đó có tâm, chớ châm ngòi quan hệ giữa Tần Vương phi và Hàn gia ta"

Chương 133: Không cam lòng, công bố đánh cuộc

Hàn Tòng An một chữ một chữ, nói rất leng keng hữu lực, khí thế bức người, tuy rằng một thân áo tù, nhưng vẫn không mất đi phong phạm gia chủ.

Những lời hắn nói ra, tất cả nghi ngờ của mọi người đều bị tiêu trừ. Rốt cuộc, thái độ của Hàn Tòng An nhìn như thế nào cũng đều không giống như đã bị bức bách, mà là phi thường nghiêm túc.

Hàn Tòng An nói xong, Âu Dương đại nhân vội vàng bổ sung, "Hôm nay, về chuyện đại náo Tần Vương phủ, Thái phi nương nương nhân từ, chỉ trừng trị một mình Từ thị, răn đe cảnh cáo, sẽ không truy cứu hành vi phạm tội của những người khác, mong rằng chư vị hãy tự giải quyết cho tốt. Nếu còn dám tiếp tục bình luận lung tung, chúng ta quyết không dễ dàng tha thứ!"

Tiếng nói vừa dứt, toàn trường vẫn yên tĩnh như cũ. Điều này đã khiến dân chúng bị dọa đến nỗi choáng váng, trong lúc nhất thời đều trở nên xúc động, nào biết đâu rằng sự tình sẽ biến thành như vậy.

Mộ Dung Uyển Như lập tức đưa mắt ra hiệu ở trong đám người, rất nhanh, vài người lập tức bắt đầu quỳ lạy, "Thái phi nương nương nhân từ, tạ ân Thái phi nương nương không phạt"

Vì thế, mọi người toàn trường đều sôi nổi quỳ xuống hô to tạ ơn. Trước cửa Đại Lý Tự, có thể nói là cảnh tượng tuyệt vời nhất.

Nhưng chỉ một mình Mục Lưu Nguyệt không quỳ xuống, nàng ta nghiêng người đứng ở một góc bên trong, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng liếc mắt nhìn kỹ Hàn Nhược Tuyết một cái. Hàn Nhược Tuyết đương nhiên nhìn thấy nàng ta, chỉ là, chỉ nhìn thoáng qua, đã lập tức cúi đầu.

Nhìn thấy Hàn Nhược Tuyết cúi đầu, Mục Lưu Nguyệt càng thêm phẫn nộ, nàng ta từ trước đến nay đều luôn mắt cao hơn đỉnh, coi thường dưỡng nữ Mộ Dung Uyển Như, càng coi thường Từ phu nhân hạ mình làm thiếp. Chỉ vì muốn kéo dài thời gian tra án của Hàn Vân Tịch, nàng ta không tiếc hợp tác với hai người kia. Không ngờ kết quả lại là công dã tràng giống như giỏ tre múc nước, không những Hàn Vân Tịch vẫn ổn, cư nhiên còn phục hồi thanh danh giúp nàng ấy, để nàng ấy có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản chìa khoá nhà kho Hàn gia.

Nhìn cảnh Hàn Vân Tịch cao cao đứng ở phía trên, nàng ta làm thế nào nuốt xuống được đây?.

Hai tròng mắt Mục Lưu Nguyệt đều nheo lại, tựa hồ đã hạ quyết định nào đó.

Lúc này, thấy điêu dân quỳ đầy đất, Nghi thái phi vẫn luôn không vui lúc này sắc mặt mới tốt lên một chút. Tuy nhiên, nàng vẫn là luôn cao ngạo, khinh thường liếc mắt nhìn chúng bá tánh một cái, không nói câu nào, rời đi phía một bên.

Hàn Vân Tịch cũng vội vã muốn đi xem tình huống của Thất di nương và Tiểu Dật Nhi, nhưng vừa xoay người chuẩn bị đi, ai biết, Mục Lưu Nguyệt đột nhiên đi ra từ phía một bên, cao giọng hô to: "Tần Vương phi, hôm nay cuối cùng cũng gặp được ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi nhát gan sợ thua, đã trốn đi đâu"

Lời này vừa ra, ba người Nghi thái phi, Mộ Dung Uyển Như và Hàn Vân Tịch gần như đồng thời dừng bước, quay đầu nhìn qua. Cùng lúc đó, tất cả dân chúng đang quỳ cũng đều kinh ngạc nhìn về phía bên phải.

Chỉ thấy Mục Lưu Nguyệt tự nhiên hào phóng đứng ở nơi đó. Nàng ta đứng bên trong đám người đang quỳ lạy, có vẻ đặc biệt cao cao tại thượng.

Mục Lưu Nguyệt biết, hôm nay nếu nàng ta cho mọi người biết về vụ đánh cuộc, sẽ ảnh hưởng đến việc truy tra hung phạm của phụ thân và ca ca. Tuy nhiên, để có thể lật đổ Hàn Vân Tịch, nàng ta sẵn sàng hy sinh mọi thứ.

Hôm nay, thừa dịp nhiều người ở đây như vậy, nàng ta muốn cho tất cả mọi người biết rằng nàng ta đã đánh cuộc cùng với Hàn Vân Tịch, hứa hẹn sau ba ngày sẽ phải thực hiện thoát y dạo phố.

Nàng ta chắc chắn rằng Hàn Vân Tịch đến nay vẫn chưa thể tìm ra được hung phạm, nếu như đã tìm ra được, sớm đã diễu võ dương oai đối với nàng ta, sao có thể vẫn chậm chạp không lộ mặt ra?.

Thời gian chỉ còn lại ba ngày, hiện tại nàng ta nói ra sự tình này, nháo cho mọi người đều biết. Sau đó, trong thời gian ba ngày, nàng ta sẽ có rất nhiều biện pháp tiếp tục tìm phiền toái, khiến Hàn Vân Tịch không có thời gian tra án.

Dù sao, trận đánh cuộc này, Hàn Vân Tịch nhất định sẽ thua.

Nghi thái phi liếc mắt nhìn Mộ Dung Uyển Như một cái, bên môi nổi lên một nụ cười lạnh, nàng ưu nhã xoay người dừng chân, không có ý định rời đi, nhìn có vẻ như tuồng Hàn gia vừa mới hạ màn, trò hay của Hàn Vân Tịch vẫn còn chưa kết thúc!.

Một vụ tiếp theo một vụ, nhân duyên của Hàn Vân Tịch thật chẳng ra gì!.

Mộ Dung Uyển Như không nghĩ tới, Mục Lưu Nguyệt sẽ nhảy ra ngay lúc này, điều này thật sự là quá tốt, nàng ta ý vị thâm trường ra hiệu ánh mắt về phía Mục Lưu Nguyệt, ý bảo Mục Lưu Nguyệt cứ việc làm ầm ĩ, ba ngày kế tiếp nàng ta nhất định sẽ cố gắng hiệp trợ, tuyệt đối sẽ không để cho Hàn Vân Tịch có thời gian hay tâm tư tìm ra hung phạm.

Hàn Vân Tịch là người ngạc nhiên nhất, nàng như thế nào cũng không thể ngờ tới, Mục Lưu Nguyệt sẽ công khai sự tình đánh cuộc ở trong trường hợp này.

Sau khi khiếp sợ, nàng tức giận mắng, "Mục Lưu Nguyệt, ngươi hãy nên đúng mực với việc riêng của chúng ta! Ngươi có cần thiết phải nói ra trước công chúng hay sao? Ngươi hẳn là biết sẽ có ảnh hưởng không nhỏ!"

Hàn Vân Tịch đã nói trắng ra thật sự, sự tình đánh cuộc một khi được nói ra, sự tình nàng hỗ trợ thiếu tướng quân điều tra hung phạm hạ độc cũng sẽ bị đâm thủng. Việc này liên quan đến nội gian Bắc Lịch, Long Phi Dạ đều luôn yêu cầu bảo mật đối chuyện này.

Mục Lưu Nguyệt thật sự điên rồi, hay là bị choáng váng?.

Ai ngờ, đối mặt với cảnh cáo thẳng thừng của Hàn Vân Tịch, Mục Lưu Nguyệt không những không thu liễm lại, ngược lại càng trở nên nghiêm túc hơn, "Tần Vương phi, chẳng lẽ ngươi sợ thua, nên mới không dám công bố sự tình với công chúng hay sao? Trong ba ngày tới, sẽ tới kỳ hạn đánh cuộc, nhân dịp hôm nay tất cả mọi người đều ở đây, Thái phi nương nương cũng ở đây, vẫn nên công khai chuyện này để mọi người đều có thể làm chứng, miễn cho ngươi hối tiếc về sai lầm của mình."

"Ngươi" Hàn Vân Tịch thực sự tức giận, khoé mắt nàng liếc mắt nhìn mẹ con Lý thị một cái, chỉ thấy Hàn Nhược Tuyết mang vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, trong khi đó Lý thị vẫn luôn bình tĩnh như cũ.

Nếu Lý thị biết được nàng đánh cuộc với Mục Lưu Nguyệt, sẽ có phản ứng gì sao?.

Thấy Hàn Vân Tịch không trả lời được, Mục Lưu Nguyệt tăng cường thế tấn công, ra vẻ tò mò hỏi, "Tần Vương phi, chẳng lẽ ngươi không dám sao? Không phải ngươi đang chuẩn bị quỵt nợ đi?"

Hàn Vân Tịch nheo hai tròng mắt lại, cả người tản ra sát khí người sống chớ tới gần, nếu không phải mọi người đang ở đây, nàng thật sự muốn lao xuống bịt miệng Mục Lưu Nguyệt lại.

Đồ ngốc này!

Người hiềm nghi đang ở tại hiện trường, nàng ta thì thầm gì vậy?.

"Tẩu tử, ngươi rốt cuộc đánh đố gì với tiểu thư Lưu Nguyệt vậy, không phải là sự tình gì đáng xấu hổ chứ? Hãy nói ra cho mọi người cùng nghe một chút đi." Lúc này, sao Mộ Dung Uyển Như có thể không lên tiếng chứ?.

"Đúng vậy, không phải là sự tình gì đáng xấu hổ, Tần Vương phi, ta nói đúng chứ?." Mục Lưu Nguyệt từng bước ép sát.

"Tiểu thư Lưu Nguyệt, rốt cuộc đó là chuyện gì, ngươi cứ việc nói ra, có bổn cung ở đây, nhất định không cho phép bất luận kẻ nào chơi xấu!" Nghi thái phi cũng đã mở miệng.

Dưới sự chú mục của dân chúng, Mục Lưu Nguyệt đặc biệt có cảm giác chiến thắng, nàng ta đi tới, mọi người lập tức tự giác tránh ra một bên.

Lạnh lùng nhìn Mục Lưu Nguyệt, Hàn Vân Tịch đã không cách nào ngăn cản sự tình phát triển, đơn giản, nàng cũng đành mạo hiểm mọi thứ.

Dù sao nơi này là đế đô, là địa bàn của Long Phi Dạ, Lý thị muốn chạy trốn sẽ không dễ dàng như vậy. Trước khi có kết quả kiểm tra lá trà, đành tạm thời dùng cơ hội này để thử mẹ con Lý thị đi.

Hàn Vân Tịch thực sự chờ mong, Lý thị sẽ có phản ứng thế nào.

Mục Lưu Nguyệt đi đến dưới bậc thềm, không nhịn được một khắc, "Bẩm Nghi thái phi, Tần Vương phi cùng ta đánh đố, trong một tháng nàng phải tìm ra được hung phạm hạ độc Thiếu tướng quân, nếu thua..."

Nói tới đây, Mục Lưu Nguyệt cố ý quay đầu nhìn Hàn Vân Tịch với một ánh mắt khiêu khích, sau đó mới tiếp tục nói, "Nếu thua, sẽ phải cởi áo ngoài và chạy một vòng ở trên đường cái Huyền Vũ, ba ngày sau, chính là hạn cuối."

Lời này vừa rơi xuống, toàn trường đầu tiên là một mảnh yên tĩnh, tuy nhiên, rất nhanh lập tức bộc phát ồ lên một trận.

"Thiên a, đánh cuộc.... quá nhiều đi!"

"Ai là người đã đưa ra vụ cá cược này? Thật sự là quá ác độc ác đi!"

"Chậc chậc chậc... thật sự rất mong chờ!"

.......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Không thể không nói, vụ cá cược này thật sự quá chấn động nhân tâm, vì thế rất nhiều người đều xem nhẹ các nàng đã đánh cuộc cái gì. Hàn Vân Tịch đầu tiên là nhìn về phía hai mẹ con Lý thị, nhưng ngạc nhiên phát hiện ra, Hàn Nhược Tuyết vẫn mang bộ dáng vui sướng khi người gặp họa, trong khi đó Lý thị vẫn luôn thong dong im miệng không nói, cũng không có bất cứ biểu hiện khiếp sợ hay chột dạ gì.

Tại sao các nàng lại như vậy?

Ít nhất cũng phải có chút phản ứng chứ!

Hàn Vân Tịch thực sự không thể tin nổi, không nhịn được có chút hoài nghi phỏng đoán của mình đã có gì sai.

Tuy nhiên, trên thực tế, trong lòng Lý thị lúc này sớm đã sông cuộn biển gầm.

Vốn tưởng rằng Hàn Vân Tịch lần này sẽ gặp phiền toái, không rảnh bận tâm tới sự tình phía bên Mục Thanh Võ, ai biết, nàng vừa xoay người lại mới có thời gian nửa ngày, Hàn Vân Tịch cư nhiên đã có một vụ đánh cuộc như vậy.

Kỳ hạn đánh cuộc còn lại ba ngày, tiền đặt cược đã hạ lớn như vậy, với tính tình của Hàn Vân Tịch, sao có thể sẽ cam tâm tình nguyện thua trận đây?

Nếu không thua, vậy sẽ phải thắng. Điều này có nghĩa rằng ba ngày sau Hàn Vân Tịch có thể bắt được hung phạm hạ độc.

Chỉ là, ba ngày sau, nàng có thể bắt được ai đây?

Nàng còn nhớ một hồi Hàn Vân Tịch và Long Phi Dạ mật thám sân nàng, cũng không dò ra được nguyên cớ vì sao. Tuy rằng bọn họ đã hoài nghi đến trên đầu nàng, nhưng vẫn không có bằng chứng.

Mà trước đó vài ngày, Hàn Vân Tịch vẫn luôn bị bắt cóc, lấy đâu ra thời gian để tra độc.

Chẳng lẽ trên tay nàng ấy sớm đã nắm giữ chứng cứ nào đó, vì thế nên nàng ấy mới dám đánh cược như vậy.

Có thể từ trong vại lá trà kia hay không?

Nghĩ đến điều này, Lý thị càng thêm bất an, nàng làm việc từ trước đến nay đều rất nghiêm cẩn, trừ bỏ vại lá trà kia ra, căn bản không lưu lại chứng cứ gì, cho dù Hàn Vân Tịch hoài nghi đến trên đầu nàng, cũng không thể làm gì nàng cả.

Chính là vại lá trà kia!

Lý thị càng nghĩ, trong lòng càng thêm sốt ruột, chỉ là, nàng đã ẩn núp nhiều năm như vậy, định lực hơn người, trước sau vẫn bất động thanh sắc.

Rất nhanh, nàng tự an ủi chính mình, mặc kệ thế nào, hiện giờ cũng chưa phát sinh sự tình gì, không nên đưa ra kết luận quá nhanh như thế.

Hơn nữa, thủ pháp hạ độc của nàng phi thường xảo quyệt, ngay cả khi vại lá trà có độc dừng ở trên tay Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch cũng chưa chắc có thể tra ra được điều gì.

Phải biết rằng, lá trà có độc do nàng tự mình điều phối ra, ngoại trừ chủ thượng ra, trên thế giới chắc hẳn sẽ không có người thứ hai có thể phá giải được.

Trong thời gian rất ngắn, Lý thị đã chuẩn bị tốt tâm lý, biểu tình trên mặt càng thêm bình tĩnh, không hề có chút sơ hở nào.

Hàn Vân Tịch càng nhìn càng thêm buồn bực, muốn tự mình thừa nhận nàng đã phỏng đoán sai rồi, nhưng nàng làm không được. Tuy nhiên, phản ứng của Lý thị.....

Ài, rốt cuộc Long Phi Dạ lúc này đang làm gì vậy?.

Phải mất bao lâu để tìm độc sư phân tích kiểm tra  và cho ra kết quả, phải có chứng cứ mới có thể qua đây bắt người!

"Hàn Vân Tịch, những lời tiểu thư Lưu Nguyệt nói, chính là sự thật?"

Nghi thái phi hỏi một câu, khiến toàn trường đang cãi cọ ồn ào lập tức an tĩnh lại, cũng kéo Hàn Vân Tịch đang thất thần quay lại.

Mộ Dung Uyển Như theo sát sau đó, "Tẩu tử, không phải là sự thật đi! Tẩu tử đã mất tích vài ngày, sẽ không phải vì muốn trốn tránh đánh cuộc đi? Tuy rằng đánh cuộc có hơi quá mức, nhưng... làm người vẫn nên giữ lời hứa của mình!"

Hàn Vân Tịch đang rối rắm phỏng đoán của mình phải chăng có chính xác hay không, trong lúc nhất thời thật sự đã xem nhẹ vụ cá cược, nghe Nghi thái phi cùng với Mộ Dung Uyển Như kẻ xướng người hoạ, mới nhớ tới sự tình không ổn.

Đám người này thật sự quá đáng giận, một đám đều không có lòng tốt, bỏ đá xuống giếng, chờ xem nàng bị chê cười.

Hàn Vân Tịch cảm thấy bực bội, vẫn chưa kịp trả lời Nghi thái phi, ai ngờ, ngay đúng lúc này, một giọng nói đầy bất ngờ vang lên.

"Tỷ, đánh cuộc này ta sớm đã nghe tiểu thư Lưu Nguyệt nói đến, không phải ngươi hiện tại đang muốn chơi xấu, đúng không?" Người nói chuyện không phải ai khác, đúng là Hàn Nhược Tuyết.

Hàn Nhược Tuyết.

Một trong những nghi phạm của Hàn Vân Tịch, kẻ tình nghi đã tự mình đưa lá trà có độc cho Mục Lưu Nguyệt, cư nhiên không có một chút chột dạ nào, cùng hát đệm với Mục Lưu Nguyệt!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com