ZingTruyen.Com

Van Tich Truyen Thien Tai Tieu Doc Phi

Từ phu nhân làm ầm ĩ ở cổng lớn nhà nàng như vậy, tuy rằng cuối cùng danh dự và hình tượng của nàng đã được vãn hồi. Tuy nhiên, cũng không có nghĩa là nàng không bận tâm.

Không gây khó dễ cho Từ phu nhân đã không tồi rồi, sao có thể ban ngồi?

Nghi thái phi nhìn thoáng qua, tâm tư lại dừng ở trên cuộn giấy. Từ phu nhân vừa nhìn thấy thế, trăm triệu không nghĩ tới vừa đến Đại Lý Tự, thái độ của Nghi thái phi sẽ trở nên lạnh lùng như vậy. Bà ta vừa kinh ngạc vừa tức giận, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Mộ Dung Uyển Như.

Từ phu nhân này, hiện tại đã là khi nào rồi mà còn để ý tới một chỗ ngồi?.

Mộ Dung Uyển Như khó thở, lại hung tợn liếc mắt nhìn Từ phu nhân một cái như là lời cảnh cáo. Tuy nhiên, mắt đi mày lại nhiều lần, tất cả đều bị Hàn Vân Tịch nhìn thấy.

Hàn Vân Tịch chậm rãi nheo mắt lại, được rồi, lần này lại là Mộ Dung Uyển Như. Gia hỏa này đúng là âm hồn bất tán, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đúng không?

Hôm nay, nàng nhất định sẽ khiến nàng ta minh bạch, tư vị hối hận là như thế nào.

Đúng ngay lúc này, thị vệ bên ngoài tới truyền thông báo, "Bẩm, đã đưa tù phạm Hàn Tòng An tới."

Vừa nghe lời này, tất cả mọi người ở đây đều hoàn toàn phấn chân tinh thần. Có chỗ ngồi hay không cũng không quan trọng nữa. Nghi thái phi ngồi thẳng thân mình, cũng nghiêm túc lại, lạnh lùng nói, "Áp vào".

Hàn Tòng An không biết đã xảy ra sự tình gì, cũng hoàn toàn không biết ai muốn gặp hắn. Khi nghe nói sẽ tới đại đường, hắn suy đoán rằng người muốn gặp hắn nhất định có thân phận rất tôn quý.

Tuy nhiên, ngoài trừ Hàn Vân Tịch, hắn không nghĩ ra còn ai nhớ tới hắn mà vào đây, nguyện ý tới gặp hắn. Chỉ là, Hàn Vân Tịch nếu muốn gặp hắn, đều sẽ đi đến phòng giam.

Hàn Tòng An vừa hồ nghi, vừa tiến vào, bước qua ngạch cửa cao cao.

Trong nháy mắt, khi vừa nhìn thấy đại sảnh đầy người, đặc biệt là những gương mặt quen thuộc của người Hàn gia, Hàn Tòng An lập tức tê liệt ở cửa, trợn mắt há hốc mồm.

Chuyện này... chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hắn còn đang thất thần, Tiểu Dật Nhi đột nhiên khóc lớn một tiếng, nhảy xuống ghế dựa cao cao lao qua, "Cha".

Một tiếng "Cha" chân thật như vậy, động tình như vậy, giọng nói trẻ con không hề mang một chút dáng vẻ kệch cỡm, hư tình giả ý, tràn ngập khao khát và phụ thuộc, cho dù người có ý chí sắt đá cũng sẽ vì điều này mà lay chuyển, tấm lòng son cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi.

Tiểu Dật Nhi bổ nhào vào trong lòng ngực phụ thân, không màng tất cả khóc lên, "Cha, cha chừng nào thì về nhà? Ô ô, hài nhi nhớ cha! Cha chừng nào thì có thể về nhà?"

Tiểu Dật Nhi vừa thông minh lại trưởng thành sớm, nhưng chung quy vẫn chỉ là một hài tử.

Tiểu Dật Nhi đã nghe rất nhiều người nói qua, phụ thân bị phán định bị giam cầm chung thân, vĩnh viễn sẽ không được quay về nhà, tuy nhiên, hắn vẫn rất quật cường không tin.

Hắn còn chờ cha về, dạy hắn cách phân biệt dược, dạy hắn cách xem bệnh cứu người.

Hàn Tòng An mặc bộ áo tù lam lũ, tóc dài hỗn độn, một thân chật vật. Hắn nhìn tiểu nhi tử trong lòng ngực, hốc mắt thâm lõm đều không nhịn được đỏ một vòng, hơi hé miệng, nhưng lại không biết trả lời nhi tử như thế nào.

Hàn Vân Tịch xem một màn này vào trong mắt. Từ trước đến nay, yêu hận rõ ràng. Lần đầu tiên nàng cảm thấy áy náy đối Hàn Tòng An.

Không, chính xác mà nói, một phần cảm giác áy náy này là hướng về tiểu Dật Nhi. Nàng âm thầm hạ quyết tâm, bất luận thế nào nàng cũng phải che chở cho tiểu Dật Nhi bình bình an an, thuận thuận lợi lợi lớn lên.

Lúc này, Hàn Ngọc Kỳ cũng đột nhiên hô to một tiếng, "Phụ thân", ngay sau đó cũng lao đến. Hàn Nhược Tuyết cũng theo sát ngay sau đó.

Nghi thái phi vốn còn có chút động tâm bởi sự chân thật và non nớt của tiểu Dật Nhi, vừa nhìn thấy bộ dáng Hàn Ngọc Kỳ cùng với Hàn Nhược Tuyết giả mù sa mưa, lập tức bực bội không rõ ngọn nguồn, mất kiên nhẫn lạnh giọng, "Hôm nay bổn cung tới là giúp Hàn gia chủ trì công đạo, không phải tới để xem người một nhà các ngươi đoàn tụ"

Lời này vừa ra, Hàn Ngọc Kỳ và Hàn Nhược Tuyết đều bị dọa sợ, lập tức thối lui, nhưng tiểu Dật Nhi vẫn ôm chặt cha không hề buông tay, sợ cha lại bị mang đi.

"Thất di nương, còn không kéo nhi tử ngươi ra, trước mặt Nghi thái phi, còn ra thể thống gì" Từ phu nhân không vui răn dạy.

Lão gia sẽ bị giam cầm vĩnh viễn, cho dù có tranh thủ tình cảm của lão gia cũng không có ý nghĩa gì lớn. Dù sao lão gia cũng sẽ không ngốc đến nỗi giao lại chìa khoá nhà kho cho nữ nhi đã gả ra ngoài. Mặc kệ lão gia giao chìa khoá nhà kho cho bất kỳ ai trong Hàn gia, bà ta đều có biện pháp lấy lại nó giúp nhi tử của mình.

Hiện tại quan trọng nhất chính là cướp chìa khoá nhà kho về từ trong tay Hàn Vân Tịch.

Một bên, Thất di nương nhìn đến lão gia, cả người đều sửng sốt, hốc mắt đều trở nên ẩm ướt. Vừa bị Từ phu nhân nhắc nhở như vậy, nàng mới bình thường trở lại, vội vàng tiến lên kéo Tiểu Dật Nhi, "Dật Nhi ngoan, Thái phi nương nương tức giận, ngươi đừng hại cha ngươi."

Thất di nương luôn biết làm thế nào để lừa gạt Tiểu Dật Nhi. Lời này của nàng vừa ra, Tiểu Dật Nhi sợ tới mức lập tức buông tay, Thất di nương vội vàng ôm hắn đi, lui về phía sau đứng qua một bên, cũng không dám lại ngồi ghế dựa lần nữa.

Hàn Tòng An nhìn Thất di nương khiếp nhược, thập phần bất đắc dĩ, muốn nói lại thôi. Nếu như Thất di nương mạnh mẽ hơn một chút, hắn cũng không cần phải hao tổn tâm huyết cầu Hàn Vân Tịch.

Hàn Tòng An cũng coi như là một nhân vật, thoáng sửa sang lại cảm xúc, lập tức tiến lên hành lễ, "Tội dân Hàn Tòng An tham kiến Thái phi nương nương, tham kiến Vương Phi nương nương."

"Hàn Tòng An, Từ phu nhân của quý phủ ngươi chỉ vì một chuyện chìa kháo nhà kho Hàn gia, đã đến cửa Tần Vương phủ đại náo một trận. Bổn cung hiện tại hỏi ngươi, chìa khoá nhà kho Hàn gia đến tột cùng đang ở nơi nào?" Nghi thái phi gấp không chờ nổi, chất vấn nói.

Vừa nghe bốn chữ "chìa khoá nhà kho", thông minh như Hàn Tòng An lập tức liền minh bạch sự tình gì đã phát sinh. Lúc trước hắn phó thác chìa khoá nhà kho cho Hàn Vân Tịch, mục đích chính yếu cũng đúng là đề phòng Từ phu nhân.

Nhà mẹ đẻ Từ phu nhân có hậu thuẫn cường đại. Hắn vừa đi, Hàn gia nhất định sẽ trở thành thiên hạ của Từ phu nhân. Thật ra điều này cũng không cần chỉ trích nặng nề, tuy nhiên, đại thiếu gia lại là người không biết cố gắng.

Nếu Hàn gia dừng ở trên tay Từ phu nhân, không khác gì dừng ở trên tay đại thiếu gia. Chỉ dựa vào bản tính kia của đại thiếu gia, không quá ba năm nhất định khiến Hàn gia lụi bại.

Ánh mắt Hàn Tòng An đột nhiên trở nên lạnh lùng thâm thúy, nhìn về phía Từ phu nhân.

Trong lòng Từ phu nhân bỗng nhiên giật mình, cảm thấy bất an, bà ta vội vàng nói, "Lão gia, vì sao ngươi không trả lời vấn đề Nghi thái phi đã hỏi?"

Hàn Tòng An không nói gì, lạnh lùng dời tầm mắt đến trên người Hàn Ngọc Kỳ. Hàn Ngọc Kỳ bị bất ngờ, buột miệng thốt ra, "Phụ thân, Hàn Vân Tịch nói ngươi giao chìa khóa nhà kho cho nàng. Sao có thể như thế được? Là nàng đã đoạt chìa khóa nhà kho, đúng không? Đúng không?"

"Đúng vậy đúng vậy, lão gia. Chúng ta mời Nghi thái phi tới, ngươi không cần phải sợ Hàn Vân Tịch. Rốt cuộc vì sao lại thế này, ngươi nói đi." Từ phu nhân vội vàng nói tiếp.

Lúc này, Hàn Nhược Tuyết cũng không kiềm chế được, vội vàng hùa theo khuyên, "Phụ thân, chìa khóa nhà kho sao có thể truyền cho nữ nhi đã gả ra ngoài. Phụ thân nhất định đã phải chịu ăn khổ ở trong ngục đúng không? Mấy ngày nay ta đã tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không có cách nào gặp được phụ thân. Rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì, phụ thân hãy nói ra đi, Nghi thái phi sẽ làm chủ cho Hàn gia chúng ta."

Người Hàn gia sốt ruột, Nghi thái phi cũng rất sốt ruột, nàng cũng chất vấn hỏi, "Hàn Tòng An, Hàn Vân Tịch nói chìa khóa nhà kho là ngươi giao đãi cho nàng, việc này là sự thật?"

Nghi thái phi vừa thốt ra lời này, ngay cả Mộ Dung Uyển Như cũng vội bổ sung, "Hàn Tòng An, hôm nay nếu mẫu phi ta đã tới, ngươi có điều gì thì cứ nói, chớ nên dấu diếm. Ngươi cam tâm tình nguyện giao chìa khóa nhà kho cho Tần Vương phi hay sao?"

Tiểu Dật Nhi và Thất di nương đứng ở một bên nhìn, lắng nghe, hai mẹ con chặt chẽ nắm tay nhau, lòng nóng như lửa đốt. Phải biết rằng, những gì phụ thân trả lời sẽ trực tiếp quan hệ đến vận mệnh của bọn họ.

Rốt cuộc, dưới sự thúc giục của mọi người, Hàn Tòng An bình tĩnh nhìn về phía Nghi thái phi. Lúc này, tất cả mọi người đều rất an tĩnh, ngừng thở chờ hắn mở miệng.

Hắn rốt cuộc sẽ trả lời thế nào đây?.

Từ phu nhân không nhịn được, đè ngực lại. Bởi vì kích động nên nhịp tim đều đập nhanh hơn. Chỉ cần lão gia phủ định một cái, Hàn Vân Tịch lập tức coi như xong.

Mộ Dung Uyển Như liếc mắt nhìn Từ phu nhân một cái, đặc biệt vừa lòng. Nàng ta cũng giống nhau, đang chờ mong một câu Hàn Tòng An tuyên bố tội trạng của Hàn Vân Tịch.

Tuy nhiên, bên môi Hàn Tòng An chỉ xẹt qua một nụ cười khẽ, giống như bất đắc dĩ, giống như tự giễu. Tất cả mọi người nhìn thấy đều không rõ hắn có ý gì.

Đúng ngay lúc này, hắn nhàn nhạt nói, "Bẩm Thái phi nương nương, chìa khóa nhà kho là tội dân cam tâm tình nguyện, tự mình giao cho đích nữ Hàn gia, cũng đúng là Tần Vương phi".

Cái gì?

Một câu rất bình tĩnh, giống như một viên đá đang yên tĩnh nhưng lại khơi dậy hàng nghìn con sóng.

"Không, không có khả năng" Từ phu nhân lập tức sợ hãi rống lên.

"Phụ thân, ngài già nên đã hồ đồ rồi sao? Ngài đang nói gì vậy?"

Hàn Ngọc Kỳ cực kỳ không thể tưởng tượng, hung ác tiến lên bức thẳng bức tới trước mặt Hàn Tòng An. Nếu Hàn Tòng An không phải là phụ thân hắn, phỏng chừng hắn đã sớm động thủ.

"Phụ thân, nhất định là Tần Vương phi đã bức ngài, đúng hay không? Phụ thân có nỗi khổ đúng hay không? Nghi thái phi nói sẽ chủ trì công đạo cho chúng ta"

Hàn Nhược Tuyết cũng nóng nảy, mặc dù Tam di nương Lý thị đang hung hăng túm lấy nàng, nàng vẫn bỏ qua, kích động tiếp tục nói, "Phụ thân, ngài không cần sợ gì hết, Tần Vương phi đã uy hiếp ngài như thế nào? Ngài hãy nói ra đi"

Hàn Vân Tịch lạnh lùng nhìn, tầm mắt xẹt qua Tam di nương ngồi kéo góc tay áo của Hàn Nhược Tuyết, tiếp tục bất động thanh sắc.

Ngoại trừ mẫu tử Tam di nương và Thất di nương, người Hàn gia đều vây quanh Hàn Tòng An, từng tiếng dò hỏi, cùng với dò hỏi, còn giống như đang ép hỏi.

Nghi thái phi không thể tin nổi lắc lắc đầu. Nàng cũng không tin Hàn Tòng An sẽ nói ra những lời như thế.

Hàn Tòng An không có lý do để làm như vậy.

Không nói đến Hàn Vân Tịch là nữ nhi đã gả ra ngoài, thậm chí một chuyện Hàn Tòng An bị giam vào ngục, theo nàng hiểu biết, cũng không thoát khỏi quan hệ với Hàn Vân Tịch. Nói trắng ra, Hàn Tòng An sở dĩ bị giam đều là do Hàn Vân Tịch ban tặng.

Hàn Tòng An hận Hàn Vân Tịch còn không kịp, sao có thể phó thác chìa khóa nhà kho cho nàng, phó thác tương lai Hàn gia cho nàng.

"Mẫu phi, ta nghĩ nơi này nhất định có ẩn tình." Mộ Dung Uyển Như rốt cuộc cũng không kiềm chế được, thật hiếm khi trực tiếp nói ra như thế.

Hàn Vân Tịch ý vị thâm trường nhìn về phía nàng ta, bên môi nổi lên một nụ cười lạnh, như có như không.

Trong lòng Mộ Dung Uyển Như không khỏi ngẩn ra, lập tức cảm thấy bất an. Hàn Vân Tịch cười như vậy đối nàng ta, chẳng lẽ đang hoài nghi điều gì.

Không.

Hôm qua, sự tình Từ phu nhân tới Hàn gia, nàng ta đã bảo vệ mọi thứ rất tốt. Ngoại trừ Từ phu nhân ra, sẽ không có ai biết nàng ta đã đưa ra chủ ý gì cho Từ phu nhân.

"Hàn Tòng An, có ẩn tình gì, ngươi cứ việc nói ra, bổn cung thay ngươi làm chủ" Nghi thái phi cũng rất thẳng thắn. Sự tình đã nháo thành như vậy, nếu còn không trị được Hàn Vân Tịch, hôm nay chẳng phải nàng đã lãng phí một chuyến hay sao?.

Tuy nhiên, Hàn Tòng An lại nghiêm túc nói, "Thái phi nương nương, đây là việc nhà của Hàn gia. Tội thần sở dĩ lựa chọn tạm thời giao cho Vương Phi nương nương bảo quản chìa khoá, đều đã có suy tính của tội thần"

Lời này còn chưa nói xong, Hàn Ngọc Kỳ đã tức giận ngắt lời, "Ta nghĩ cha đã già nên hồ đồ rồi, có suy tính điều gì cũng không liên quan tới việc của Hàn Vân Tịch, nàng đều đã gả ra ngoài"

"Nghịch tử" Hàn Tòng An lập tức răn dạy, tức giận nói, "Lão phu tuy rằng thân mình đang ở nhà giam, nhưng vẫn còn chưa chết, vẫn là gia chủ Hàn gia, vẫn có tất cả quyền lợi quyết định chìa khóa nhà kho, quyết định người nào sẽ là gia chủ Hàn gia kế tiếp"

Hàn Ngọc Kỳ không quan tâm tới điều đó. Đối với hắn, phụ thân này đã là vô dụng. Hắn đang tức giận muốn mắng, Từ phu nhân vội vàng kéo lại, sợ nhi tử xúc động lỗ mãng sẽ làm hỏng đại sự.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com