ZingTruyen.Com

Vẫn Còn Rung Động

Chương 44: Phục hồi ký ức

JolinaGG

Cảnh sát bận rộn và tập trung vào vụ án, không ai để ý thấy một mỹ nữ bước ra khỏi xe của Tiêu Sở Ngôn, đang đi đến hiện trường gây án.

Chỉ còn cách xác chết có hai mét, Dịch Sơ Ngữ liền dừng lại, toàn thân cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt.

Bị ngã từ trên cao, mái tóc đen của người phụ nữ che gần hết khuôn mặt, máu từ đầu loang ra sàn bê tông, thấm ướt cả quần áo.

Cả người trong tư thế nằm sấp, nhưng đôi mắt cụp lại tràn đầy không cam lòng cùng oán hận.

Dịch Sơ Ngữ cảm thấy tất cả đều có vẻ quen thuộc, giống như cô đã từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở đâu đó.

Đầu đau nhức, cảnh vật xung quanh quay cuồng.

Phía trước, hình ảnh tòa nhà cổ kính dần trở nên mù mịt, rõ ràng là tuờng lát gạch đỏ nhưng Dịch Sơ Ngữ lại nhìn thấy tường chuyển sang màu xám.

Hết cảnh này đến cảnh khác, hết khung cảnh này đến khung cảnh khác hiện lên trong tâm trí cô.

Ký ức bị đóng băng dưới đáy biển sâu đột ngột trỗi dậy.

Cô nhớ lại tất cả mọi chuyện trong quá khứ.

Vị đắng và chua chát cùng nhau dâng lên trong lòng, giống như một dãy núi khổng lồ lấn át cô đến nghẹt thở, bóp nát tim gan của cô.

Mọi thứ đều được giải đáp.

Tại sao cô luôn sợ hãi đồn cảnh sát, tại sao lần trước cô nhìn thấy máu trong một vụ tai nạn xe hơi liền cảm thấy ghê tởm đến mức muốn chà rách một lớp da trên tay mình, và tại sao đôi khi cô lại cảm thấy đau lòng buồn bã khi viết tiểu thuyết.

Những việc này đều liên hệ chặt chẽ với quá khứ đau thương của cô.

Chẳng trách Tiêu Sở Ngôn chưa bao giờ nhắc tới Mạnh Viên trước mặt cô, kỳ thực anh đã biết mọi chuyện.

Dịch Sơ Ngữ nước mắt không ngừng trào ra trên gò má, bị gió đêm thổi bay trong bóng tối.

Cô đứng ngây ra đó, như thể linh hồn của cô đã rời khỏi thân xác này.

Một cảnh sát đến cạnh cô, khi nhìn thấy cô đau đớn như vậy, anh ta đã nhầm cô là gia đình của nạn nhân.

Anh ta an ủi: "Cô à, xin chia buồn với gia đình. Chúng tôi sẽ giúp cô tìm ra kẻ sát nhân càng sớm càng tốt."

Dịch Sơ Ngữ hai mắt vô hồn, tai ù đi, chỉ nghe loáng thoáng gật đầu.

Đôi chân chậm như đeo chì, cô chậm rãi đi về phía xe của Tiêu Sở Ngôn.

Dịch Sơ Ngữ bước vào ghế phụ, không đóng cửa, lấy tay che khuôn mặt ướt nước mắt.

Mạnh Viên, bạn thân của cô, sau khi kết thúc kỳ kiểm tra môn nghệ thuật đã nhảy từ ban công xuống đất.

Khi đó, tình cờ cô đến tìm Mạnh Viên.

Dịch Sơ Ngữ đứng ở tiểu khu nhà Mạnh Viên, tận mắt nhìn cô ấy từ trên cao rơi xuống.

Khi đó, cô muốn đến chia vui cùng Mạnh Viên, chúc mừng cô ấy đã thi thành công môn mỹ thuật và định nói với bạn mình rằng nếu cô ấy không giải được đề môn toán thì có thể nói với cô, cô sẽ dạy kèm Mạnh Viên.

Nhưng cô không bao giờ có cơ hội nói chuyện với cô ấy nữa.

Sau đó, mọi người cho rằng Mạnh Viên lựa chọn như vậy là do trầm cảm và không chịu được áp lực của bố mẹ.

Đúng vậy, tại sao cô không nghĩ đến chuyện này, tại sao lúc đó cô không dành nhiều thời gian chú ý đến trạng thái tinh thần của Mạnh Viên hơn...

Mạnh Viên rõ ràng không thích khiêu vũ, không thích con đường biểu diễn nghệ thuật, không thích quay quảng cáo.

Ước mơ của cô ấy rất đơn giản, chỉ muốn trở thành người kể chuyện tình.

Nhưng ông trời đúng là trêu đùa cô gái trẻ, rốt cuộc ước mơ của Mạnh Viên đã không thành hiện thực.

Bởi vì Dịch Sơ Ngữ không chịu nổi sự đả kich từ sự ra đi của người bạn thân, cô bắt đầu trở nên thụ động và uể oải.

Còn chưa đầy một tháng là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng bệnh tình của cô ngày càng tồi tệ, điểm số tụt dốc thảm hại.

Cô bị ngất trong một kỳ kiểm tra hàng tháng, Tiêu Sở Ngôn, người ở cùng phòng thi với cô, lập tức bế cô đến phòng y tế, điều này làm liên lụy đến Tiêu Sở Ngôn và khiến điểm số của anh giảm mạnh.

Khi mẹ của Tiêu Sở Ngôn biết được sự việc, bà đã rất tức giận, lền đến trường đại náo một trận. Bà tìm Sơ Ngữ, nặng lời ép hai người chia tay.

Dịch Sơ Ngữ không chịu được áp lực, đành phải chia tay Tiêu Sở Ngôn.

Có lẽ vận mệnh chính là như vậy, khi con người ngã vào vũng bùn, ông trời không những không đưa tay ra kéo bạn lên, mà còn đổ thêm một trận mưa to nhấn bạn hoàn toàn chìm vào tuyệt vọng.

Dịch Sơ Ngữ đã để em trai 9 tuổi của mình ở nhà để đến gặp Tiêu Sở Ngôn nói chuyện chia tay.

Khi cô quay lại, Dịch Sơ Dương đã đi rồi.

Căn nhà hỗn độn, Dịch Sơ Dương nằm trong phòng tắm, miệng bị bịt chặt, tay chân bị trói, sắc mặt tái nhợt, không còn hô hấp, máu cũng đông lại.

Ngay lúc đó, Dịch Sơ Ngữ hoàn toàn sụp đổ.

Con dao treo trên đầu cô rơi xuống.

Sau đó, cô phải liên tục vào đồn cảnh sát giải thích chi tiết và cho lời khai.

Trong khoảng thời gian tăm tối đó, Dịch Sơ Ngữ không ăn không ngủ, mỗi ngày nằm trên giường với ánh mắt mông lung, giống như một khúc gỗ, không còn chút sinh khí nào, giống như muốn đi theo người bạn thân nhất và em trai yêu quý nhất của cô.

Dịch Quốc Phong và Tưởng Di không thể chịu nổi cảnh cô cứ tiếp tục như vậy, họ nộp đơn xin chuyển trường và đưa cô rời khỏi thành phố.

Sau khi gặp nhiều bác sĩ tâm lý, Dịch Sơ Ngữ vẫn như cũ, không có chuyển biến.

Ngay lúc bọn họ vô lực, một lần Dịch Sơ Ngữ bị ngất xỉu trong phòng, tỉnh lại liền quên đi ký ức đau lòng.

Vừa mở miệng liền nói: "Mẹ, kỳ nghỉ Tết đã qua rồi, không phải con nên ở trường học sao?"

Dịch Quốc Phong và Tưởng Di đưa mắt nhìn nhau.

Đau lòng, nhưng cuối cùng lại thở ra nhẹ nhõm.

Có lẽ đây là một chuyện tốt đối với Dịch Sơ Ngữ.

Kỉ niệm giống như một con dao, cứa vào trái tim cô.

Hóa ra câu nói đơn giản "họ gặp tai nạn" của Tưởng Di lại che giấu quá nhiều nỗi đau quá khứ.

Không biết ở trong xe bao lâu, đầu gối Dịch Sơ Ngữ tê dại.

Sau đó cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cảnh tượng trong đôi mắt đẫm lệ của cô đã được bao phủ bởi một làn nước mỏng.

Dịch Sơ Ngữ mạnh mẽ lau nước mắt trên khuôn mặt, nghiêng đầu nhìn cửa xe đang mở bên cạnh, đưa tay kéo một cái.

Phanh một tiếng

Dịch Sơ Ngữ như mất hồn, lúc này mới phát hiện mình đang ngồi trên ghế phụ.

Nở một nụ cười gượng gạo, cô cởi dây an toàn, mở cửa bước ra khỏi xe, vòng qua ghế lái.

Chiếc xe chạy trên đường với tốc độ rùa bò.

May mắn thay, không có nhiều xe trên đường vào thời điểm này.

Dịch Sơ Ngữ cố hết sức tập trung, nhưng suy nghĩ của cô lại bay về mấy năm trước, cảnh tượng không muốn đối mặt như đóng đinh trước mắt.

Dù bạn có loại bỏ chúng bằng cách nào đi chăng nữa thì chúng vẫn in sâu trong tâm trí bạn.

Tay cô cầm vô lăng ngày càng chặt hơn.

Để giữ bình tĩnh cho bản thân, Dịch Sơ Ngữ mở hết cửa sổ, để gió lạnh lùa vào.

"Bíp bíp bíp bíp ..."

Xe phía sau liên tục bấm còi inh ỏi.

Một lúc sau, Dịch Sơ Ngữ đột nhiên tỉnh táo lại, đèn đỏ trước mặt đã chuyển thành xanh.

Dịch Sơ Ngữ lao xe về phía trước.

Dịch Sơ Ngữ lái xe gần một tiếng rưỡi mới trở về nhà.

Trở lại nhà, Dịch Sơ Ngữ không bật đèn, chìa khóa đặt trên tủ giày, cả cơ thể tê dại.

Cô ngồi bó gối trong phòng khách tối tăm.

Đồng hồ đang điểm, căn phòng chìm trong bóng tối, sự im lặng bao phủ đến đáng sợ.

Dịch Sơ Ngữ không khóc, chỉ ngồi bất động rất lâu.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cửa căn nhà được đẩy từ bên ngoài.

Tiêu Sở Ngôn bật đèn, căn phòng trở nên sáng sủa ấm áp.

Nhìn thấy một bóng người ngồi đông cứng trên ghế sô pha, anh hơi giật mình.

"Sơ Ngữ?"

Sau ba giây, Dịch Sơ Ngữ đột nhiên nhận ra có người đang gọi cô.

Cô ngây ngốc ngẩng đầu lên.

Thần kinh và cơ thể dường như tê liệt, toàn thân không thể nhúc nhích.

Tiêu Sở Ngôn nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ đang chết lặng, giống như cái xác không hồn.

Người đội trưởng luôn trấn tĩnh bỗng trở nên hoảng sợ, hai tay ôm lấy vai Dịch Sơ Ngữ, giọng nói hơi run: "Sao vậy em? Có chuyện gì?"

Dịch Sơ Ngữ khó khăn nói: "Em nhớ lại rồi."

Vừa dứt lời, ánh mắt Tiêu Sở Ngôn liền trở nên ảm đạm mờ mịt, môi mỏng mím chặt.

Anh ngồi xuống bên cạnh Dịch Sơ Ngữ, vòng tay qua người cô, đặt tay lên sau đầu cô, cử chỉ nhu hoà.

"Ừm."

Dịch Sơ Ngữ áp mặt vào ngực anh, lặp lại: "Em nhớ lại rồi."

Nghe lời cô nói, Tiêu Sở Ngôn cảm thấy tim như bị dao cắt.

Đã quen với việc chứng kiến ​​những cảnh sinh ly tử biệt cùng những thủ pháp giết người tàn bạo, Tiêu Sở Ngôn từ lâu đã trở thành thản nhiên khi đối mặt với mọi tình huống.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Dịch Sơ Ngữ làm anh mất đi sự bình tĩnh. Tay anh khẽ run run ôm lấy cô.

Tiêu Sở Ngôn nhẹ giọng nói: "Có muốn ngủ tiếp không? Ngủ một giấc thật ngon, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Dịch Sơ Ngữ cười nhạt, giọng nói khàn khàn: "Em không ngủ được, vừa nhắm mắt, liền..."

Cô không thể nói bất cứ điều gì sau đó.

"Không sao, tất cả đều kết thúc rồi."

Trăn trở hồi lâu, Tiêu Sở Ngôn mới dỗ được Dịch Sơ Ngữ đi vào giấc ngủ.

Đã năm giờ sáng, Tiêu Sở Ngôn còn chưa ngủ, hai mắt đỏ ngầu, trên lông mày nghiêm nghị hiện lên vẻ mệt mỏi.

Dịch Sơ Ngữ đang ngủ say, cảm giác được có người vuốt ve khuôn mặt của mình.

Lần này, cô mơ về những ngày cùng Dịch Sơ Dương đánh nhau giành TV, những cuộc trò chuyện với Mạnh Viên về đủ thứ tin tức bát quái.

Bảy năm sau, trong giấc mơ của Dịch Sơ Ngữ, khuôn mặt bọn họ vẫn rõ ràng như vậy, thậm chí có thể nhìn rõ nốt ruồi trên mặt Mạnh Viên, răng cửa của Dịch Sơ Dương còn chưa mọc hết.

Tất cả đều nói "không sao" với Dịch Sơ Ngữ.

Mọi thứ đều hoàn hảo đến mức cô không muốn thức dậy.

Những giấc mơ ngọt ngào giống như bong bóng dưới ánh mặt trời, có màu sắc rực rỡ, nhưng rồi cũng sẽ vỡ tan.

Dịch Sơ Ngữ mở mắt ra, trần nhà trắng tinh, trong phòng có chút tối bởi vì rèm cửa đã đóng lại.

Cô cử động, cảm thấy toàn thân đau nhức.

Đứng dậy với lấy điện thoại trên bàn.

Bây giờ là ba giờ chiều. Không ngờ cô lại ngủ lâu như vậy.

Dịch Sơ Ngữ uể oải đi dép lê, chậm rãi bước ra ngoài.

Không ăn uống gì, cơ thể cô hoàn toàn rã rời, không có khí lực.

Mở cửa phòng ngủ, ánh sáng rực rỡ bên ngoài chiếu vào phòng.

Không quen với ánh sáng gay gắt, Dịch Sơ Ngữ hơi nheo mắt lại, giơ tay che mắt.

Nghe thấy động tĩnh, Tiêu Sở Ngôn ngẩng đầu, tầm mắt rơi vào trên người cô, lo lắng hỏi: "Em cảm thấy tốt hơn chưa?"

Đôi môi trắng bệch của Dịch Sơ Ngữ khẽ nhếch lên, tuy rằng đang cười, nhưng còn xấu hơn khóc.

"Ừm."

Người đàn ông trông không được tốt, ánh mắt buồn ngủ, cằm cứng đờ, môi không còn tia máu, không còn vẻ nghiêm nghị thường ngày.

Dịch Sơ Ngữ sờ sờ mặt của anh: "Cả đêm anh không ngủ sao?"

Tiêu Sở Ngôn khoát tay, cười không nói lời nào, xem như ngầm thừa nhận.

Không đợi Dịch Sơ Ngữ lên tiếng, Tiêu Sở Ngôn đã dẫn cô vào phòng tắm: "Tắm rửa sạch sẽ, chờ ăn sáng."

Ngừng một chút, Tiêu Sở Ngôn cười nhạt: "Không, giờ cũng là trà chiều rồi."

Đánh răng xong, Dịch Sơ Ngữ vốc nước rửa mặt.

Nước lạnh khiến bộ não rối bời của cô tỉnh táo lên rất nhiều.

Dịch Sơ Ngữ ngẩng mặt lên, nhìn mình trong gương, gượng cười.

Cô thì thầm với chính mình: "Tất cả đã kết thúc rồi, không thể cứu vãn được nữa."

Có lẽ sợ cô ở trong phòng tắm quá lâu sẽ xảy ra chuyện gì, Tiêu Sở Ngôn đứng bên ngoài gõ cửa: "Sao còn chưa ra? Anh múc cháo cho em rồi."

Dịch Sơ Ngữ trả lời rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Tiêu Sở Ngôn ngồi đối diện nhìn Dịch Sơ Ngữ ăn cháo.

Dịch Sơ Ngữ hỏi: "Anh không định ăn cơm sao?"

"Anh ăn rồi."

"Vâng"

Không ai lên tiếng, xung quanh yên lặng đến mức khiến mọi người hoảng hốt, quá khứ nặng nề khiến trong phòng nhiễm một bầu không khí trầm mặc.

Dịch Sơ Ngữ ăn vài miếng liền cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, nghĩ đến vẫn là ngồi ở chỗ này, nói: "Tại sao anh còn chưa đi làm?"

Tiêu Sở Ngôn nhìn điện thoại: "Hôm nay anh xin nghỉ phép."

Dịch Sơ Ngữ càng thêm khó chịu, cổ họng như có kim châm: "Thật ra em không sao, anh đừng quá bận tâm."

Tay Tiêu Sở Ngôn cứng đờ khi cầm điện thoại, lông mày trở nên mất tự nhiên, im lặng.

Nếu có vụ án nghiêm trọng xảy ra, chắc chắn anh sẽ bận rộn một thời gian. Hôm nay anh đã xin nghỉ phép, nên nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị cho công việc tiếp theo.

Dịch Sơ Ngữ vươn tay đẩy anh: "Anh về phòng ngủ một chút đi."

Tiêu Sở Ngôn ngập ngừng.

Ở bên nhau nhiều ngày như vậy, ít nhiều cũng sẽ có sự thấu hiểu ngầm, chỉ cần nhìn một cái, Dịch Sơ Ngữ sẽ hiểu.

Cô cười: "Em thực sự ổn, anh đừng lo lắng."

Mặc dù những ký ức đó đã làm rách vết sẹo của cô, phơi bày sự tàn nhẫn mà cô không muốn đối mặt nhất, nhưng cô sẽ học cách dũng cảm chấp nhận nó.

Quá trình này có thể hơi đau, nhưng cô không sợ.

Cô chạy trốn bảy năm.

Cô không muốn thu mình lại nữa.

Tiêu Sở Ngôn nắm lấy tay cô, tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Họ im lặng nhìn nhau, như thể họ có thể đọc được tín hiệu trong mắt nhau.

Tiêu Sở Ngôn hất cằm về phía bát cháo, nói: "Mau ăn đi, sắp nguội rồi."

Dịch Sơ Ngữ gật đầu muốn rút tay về, nhưng bị anh giữ lại.

Cô nói nhỏ: "Anh ôm em như này làm sao em ăn được?"

Tiêu Sở Ngôn liếc mắt: "Em ăn bằng tay phải được không?"

Anh không muốn buông tay Sơ Ngữ.

Vì vậy cô đành ăn cháo chỉ bằng một tay phải.

Dưới sự thúc giục của Dịch Sơ Ngữ, Tiêu Sở Ngôn ngoan ngoãn để điện thoại di động xuống, ngừng xem hồ sơ vụ án, đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Dịch Sơ Ngữ ngăn anh lại trước khi anh vào phòng ngủ.

"Mẹ em nói cho anh biết rồi đúng không?"

Chẳng trách đêm đó anh đứng trên ban công hút thuốc, chẳng trách anh đột nhiên nói phải đối xử tốt với cô.

Hóa ra, anh đã biết tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com