ZingTruyen.Com

Van Con Rung Dong

***vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ: wattpad JolinaGG***

Tiêu Sở Ngôn đứng ở cửa ra vào, hoàn toàn không để ý đến lời nói của người em họ này: "Nếu còn nói nhảm nữa, thì mau về đi."

   Dương Dụ Nguyên không sợ hãi, nhún vai, ỷ vào Dịch Sơ Ngữ ở đây, liền mạnh miệng: "Chuyện này không được nói thật?"

   Nói xong, anh ta nhẹ giọng hỏi Dịch Sơ Ngữ: "Chị dâu, tôi nói đúng không?"

  Dịch Sơ Ngữ ngượng ngùng cười cười, theo sát phía sau Tiêu Sở Ngôn, cúi thấp nửa đầu để phần tóc bên tai che đi khuôn mặt hơi nóng.

   Dương Dụ Nguyên sánh bước bên cô, Tiêu Sở Ngôn đi trước hai người một bước, ấn thang máy.

   Dương Dụ Nguyên chưa bao giờ nghĩ rằng Tiêu Sở Ngôn sẽ tìm được bạn gái, lại là một cô gái ngoan hiền như vậy, từ lâu đã nghe nói đội trưởng không gần phụ nữ, còn cự tuyệt không ít buổi xem mắt do người nhà giới thiệu.

   Đột nhiên xuất hiện một cô bạn gái làm anh ta rất tò mò.

   Tháng trước, Dương Dụ Nguyên bận chuyển công ty mới đến Vân Thành, bận đến mức không được nghỉ quốc khánh, Dương Dụ Hân muốn đến thăm nhưng anh cũng không có thời gian, đành phải giao gánh nặng cho Tiêu Sở Ngôn.

  Vậy mà Dương Dụ Hân lại phát hiện ra đối tượng của Tiêu Sở Ngôn.

   Dương Dụ Hân vô cùng sùng bái người anh này, không có chuyện gì mà cô bé không kể cho anh, cô bé còn bắt anh mình giữ bí mật chuyện này cho anh họ Tiêu Sở Ngôn.

   Dương Dụ Nguyên cũng không biết tại sao quan hệ giữa Tiêu Sở Ngôn và Dương Bình lại cứng nhắc như vậy, không giống quan hệ mẹ con bình thường, luôn có cảm giác hai người không thể thân thiết.

***vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ: wattpad JolinaGG***

   Cả ba đi thang máy xuống tầng dưới để đến bãi đậu xe.

   Tiêu Sở Ngôn đứng bên cạnh mở cửa ghế lái phụ.

   Dịch Sơ Ngữ kéo tay nắm cửa sau, muốn mở cửa đi vào.

   Tiêu Sở Ngôn cau mày, hất cằm về phía ghế lái phụ: "Em ngồi vào đi."

    "Sao ạ? Để em họ anh ngồi trên đi, em ngồi ghế dưới được mà."

   Sơ Ngữ muốn nhường chỗ cho vị khách từ xa tới.

   Tiêu Sở Ngôn cũng không thèm nhìn đến Dương Dụ Nguyên, đem Dịch Sơ Ngữ kéo đến bên người.

   Cuối cùng, cô bị Tiêu Sở Ngôn đẩy vào ghế lái phụ.

   Dương Dụ Nguyên chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đội trưởng cảnh sát hình sự quanh năm chỉ biết điều tra vụ án lúc này đây đang thể hiện bản chất chiếm hữu đối với một người phụ nữ.

  Khó trách sếp Tiêu lại thất hứa với em họ về chuyện phòng ở.

   Mấy tháng trước, Dương Dụ Nguyên chuẩn bị dời công ty về Vân Thành.

   Lúc đó, Tiêu Sở Ngôn đã gần như hoàn tất việc chuyển giao công tác đến Vân Thành từ Lệ thị.

   Mặc dù sự nghiệp ở Lệ thị đang trên đà phát triển, Tiêu Sở Ngôn vẫn nhất định chuyển công tác về Vân Thành, thậm chí còn bỏ tiền mua hẳn hai căn phòng ở đối diện nhau, một căn cho bản thân, căn nhà còn lại cho mẹ và bố dượng chuyển đến, nhưng mẹ anh nhất định không rời Lệ thị.

   Vì vậy, Tiêu Sở Ngôn một mình sở hữu hai căn nhà ở Vân Thành.

   Mọi chuyện đã thương lượng ổn thỏa, nhưng khi chuẩn bị dọn vào thì nhận được thông báo từ sếp Tiêu nói anh ta nên tự tìm nhà khác.

   Dương Dụ Nguyên thỉnh thoảng lại nhìn trộm Dịch Sơ Ngữ, cô gái này không có gì nổi bật, bộ dáng rất dễ bắt gặp ở những nữ sinh trên phố.

   Nhưng anh ta biết Tiêu Sở Ngôn không phải người đàn ông bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài, vậy người phụ nữ này hẳn phải có gì đó đặc biệt.

***vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ: wattpad JolinaGG***

   Hơn mười phút sau, xe dừng trước một quán ăn.

   Cả ba bước xuống xe.

   Lúc này trong quán có rất nhiều người đang dùng bữa tối, Tiêu Sở Ngôn trực tiếp yêu cầu một gian phòng riêng.

   Dịch Sơ Ngữ nghe cuộc trò chuyện của hai anh em, cầm chén đũa chuẩn bị tráng qua nước nóng.

   Tiêu Sở Ngôn nhanh tay hơn cô, anh lên tiếng, cầm lấy chiếc chén trên tay cô, nhấc cái ấm trên bàn lên, đổ nước tráng sạch cái chén.

   Dưới sự chu đáo của anh, Dịch Sơ Ngữ mím môi cười, dùng đôi tay nhỏ vặn xoắn khăn lau bàn ăn, cảm thấy rất ấm áp.

   Có những người luôn làm nhiều hơn nói.

   Tiêu Sở Ngôn chưa bao giờ nói thích cô, về bản chất, hành động của anh luôn ngọt ngào hơn lời nói, luôn từng li từng tí chiếu cố cô.

   Giống như nhân vật trong  tiểu thuyết của cô, làm người ta vừa sợ hãi lại vừa cuồng nhiệt.

   Người phục vụ mang đồ ăn lên.

   Dương Dụ Nguyên cắn một miếng bánh bao tôm, thản nhiên hỏi: "Anh khi nào thì đưa chị dâu về ra mắt dì?"

  Dịch Sơ Ngữ dừng tay, hơi nghiêng đầu, tò mò nhìn Tiêu Sở Ngôn bên cạnh, tất cả tế bào trong cơ thể đều căng thẳng chờ đợi câu trả lời của anh.

   Tiêu Sở Ngôn mặt vẫn vô cảm, nhìn Dương Dụ Nguyên đối diện, trong mắt hiện lên một tia phê bình anh ta "tọc mạch," lời nói ra làm người đối diện có cảm giác lạnh sau gáy:

   "Tôi có kế hoạch, cậu tự lo cho mình đi."

   Khóe mắt liếc nhìn Dịch Sơ Ngữ, lấy ra một tờ giấy ăn đưa cho cô.

   Nghe lời anh nói, Dịch Sơ Ngữ cảm giác bối rối. Có lẽ anh chỉ muốn cho cô thêm thời gian chuẩn bị, nhưng tận sâu trong lòng cô lại có cảm giác mất mát.

   Cô nhận ra mình bắt đầu nôn nóng muốn thích nghi với thế giới của anh và bước vào cuộc sống của anh.

   Ngơ ngác cầm lấy khăn giấy mà Tiêu Sở Ngôn đưa qua, Dịch Sơ Ngữ do dự, có chút hoang mang.

   Tại sao lại đưa khăn giấy cho cô?

   Tiêu Sở Ngôn nhìn Dịch Sơ Ngữ, chỉ vào khóe miệng bên phải, nói: "Em lau đi."

   Dịch Sơ Ngữ hiểu ra, vội vàng cúi đầu lấy khăn giấy lau miệng.

   Vừa lau vừa âm thầm cảm thấy mất mặt.

  Trên mặt Dịch Sơ Ngữ ửng hồng.

   Dương Dụ Nguyên cảm thấy bản thân mình như cái bóng đèn trong suốt bữa ăn, gần như trở nên vô hình.

   Sau khi ho khan hai tiếng, anh ta đưa mắt nhìn Dịch Sơ Ngữ, định dò ​​xét cô một chút.

   "Chị dâu, công việc của chị có bận lắm không?"

   Đối mặt với người em họ nhiệt tình của mình, Tiêu Sở Ngôn gắp cho Dịch Sơ Ngữ một miếng thịt, nói: "Trong lúc ăn cơm đừng nên nói nhiều như vậy."

   Dương Dụ Nguyên: "..."

   Hai người chênh lệch nhau một tuổi, từ nhỏ nghịch phá cùng nhau, học cùng trường tiểu học và trung học cơ sở, nhưng sau đó, anh ta thi trượt trong cuộc thi lên cao trung số 1, cũng không thể tiếp tục học chung đại học với đội trưởng.

   Tiêu Sở Ngôn có tham vọng trở thành cảnh sát hình sự giỏi như cha mình, nhưng Dưong Dụ Nguyên lại quan tâm đến lĩnh vực tài chính.

  Hai người dần rẽ theo hai hướng khác nhau, nhưng họ vẫn thường xuyên đi ăn cùng nhau khi rảnh rỗi.

   Trước đây khi ăn tối họ cũng trò chuyện, bây giờ chỉ vừa hỏi một câu liền bị sếp Tiêu thổi phạt.

   Dịch Sơ Ngữ dùng bữa xong, ngượng ngùng nói với Dương Dụ Nguyên: "Tôi làm nghề tự do, mỗi ngày đều rất nhàn nhã."

   Trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, dưới bàn, cô vươn tay bóp lấy bắp đùi rắn chắc của Tiêu Sở Ngôn qua lớp quần tây.

   Tiêu Sở Ngôn tiếp tục ngồi ăn một cách bình thản, như không có chuyện gì xảy ra.

   Dương Dụ Nguyên chợt nhận ra, gật đầu, thời đại này Internet rất phát triển, đủ loại công việc như tiểu thương, chuyên viên truyền thông, chuyên viên marketing, vân vân, chỉ cần bạn có khả năng thì sẽ luôn có cơ hội tỏa sáng.

   Cho nên, khi Dịch Sơ Ngữ nói cô làm nghề tự do thì Dương Dụ Nguyên cũng không kinh ngạc.

   Từ ngoại hình trầm tính và hướng nội, có thể thấy công việc ít tiếp xúc với xã hội đúng là phù hợp với cô.

   Dương Dụ Nguyên đặt đũa xuống, chống tay lên bàn ăn, chuẩn bị hỏi câu tiếp theo.

   Ở phía đối diện, Tiêu Sở Ngôn phóng ánh mắt tới, thẳng tắp sắc bén, cảnh cáo đối phương không được phát ra tiếng động.

   Sau đó bàn ăn trở nên yên tĩnh lạ thường.

   Dịch Sơ Ngữ ăn rất chậm, nếu có người nói chuyện với cô, cô sẽ ăn càng chậm.

   Không biết Tiêu Sở Ngôn có biết nhược điểm của cô hay không, dù sao hai người cũng ít nói chuyện trong bàn ăn, thậm chí, anh còn chủ động ăn chậm hơn rất nhiều so với bình thường.

***vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ: wattpad JolinaGG***

   Ăn xong gần một nửa, Dịch Sơ Ngữ đứng dậy đi toilet.

   Đến trước bồn rửa tay, Dịch Sơ Ngữ ngâm tay, sờ lên gò má đã ửng đỏ một chút, nhìn mình trong gương, bước ra khỏi toilet.

   Trước khi đến gian phòng, cô nhìn thấy một nhân viên của nhà hàng cầm bình trà từ phòng ăn của bọn họ đi ra.

   Khi nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ, anh ta mỉm cười gật đầu, anh không đóng cửa mà chỉ khép lại để cô không phải mở cửa khi vào.

   Dịch Sơ Ngữ vừa định đẩy cửa vào, liền nghe thấy Dương Dụ Nguyên nói: "Anh à, về thăm nhà một chút đi, dì rất muốn gặp anh."

   Đi không được mà lui cũng không xong, cô do dự ở cửa, một lúc lâu sau, Tiêu Sở Ngôn mới trầm giọng nói: "Hôm nay cậu tới đây là muốn làm thuyết khách à?"

   Dương Dụ Nguyên thở dài nói: "Có phải anh còn giận dì vì đã tái hôn sau khi ba anh mất không? Thật ra..."

   Còn chưa kịp nói hết câu, Tiêu Sở Ngôn cắt ngang: "Không có."

    "Vậy thì tại sao?"

   Có một khoảng lặng dài trong phòng, không ai nói lời nào.

***vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ: wattpad JolinaGG***

   Ngay khi Dịch Sơ Ngữ nghĩ bọn họ sẽ không tiếp tục đề tài này, muốn đẩy cửa đi vào, Tiêu Sở Ngôn chậm rãi nói: "Có thời gian tôi sẽ trở về, chuyện của tôi, đừng nói cho bà ấy biết."

   Giọng nói trầm và lạnh, không giống như đang thương lượng với bạn mà giống như ra lệnh.

   Dịch Sơ Ngữ lặng lẽ lui về phía hành lang, tạo ra một khoảng cách, sau đó cố ý giẫm mạnh hơn trên sàn nhằm phát ra tiếng bước chân.

   Khi cô mở cửa và đi vào, hai người không còn trò chuyện nữa.

   Sau bữa tối, Tiêu Sở Ngôn và Dương Dụ Nguyên lại hàn huyên một hồi.

   Theo lời của Dương Dụ Nguyên, Dịch Sơ Ngữ biết được anh ta kế thừa công ty của gia đình, sắp tới có ý định chuyển về Vân Thành để phát triển tốt hơn trong lĩnh vực tài chính.

   Bố mẹ Dương Dụ Nguyên tương đối phóng khoáng, sau khi anh tốt nghiệp đại học thì buông xuôi, từ từ giao lại công ty cho con trai, hai vợ chồng bắt đầu sống về hưu.

   Chẳng trách Dương Dụ Hân bị đẩy cho đội trưởng Tiêu vào kỳ nghỉ, rõ ràng cha mẹ ân ái, con cái chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.

   Từ góc độ này có thể hiểu tại sao Dương Dụ Hân thân thiết với anh trai mình, mở miệng ngậm miệng đều là khen người anh trai này.

***vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ: wattpad JolinaGG***

   Tiêu Sở Ngôn thanh toán xong hóa đơn, lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, nhẹ giọng nói: "Đã muộn rồi, cậu về trước đi."

   Dương Dụ Nguyên trầm ngâm gật đầu: "Cũng đến lúc về rồi, có điều, anh họ không đưa em trở về à?"

   Tiêu Sở Ngôn khinh thường nhìn người em họ này như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười: "Thanh niên như cậu mà buối tối không dám về nhà một mình à?"

   "Anh họ, anh tiếp đãi khách như vậy hả?" Dương Dụ Nguyên cười nhạo.

   "Thời gian cậu đứng đây nói nhảm đủ để cậu bắt một chiếc xe đấy."

   Sếp Tiêu quả thật không phải người dễ chịu thua thiệt.

   Dương Dụ Nguyên không nói nên lời, cam chịu lấy điện thoại di động ra bắt taxi, chỉ nói giỡn thôi mà đội trưởng cũng không cho anh ta chút mặt mũi nào. Anh ta ở xa, đến và đi cũng phải mất gần ba tiếng đồng hồ, không thể tiễn thì cũng đừng làm tổn thương nhau như vậy.

   Dịch Sơ Ngữ đứng bên đường chờ sếp Tiêu lấy xe.

   Dương Dụ Nguyên đón xe xong, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ trước mặt, đèn đường rất sáng, màu vàng ấm áp chiếu vào người cô.

   Dịch Sơ Ngữ khẽ mỉm cười, khuôn mặt hiền hoà làm người ta thấy mềm mại trong lòng.

   Dương Dụ Nguyên cất điện thoại, đi đến bên cạnh Dịch Sơ Ngữ: "Chị dâu, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"

   Một câu hỏi làm cô bất ngờ.

   Nếu đây không phải là em họ của Tiêu Sở Ngôn, và nếu vừa rồi họ không ăn tối cùng nhau, Dịch Sơ Ngữ còn cho rằng đây là phương thức làm quen của thanh niên thời nay.

   Dịch Sơ Ngữ do dự một chút rồi cố gắng nhớ lại. Cô chưa từng gặp Dương Dụ Nguyên, nhưng cũng có thể trong đoạn thời gian trước khi cô mất trí nhớ, bọn họ từng gặp qua.

   Tuy nhiên, tỷ lệ của việc này không nên cao, dù sao họ không học cùng trường trung học.

   Dịch Sơ Ngữ chọn câu trả lời thành thật nhất: "Tôi không nhớ mình đã từng gặp anh."

   Dương Dụ Nguyên cũng cảm thấy được chính mình đang bị ảo giác.

   Tiêu Sở Ngôn lái xe đi tới, hạ cửa kính xe xuống: "Em lên đi."

   Dương Dụ Nguyên thở dài: "Anh à, anh cứ để em đợi xe taxi bên đường một mình sao?"

   Sau khi than thở, cũng đã biết rõ điểm yếu của Tiêu Sở Ngôn, liền quay sang Dịch Sơ Ngữ: "Chị dâu, chị cũng không đành lòng đúng không?"

   Dịch Sơ Ngữ còn chưa kịp trả lời, Tiêu Sở Ngôn đã nói thay cô: "Chị dâu của cậu muốn về nghỉ ngơi."

   Dịch Sơ Ngữ mở cửa xe ngồi vào, trong lòng cảm thấy hơi áy náy.

   Chín giờ mười lăm tối, gió lạnh tứ phương tràn vào.

   "Chúng ta đợi xe với cậu ấy đi."

   Tiêu Sở Ngôn cũng không từ chối thẳng thừng.

    "Phiền phức"

   Dương Dụ Nguyên lên ghế sau xe.

   Ba người đều không nói chuyện, Dương Dụ Nguyên cảm thấy có chút buồn chán, liền đề nghị: "Anh họ, mở nhạc đi."

    "Không."

   Dương Dụ Nguyên cười, đúng là người anh họ vô tình. Trước đó ngẫu nhiên phát hiện Tiêu Sở Ngôn mở nhạc trong xe, mặc dù rất ít, nhưng chắc chắn trong xe có dĩa nhạc.

   Vài phút sau, xe taxi của Dương Dụ Nguyên chạy tới.

   Chiếc SUV màu đen lái ngược làn đường.

   Dịch Sơ Ngữ nghĩ tới đây liền hỏi người đàn ông bên cạnh đang lái xe nghiêm túc: "Em đã từng gặp Dương Dụ Nguyên chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com