ZingTruyen.Com

Vampire Hay De Toi Chet Cung Em

   Mặt trời đã lên Tiểu Bạch cũng đã dậy, bỗng cô cảm nhận được bàn tay của ai đó ôm lấy hông cô. Tiểu Bạch xoay người lại thì thấy Khiêm Thành đang ngủ, cô cau mày:

- "Anh ta sao lại nằm đây, lại còn dám chạm vào người mình được lắm."

Nói rồi cô co chân đá Khiêm Thành xuống giường. Khiêm Thành giật mình thức dậy, cậu quát lớn:

-" Em bị điên à, tôi đang ngủ đấy".

-"Tôi tưởng anh không cần ngủ chứ".

-" Em vừa phải thôi chứ tôi ngủ là quyền của tôi".

-" Ngủ là quyền của anh vậy ai cho phép anh ôm tôi chứ".

-"Tôi cho phép vì em là bạn gái tôi".

Nói rồi Khiêm Thành lao đến ôm lấy Tiểu Bạch hôn nhẹ lên môi cô rồi đi vào phòng tắm. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh và bất ngờ khiến Tiểu Bạch không kịp phản ứng nên cứ đứng gây người ra đó. Cô nghĩ tim mình đã loạn nhịp vì Khiêm Thành nhưng cô liền gạt bỏ ý nghĩ đó ngay lập tức:

-" Không đúng, chắc mình vận động hơi nhiều nên tim mới đập nhanh vậy.  Phải chắc là vậy rồi".

Khiêm Thành từ trong phòng tắm bước ra. Thấy Tiểu Bạch cứ luôn lẩm bẩm, cậu tò mò hỏi:

-"Em lẩm bẩm gì thế ?".

-"À không có gì".

Tiểu Bạch vừa trả lời vừa quay lại nhìn Khiêm Thành. Lần này là Khiêm Thành khiếm Tiểu Bạch phải đứng hình vì độ đẹp chuẩn nam tính. Đầu tóc chải gọn gàng không bù xù như trước, đường nét trên khuôn mặt cậu khiến mọi cô gái nhìn vào đều mê mẩn cộng thêm thân hình chuẩn có thể đốn gục bao cô gái. Cậu diện một bộ vest đen tô lên vẻ đẹp nam tính. Khiêm Thành đến gần Tiểu Bạch hỏi:

-"Em bị sao vậy ?".

-"Ờ..tôi không sao".

-" Vậy tốt rồi".

-" À mà anh định đi đâu vậy".

-" À tôi chuẩn bị đồ cho tối nay ấy mà. Em cũng nên chuẩn bị đi".

-" Tôi biết rồi".

-" Nhân tiện em thấy tôi thế nào".

-" À cũng được".

-" Cũng được á".

Khiêm Thành kéo tay Tiểu Bạch về phía mình nói:

-" Tối nay tôi sẽ cho cả thế giới biết, Tiểu Bạch em là bạn gái tôi và không kẻ nào được cướp em khỏi tôi".

Tiểu Bạch đỏ mặt tránh ánh mắt của Khiêm Thành:

-" Tôi phải đi thử đồ đã".

Cả ngày Tiểu Bạch mặc thử bộ này đến bộ khác nhưng vẫn không vừa ý Khiêm Thành. Đã gần tối mà Tiểu Bạch vẫn chưa chọn được chiếc váy phù hợp. Cuối cùng chỉ còn lại chiếc váy màu xanh biển, cô cũng mặc thử nó, cô hỏi:

-"Vậy còn cái này".

-"Đẹp lắm".

Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm:

-"Biết vậy lúc nãy mặt cái này trước".

Rồi cô chợt thấy ánh mắt của Khiêm Thành nhìn chằm chằm vào mình, cô nói:

-" Đi thôi..Chúng ta trễ bây giờ".

Nói rồi cô nhanh chóng đi xuống nhà. Một lúc sau thì Khiêm Thành cũng đi xuống. Hai người cùng lên một cỗ xe ngựa. Chạy được một quãng thì chiếc xe từ từ bay lên trời, Tiểu Bạch sợ hãi:

-"Chuyện gì vậy ?".

-"Bình tĩnh đi chỉ là bay thôi mà".

-"Bay sao".

Tiểu Bạch nhìn ra cửa sổ rồi hét:

-"Cho tôi xuống".

-"Không bay thì sao tới nơi được".

-"Tôi...sợ..độ cao".

Khiêm Thành phì cười:

-" Em sợ độ cao á, tôi còn tưởng em không biết sợ là gì chứ".

-"Anh còn nói nữa".

Thấy Tiểu Bạch sợ hãi Khiêm Thành liền ôm cô vào lòng:

-" Có tôi ở đây em đừng sợ".

Mấy câu đó làm cho Tiểu Bạch bớt lo lắng. Cô ngước lên nhìn Khiêm Thành, lúc này cô cảm thấy Khiêm Thành là một người gần gũi. Bay được một lúc thì cũng tới nơi. Trước mặt Tiểu Bạch là một lâu đài nguy nga, cổ kính. Cô cùng Khiêm Thành bước vào trong, khung cảnh bên trong thật hoành tráng. Những ánh đèn lung linh, bàn tiệc, giàn hợp giao và những người đến dự tiệc. Những chi tiết này Tiểu Bạch chỉ được đọc trong sách giờ được tận mắt chứng kiến quả là một khung cảnh huy hoàng. Và phía trên cao người phụ nữ ngồi trên ngai vàng, đầu đội vương miệng. Tiểu Bạch nhận ra người đó là Nữ Vương mà Nữ Vương lại là mẹ của Khiêm Thành. Lúc này cô mới biết được quyền thế của Khiêm Thành lớn thế nào. Cô quay sanh hỏi Khiêm Thành:

-" Mẹ của anh à".

-"Phải bà ấy là mẹ tôi".

-"Sao anh không lên hỏi thăm bà ấy mấy tiếng".

-"Chúng tôi sẽ làm việc đó sau khi khiêu vũ xong".

-"Khiêu vũ".

-"Em sao vậy".

-"Tôi đâu biết khiêu vũ".

-"Không sao chỉ cần nhảy theo tôi là được".

-"Anh nói nghe dễ lắm".

-"Bỏ qua đi giờ tôi sẽ giới thiệu cho em biết vài người".

Khiêm Thành nhìn quanh rồi nói:

-"Em có thấy gã đằng kia không hắn ta là hoàng tử của loài sói đấy. Tôi và hắn ta không ưa nhau mấy".

-"Sói sao, tôi tưởng người sói chỉ có trong truyền thuyết".

-"Nhưng ở đây là có thật. Đúng là loài người thật ngu ngốc".

Nói rồi Khiêm Thành tiếp tục giới thiệu:

-" Kia là con trai thủy thần và chị gái hắn ta. Em không nên lại gần hắn ta".

-"Sao vậy".

-"Hắn ta là một tên biến thái, năm ngoái tôi đã đánh hắn vì dám động tay động chân với em gái tôi".

-"Anh có em gái sao".

-"Phải".

-"Vậy cô ấy đâu".

-"Nó thường đến lúc gần tàn bữa tiệc vì nó không thích nơi đông người".

Khiêm Thành giới thiệu hết người này đến người khác, nhưng lời khuyên của cậu toàn là tránh xa họ ra. Trong một thoáng Tiểu Bạch bỗng nhìn thấy Hàn Tử, cô nói:

-"Hàn Tử cũng ở đây à ?".

-"Phải cậu ta là giống tiên, gia đình cậu ta rất thân với gia đình tôi".

-"Riêng anh thì không".

-"Phải".

Mãi lo trò chuyện bỗng Hàn Tử từ đâu bước đến:

-"Chào người đẹp em cũng có mặt tại đây à".

-"Vâng, còn anh không có bạn nhảy à".

-"Tôi không thích nhảy với mấy loại phụ nữ này, nhưng nếu người đẹp muốn tôi rất hân hạnh nhảy cùng".

Khiêm Thành chen ngang:

-"Xin lỗi nhưng cô ấy là bạn nhảy kiêm bạn gái tôi".

-"Để tôi xem anh còn giữ thái độ đó được bao lâu, tạm biệt người đẹp gặp lại sau nha".

Một lúc sau thì nhạc cũng nổi lên. Người khiêu vũ đầu tiên là hai người con trai của Nữ Vương. Khiêm Thành dắt tay Tiểu Bạch lên sàn nhảy, Khiêm Quốc cũng dắt tay một thiếu nữ xinh đẹp không kém. Nhạc nổi lên hai cặp bắt đầu khiên vũ. Trong khi cặp của Khiêm Quốc thì nhảy điêu luyện nhử truyện cổ tích thì cặp của Khiêm Thành liên tục làm trò cười cho khán giả. Tiểu Bạch liên tục dẫm lên chân Khiêm Thành, còn Khiêm Thành thì liên tục đỡ lấy Tiểu Bạch vì sợ cô ngã. Tiếng cười mỗi một lớn hơn, Tiểu Bạch có thể thấy Nữ Vương không hề vui vẻ. Hết sức chịu đựng Khiêm Thành hét:

-"Im hết cho tôi, ai mà còn cười nữa là tôi cắt lưỡi người đó".

-"Bỏ qua đi đây là lỗi của tôi".

Mặc kệ lời nói của cô, cậu vẫn đe dọa mọi người. Nữ Vương thấy vậy bước xuống giải tỏa cơn giận của Khiêm Thành và ra hiệu cho mọi người tiếp tục. Tiểu Bạch liền rối rít xin lỗi:

-"Xin lỗi chỉ tại cháu không biết khiêu vũ nên mới xảy ra chuyện này".

-"Không sao đâu năm nào Khiêm Thành nhà ta cũng gây chuyện hết, không phải lỗi do cháu đâu".

Nghe mấy lời này Tiểu Bạch an tâm hơn nhưng buổi khiêu vũ đã thất bại thảm hại.
_________________________________________
-Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình để mình có thêm động lực viết tiếp
-Iu các bạn nhiều 😗😗😗😗😗😗😗
-Tác giả: Raining77

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com