ZingTruyen.Asia

[𝗩𝗲𝗿](𝟬𝟯𝟬𝟵/𝗛𝗮𝗶𝗧𝗼𝗮𝗻) 𝙲ướ𝚒 𝚁ồ𝚒 𝙷ã𝚢 𝚈ê𝚞 (𝙀𝙉𝘿)

𝐂𝐡𝐚𝐩𝟏𝟖 - 𝐓𝐨̂𝐢 𝐌𝐮𝐨̂́𝐧 𝐂𝐚̣̂𝐮 𝐋𝐚̀ 𝐂𝐡𝐢́𝐧𝐡 𝐌𝐢̀𝐧𝐡!

nquynhhngaa_

"Của quý khách đây ạ!" - nhân viên bước ra, trên tay đều là món ngon. 

 "Cảm ơn! Ăn đi Phượng!" - Văn Toàn.

"Ừ!" - Công Phượng. 

Cả hai bắt đầu ăn, Văn Toàn cúi người tháo đôi giày ra vì mang không quen, lát sẽ mang vào lại, hành động này vô tình để Công Phượng thấy được. 

"Cậu không mang được à? Chật sao?" 

"Không phải! Tại vì đeo lâu quá tớ hơi khó chịu nên tháo ra một lúc."

"Nếu không được thì cậu nên mang lại cái dép đi cho thoải mái!"

"Không cần đâu! Mang nhiều là quen thôi chứ gì!" - Văn Toàn vẫn cãi bướng như ngày nào làm cho cậu bạn Công Phượng cũng phải bó tay, ai mà ngăn nổi Văn Toàn được đây?

Sau khi ăn uống no nê, hai cậu bạn lại tiếp tục hành trình đi mua sắm của mình, Văn Toàn lại cúi người xuống mang giày vào sau đó đứng lên đi khỏi quán, nhưng đi chưa được bao lâu thì lại thấy chân đau, cậu bắt buộc phải đi chậm lại. 

"Sao vậy Tòn Tòn?" 

"Không có gì đâu! Tại tớ lại thấy đau ấy mà!"

"Thôi đi, cậu đừng có mang giày nữa! Nghe tớ, mang dép vào!" 

"Tớ không muốn! Tớ còn chưa cho cái tên ở nhà thấy tớ sang chảnh như thế nào nữa mà!"

"Không lẽ cậu muốn mang giày này cho tới tối luôn, dù sao anh ta cũng đâu có ở đây chứng kiến đâu, cậu ép buộc bản thân để làm gì?" 

Nghe Công Phượng nói vậy, Văn Toàn đành nghe theo. 

"Được rồi! Tớ không mang nữa! Mình về nhà đi!"

"Để tớ bắt taxi!"

"Ừ!" 

Công Phượng và Văn Toàn đứng đó bắt taxi, nhưng từ nãy tới giờ mà chẳng có chiếc taxi nào chạy ngang qua cả.

"Lâu quá! Tớ mỏi cả chân rồi!" - Công Phượng than vãn. 

"Thôi hay là mình đi bộ về...!" - Văn Toàn chưa kịp nói xong thì đã quay người, vô tình bị trượt chân - "Á!" 

"Tòn Tòn!"

"Chết rồi! Hình như chân tớ bị trật rồi!"

"Ai biểu đi không cẩn thận làm gì! Bây giờ cậu đứng lên được không?"

"Không!" -  Văn Toàn lắc đầu, tay vội tháo giày ra, gót chân sưng đỏ lên rồi, còn thêm vụ trật chân nữa sao về nhà nổi đây?

"Không được rồi! Nãy giờ không thấy taxi đâu, đành làm liều lên nhờ xe người khác vậy." - Công Phượng đứng lên, thấy một chiếc xe BMW màu đen chạy tới, cậu xông ra chặn đầu xe - "DỪNG LẠI!" 

 KÍTTTTTT....! 

Chiếc xe đó vội thắng gấp, Công Phượng chạy đến gõ cửa. 

"Xin lỗi! Có thể cho bọn tôi đi nhờ chút được không ạ? Bạn tôi hiện giờ đang bị thương, chúng tôi sẽ trả tiền."

Cửa kính xe đột nhiên hạ xuống, sau đó xuất hiện một người đàn ông quen thuộc.

"Không cần! Lên xe đi!"

"Anh là...?"

"Phượng à, giúp tớ với!" - Văn Toàn cố nhấc người dậy.

"À à!" - Công Phượng chạy đến bên Văn Toàn đỡ cậu lên xe.

"Cảm ơn anh nhiều nha!" - Công Phượng. 

"Không có gì!" 

"Ủa? Văn Thanh?" - Văn Toàn ngạc nhiên. 

"Văn Thanh hả?" - Công Phượng.

"Cậu vẫn nhớ tên tôi nhỉ?" - Văn Thanh nhướn mày nhìn Văn Toàn qua gương chiếu hậu. 

"Còn phải hỏi! Hôm ở lễ cưới của tôi anh là người sung nhất luôn đó! Bảo sao tôi không nhớ cho được!" - Văn Toàn. 

"Haha...quá khen! Mà hai người làm gì tới nỗi đi không được vậy? Ngọc Hải mà thấy thể nào cũng chửi cậu cho xem!" - Văn Thanh.

"Anh ta còn chẳng thèm quan tâm tôi mà!" - Văn Toàn.

"Ồ! Làm như tôi tin!" - Văn Thanh.

"Anh gì ơi, làm phiền anh chở bọn tôi về nhà của Quế Ngọc Hải đi!" - Công Phượng.

"Sau này cứ gọi tôi là anh Thanh nhé!" - Văn Thanh.

"..." - Công Phượng.

Văn Thanh chở cả hai về, thỉnh thoảng Công Phượng có liếc nhìn Văn Thanh qua gương chiếu hậu, thật không thể tin nổi là lại gặp được anh ta.

"Tới rồi!" - Văn Thanh. 

"Cảm ơn anh nhiều!" - Văn Toàn mở cửa xuống.

"Tôi cũng xuống luôn!" - Công Phượng.

"Để tôi chở em về luôn! Nhà em ở đâu?" - Văn Thanh.

"Không cần đâu!" - Công Phượng. 

Công Phượng chưa kịp nói xong thì Văn Thanh đã bước xuống đóng cửa lại, sau đó lái xe chạy đi, còn chưa để Công Phượng bước chân xuống nữa chứ, Văn Toàn thì đứng đó ngơ ngác. 

"Cái tên đó thật là...! Đúng chuẩn bạn của Quế Ngọc Hải luôn!" - Văn Toàn cố lết cái thân vào nhà, một tay cầm đôi giày một tay cầm bọc đồ, căn bản là không thể nào còn tay để mà bám vào thứ gì để đi cho vững nữa. 

 CẠCH...! 

Trước nhà không có ai, tên đó chắc là lên công ty rồi, còn dì giúp việc có lẽ đã đi chợ, lại phải lết tiếp thôi, cậu vứt hai thứ kia sang một bên, cố lại gần bức tường để dựa mà đi. 

 SƯỢT...! 

"Á!" 

 Cậu bám vào được tường nhưng không may trượt tay ngã về phía trước. 

"Cẩn thận!" - cánh tay cậu được ai đó may mắn giữ lại.

"Ủa? Anh đang ở nhà sao?"

"Nhà tôi không ở thì tôi ở đâu?" 

"..." 

Ngọc Hải thấy cậu hôm nay rất lạ, bộ quần áo trên người đã thay đổi. Bên cạnh còn có đôi giày, chân thì lại bị sưng đỏ lên.

"Lại theo phong trào nữa à? Ai hướng dẫn cậu mua mấy thứ này vậy? Nhìn quê chết đi được!"

"..."

"Cho dù cậu có cố gắng cũng không giống được đâu, với lại cậu nhìn bản thân bây giờ đi, bày đặt mang giày thể thao, trông thảm hại biết bao nhiêu." - Ngọc Hải chê trách, không để ý ai kia đã mếu máo đến phát khóc.

"Tại anh chứ tại ai? Hức...!" 

 Ngọc Hải giật mình, cúi xuống nhìn cậu - "này, cậu khóc đấy à?"

"Huhuhu...! Nếu không phải tại anh thì tôi có cần phải làm thế đâu! Anh khiêu khích, chê bai tôi, nói tôi giống con lăng quăng nên tôi mới làm vậy thôi, anh có biết anh nói vậy là tổn thương người khác không? Tôi cũng biết buồn mà! Huhuhu...! Quế Ngọc, anh là cái đồ khốn nạn nhất mà tôi từng gặp!" 

 Văn Toàn khóc bù lu bù loa lên, hai tay che mắt như con nít để lên án Quế Ngọc Hải. Ngọc Hải im lặng, có chút bối rối, con nhóc này đúng là phiền phức quá, mới nói thế thôi mà đã khóc rồi, anh thở dài, đột nhiên cúi người bế cậu lên.

 "Này, làm cái gì vậy?" - Văn Toàn giật mình. 

"Đỡ cậu lên phòng!"

"Cái này mà là đỡ hả? Thả tôi xuống! Đồ khốn nạn!" 

Ngọc Hải bế Văn Toàn lên phòng cậu, thả cậu xuống giường, sau đó lại đi ra ngoài và trở vào trên tay cầm hộp sơ cứu, ngồi bên cạnh cậu kéo chân cậu ra.

"Anh đúng là chẳng bao giờ coi tôi ra gì hết!"

Ngọc Hải lấy lọ thuốc ra bôi nhẹ lên gót chân Văn Toàn, nhìn anh lúc này trông dịu dàng hơn hẳn cái tính khó ưa thường ngày, Văn Toàn tức giận liền quay đi.

"Thật ra cậu không cần phải làm vậy!"

"Tại sao? Không làm vậy để anh coi tôi là lăng quăng à? Anh tưởng tôi thích lắm hả?"

"Tôi muốn cậu là chính mình hơn!"

Văn Toàn im lặng, vẫn chưa hiểu lắm.

"Đừng cố gắng thay đổi làm gì! Cho dù không ai thích cậu của bây giờ thì cũng đâu có sao, không cần biết mọi người xung quanh nghĩ gì, miễn sao đó là điều cậu muốn và khiến cậu thoải mái nhất."

"..."

"Thật ra...tôi chỉ chọc cậu thôi, chứ không cố ý chê bai cậu đâu! Xin lỗi!" 

  _end. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia