ZingTruyen.Info

[𝗩𝗲𝗿](𝟬𝟯𝟬𝟵/𝗛𝗮𝗶𝗧𝗼𝗮𝗻) 𝙲ướ𝚒 𝚁ồ𝚒 𝙷ã𝚢 𝚈ê𝚞 (𝙀𝙉𝘿)

𝐂𝐡𝐚𝐩𝟏𝟑 - 𝐋𝐚̀𝐦 𝐐𝐮𝐞𝐧 𝐁𝐚̣𝐧 𝐌𝐨̛́𝐢!

nquynhhngaa_

"Phiền phức!" - nói rồi Ngọc Hải bỏ mặc Văn Toàn ở đó, đi vào trong phòng.

"Nè! Sao anh lạnh nhạt quá vậy?"
- Văn Toàn bực bội, cậu cũng bỏ vào trong phòng luôn.

"Dì giúp việc!" - Văn Toàn dừng lại hét lớn lên.

"Có chuyện gì sao?" - dì giúp việc đi lên hỏi.

"Dì giúp con đổ ly sữa và đồ ăn đó đi nha!"

"Tại sao ạ? Nhưng đó là đồ của phu nhân..."

"Vừa nãy Quế Ngọc Hải lỡ tay làm rớt xuống đất rồi nhưng không kịp dọn! Con cũng buồn không muốn ăn uống gì nữa, dì giúp con nhé!"

"Vâng!"


Đợi dì giúp việc đi rồi, Văn Toàn mới lết cái thân trở lại vào phòng, lôi bản hợp đồng của Quế Ngọc Hải ra, bổ sung thêm vào vài điều vừa nói với anh ta rồi tự mình kí vào.

Cậu vứt bản hợp đồng vào hộc tủ, sau đó thả mình rơi xuống giường ngủ một mạch cho tới sáng.

_Sáng hôm sau_

CỘC CỘC...!

"Thiếu phu nhân, dậy đi nào!"
- dì giúp việc gõ cửa phòng.

"Ưm!" - Văn Toàn nghe tiếng gọi liền lơ mơ tỉnh dậy, đầu tóc bù xù, mặt còn ngái ngủ, đưa tay dụi mắt - "vâng! Con biết rồi!"

Cậu ngồi dậy, chân đứng không vững xém té, vừa đi vừa gãi đầu, mở cửa ra đi hiên ngang, đột nhiên va vào ai đó.

"Ui da!"

"Con trai con đứa mà như vậy đó hả?"- Ngọc Hải nhăn nhó nhìn Văn Toàn, thật không ra thể thống gì, không biết cậu có phải là con trai không nữa.

"Kệ tôi!" - Văn Toàn lườm Ngọc Hải.

"Rồi như vậy ai thèm cưới cậu?"

"Chẳng phải anh cưới tôi rồi sao?"

"Chỉ 2 năm thôi!"

"2 năm nữa không chừng có người thích tôi đó nha! Anh đợi đi!"

"Tôi sẽ chống mắt lên xem thằng mù nào chịu lấy cậu!"

"Anh...?"

Cậu chỉ vào mặt anh mà tức điên, sau đó đi nhanh về phòng chải chuốt lại, dám nói cậu như vậy, được, anh đợi đi, bảo đảm thằng mù mà anh nói sẽ lợi hại hơn anh gấp bội.

"Thiếu phu nhân, thiếu gia, xuống ăn sáng đi ạ!" - dì giúp việc.

Văn Toàn và Ngọc Hải cùng lúc bước ra đụng mặt ngay cầu thang, Ngọc hải không quan tâm lắm mà lơ Văn Toàn đi xuống trước, cậu nhìn thấy vậy, biết là anh đang cố tình nên đi nhanh qua mặt anh, không ngờ chân vừa chạm tới dưới sàn thì trượt một cái té ra đó.

"Á!"

RẦM...!

"Trời, thiếu phu nhân, cậu không sao chứ?" - dì giúp việc hốt hoảng chạy tới đỡ cậu.

"Đau quá!" - Văn Toàn vừa xoa mông vừa than.

"Đi đứng kiểu gì không biết! Nghiệp quật!" - Ngọc Hải nheo mắt nhìn cậu, sau đó bỏ đi luôn không thèm hỏi thăm tí nào.

"Cái đồ mặt lạnh!"

Ngọc Hải ngồi vào bàn, còn dì giúp việc thì đỡ Văn Toàn ngồi xuống, cậu lườm qua anh, thấy anh vẫn vô tư cầm ly cafe lên uống, đúng là anh và cậu chẳng bao giờ ở chung nổi.

Dì giúp việc bê đồ ăn ra bàn, bữa sáng toàn là món ngon, Văn Toàn vội ăn, hơn nữa còn ăn rất nhiệt tình, lâu lâu còn liếc nhìn Quế Ngọc Hải, anh và cậu trái ngược nhau rất nhiều, anh ăn điềm đạm và từ tốn, hơn nữa lại còn vừa ăn vừa cầm điện thoại làm việc, nhắn tin với trợ lí, không hiểu sao trong mắt Văn Toàn những hình ảnh này lại đẹp tới vậy.

"Anh ta đẹp thật! Nhưng sao tính tình lại khó ưa thế không biết? Lần nào cũng gây chuyện với mình, anh ta ghét mình vậy sao?"
- Văn Toàn lo suy nghĩ, không biết Ngọc Hải đã nhìn mình từ khi nào.

"Lo ăn cho xong đi!"

"À!"

"Còn nữa!" - Ngọc Hải quăng một bộ quần áo vào người cậu - "cái này là đồng phục trường BH mà tôi kêu người lấy cho cậu, mặc vào đi!"

"Trường BH? Tôi kêu anh lựa trường bình thường cho tôi học được rồi, anh lấy trường danh tiếng cho tôi làm gì? Sao tôi học lại?"

"Lỡ tay!"

"Mịa, cố tình thì có!"

Văn Toàn mặc kệ, cậu đứng dậy, hí hửng đem bộ quần áo đi thử, công nhận đồng phục trường BH đẹp ghê nha.

Văn Toàn bước ra, đứng trước mặt Quế Ngọc Hải mà cười - "thấy sao thấy sao?"

Ngọc Hải không nhìn cậu, mắt dán vào điện thoại, tay kia cầm ly cafe lắc đều - "ừ! Đẹp!"

"Mắt anh bị so le trong hả? Không nhìn tôi sao biết đẹp?"
- Văn Toàn tức giận bỏ đi, còn ở bên cạnh hắn thêm nữa chắc cậu tức chết quá.

"Thiếu phu nhân, cậu đi đâu vậy? Chưa ăn xong bữa sáng mà?" - dì giúp việc.

"Đi học!" - Văn Toàn.

"Cứng đầu thật!" - Ngọc Hải.

Cậu đi ra đường, chợt nhận ra là mình đâu có biết trường BH đó nằm ở đâu đâu, nhưng không sao, với cái IQ vô cực của cậu thì điều đó là easy, cô lấy điện thoại ra, mở bản đồ Việt Nam lên dò đường.

"Đây rồi! Hứ, Nguyễn Văn Toàn này cũng thông minh chứ bộ!"

Cậu tự mãn xong rồi đi theo đường đi của bản đồ điện tử.

Đi được một quãng, Văn Toàn bắt đầu lúng túng - "đường này sao nghe tên lạ quá ta? Bây giờ nên rẽ bên nào?"

Cậu không nhớ mình đã đi những đâu, nhưng đã theo chân bản đồ thì chắc là đúng rồi, vội quay người lại, không nhìn đường cẩn thận va vào xe đạp của người ta.

RẦM...!

"Ah!"

LẠCH CẠCH...!

"Nè, đi không nhìn đường hả?"

Văn Toàn vội đứng dậy, kéo chiếc xe đạp lên và đỡ cậu bạn đó - "xin lỗi xin lỗi!"

"Này, cùng trường à?"

"Hả?"


"Cậu và tôi mặc cùng đồng phục nè! Cậu cũng học ở BH?"

"À, tôi là học sinh mới của BH đang bị lạc đường, nếu chung trường thì cậu dẫn đường giúp tôi được không?"

"Được thôi! Lên xe đi! Tôi chở cho!"

"Cảm ơn nhiều! Cậu tốt quá!"

Văn Toàn lên yên xe của cậu bạn đó ngồi, thật may quá, cậu gặp được thiên thần rồi.

"Cậu tên là gì? Học lớp mấy rồi?"
- cậu bạn đó thắc mắc.

"Nguyễn Văn Toàn, lớp 12!"


"Gì? Lớp 12 mà cũng không biết đường ư? Tôi còn tưởng cậu học lớp 10 chứ!"

"Chê tôi mù đường chứ gì?"

"Tôi tên là Nguyễn Duy Minh, tôi học lớp 12A, sau này có gì không biết thì qua hỏi tôi nhé, xem ra mình cũng có duyên đấy!"

"Ờ...cảm ơn!"

Duy Minh cười cười, cậu con trai này đúng là dễ thương quá a~ 

_end.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info