ZingTruyen.Info

[𝗩𝗲𝗿](𝟬𝟯𝟬𝟵/𝗛𝗮𝗶𝗧𝗼𝗮𝗻) 𝙲ướ𝚒 𝚁ồ𝚒 𝙷ã𝚢 𝚈ê𝚞 (𝙀𝙉𝘿)

𝐂𝐡𝐚𝐩𝟏 - 𝐇𝐨̂𝐧 𝐔̛𝐨̛́𝐜

nquynhhngaa_


"Văn Toàn à, đây là Quế Ngọc Hải, sau này sẽ là chồng tương lai của con đó, hai đứa mau làm quen đi!" - Mẹ Nguyễn nắm tay cậu đến trước mặt Ngọc Hải.

"Dạ!" - Văn Toàn tiến đến chỗ Ngọc Hải, cậu mỉm cười chào anh.

"Xin chào, em là Nguyễn Văn Toàn, rất vui được làm quen với anh!"

"Phiền phức!" - Ngọc Hải lạnh nhạt trả lời.

"Ơ..."

"Cái thằng này, ăn nói mất lịch sự quá, cô xin lỗi con nha Tòn Tòn" - mẹ Quế luống cuống.

Ba mẹ Quế và ba mẹ Nguyễn là bạn thân với nhau từ rất lâu, họ có thỏa thuận với nhau nếu bên sinh ra một trai một gái sẽ cho hai đứa cưới nhau và lập ra một hôn ước.

Lúc mẹ Nguyễn mang thai, đi siêu âm bác sĩ bảo là con gái nhưng đến khi sinh lại là con trai, khi ba mẹ Nguyễn hỏi bác sĩ, bác sĩ có trả lời do lúc đó máy móc bị trục trặc nên kết quả bị sai. Lúc đó, ba mẹ Nguyễn rất buồn vì không thể giữ được hôn ước, nhưng ba mẹ Quế đã bảo kể cả có là con trai thì hôn ước vẫn được tiếp tục diễn ra.

Văn Toàn sinh ra trong một gia đình có gia cảnh bình thường, đáng tiếc thay khi cậu lên 2 tuổi thì phải gánh chịu cảnh cha mất vì tai nạn.

Quế Ngọc Hải thì được sinh ra trong một gia đình là tập đoàn Quế Gia lớn nhất Việt Nam, là cả một công sức do dòng họ Quế gây dựng nên.

"Văn Toàn, sau này con và Ngọc Hải sẽ là vợ chồng, vì vậy từ nay mẹ con con sẽ ở căn nhà kế bên nhà cô nhé, bắt đầu từ ngày mai, con sẽ học chung cùng Ngọc Hải cho tới khi lớn lên, khi Ngọc Hải được thừa kế chức Tổng giám đốc từ ba nó cô sẽ cho tụi con kết hôn." - mẹ Quế cười.

Lúc đó cậu còn bé nên không hiểu gì đâu, cũng gật đầu đại, mà cũng chính thức từ đó, cậu cũng chẳng ưa tên Ngọc Hải này rồi.

Cậu và Ngọc Hải đã cùng nhau lớn lên, nhưng giữa họ hình như không được hòa thuận cho lắm, Ngọc Hải ghét cậu từ khi mới gặp, bất kể anh làm gì, ở đâu thì cũng có cậu xuất hiện hết.

13 năm sau, Văn Toàn hiện đang là học sinh cuối cấp và chuẩn bị kì thi để lên đại học.

Và trong 13 năm đó, cậu và Quế Ngọc Hải đều học cùng một trường, nhưng cả hai như người xa lạ, dù có gặp nhau cũng chỉ lướt ngang nhau mà thôi.

"Ahhh~ sắp hết lớp 2 rồi!" - cậu mệt mỏi than vãn.

"Thời gian nhanh thật đấy! Mới đây chúng ta đã 18 tuổi rồi, lại còn sắp ra trường, học đại học, tìm việc làm, haizz..." - bạn thân của Văn Toàn - Công Phượng cũng chán nản không kém.

"Cậu đã có dự định gì cho tương lai chưa Công Phượng?"

"Hừm... Tớ nghĩ mình có khả năng làm luật sư đó, còn cậu?"

"Tớ cũng không biết! Tương lai của tớ mù mịt lắm, cậu biết là tớ chẳng giỏi cái gì hết mà!"

"Cậu cố gắng học đi, bây giờ con trai mà không có học thức là chẳng có con gái hay đàn ông nào chịu đâu."

"Xì! Tớ không thèm!"

Sau cuộc trò chuyện, ăn đêm lâu hồi với cậu bạn thân để dành sức chiến đấu với kì thi lớp 12 này, cả hai đều đường ai nấy về.

13 năm qua, thành tích học tập của cậu rất tệ, tệ đến nỗi mẹ cậu cũng bất lực mà không thể nghĩ được đến tương lai của con trai sau này sẽ làm gì.

"Con về rồi ạ!" - Văn Toàn mở cửa bước vào nhà.

"A, Văn Toàn" - mẹ Nguyễn đứng dậy kéo tay cậu vào nhà.

"Gì vậy mẹ?!"

"Nào ngồi xuống ngồi xuống!" - mẹ Nguyễn

"Ơ...? Chào cô!" - Văn Toàn đến chỗ mẹ mình, đối diện với cậu bây giờ là mẹ của Quế Ngọc Hải, quái, sao cô ấy lại đến nhà mình vào giờ này? Bên cạnh còn có... cả tên Ngọc Hải đó nữa?

Ngọc Hải cứ như không để ý đến cậu, à không phải là không để ý đến mà là coi cậu như không khí mới đúng, cậu bước vào mà cũng chẳng thèm nhìn một cái, bây giờ là sao đây? Khách đến chơi mà cũng khinh thường chủ thế hả?

Mà cậu để ý hôm nay anh ta đẹp thật nha, cùng nhau lớn lên vậy mà cậu không hề biết anh mặc vest lại đẹp đến vậy, à mà cũng phải thôi, anh có ưa cậu đâu mà mặc mấy bộ này xuất hiện trước mặt cậu được, cái mặt lạnh lùng đó... nhìn là thấy ghét rồi.

"Văn Toàn vừa đi học về hả con?" - mẹ Quế lên tiếng phá tan bầu không khí lúc này.

"Dạ" - Văn Toàn gật đầu.

"Nó vừa đi chơi về thì có!" - mẹ Nguyễn.

"Mẹ này!"

"Nhìn con dễ thương thật đấy, muốn đưa con về ngay bây giờ ghê!" - mẹ Quế.

"Uầy, Tòn Tòn nhà tôi học rất tệ, tương lai của nó có thể nói là mù mịt, nếu không thể đi làm được, tôi mong có thể gả nó đi càng sớm càng tốt để an tâm được nhường nào." - mẹ Nguyễn thở dài.

Cậu vừa đưa ly nước nên uống, nghe mẹ cậu nói xong mà nước trào hết ra ngoài.

"Phụt...! Khụ khụ khụ...!" - Văn Toàn

"Chết! Con có sao không?" - mẹ Quế

"Con trai gì mà bất cẩn vậy con?" - mẹ Nguyễn

"Rắc rối!" - Ngọc Hải

Văn Toàn ho sặc sụa, lườm cái tên trước mặt mình, cậu rắc rối như vậy đấy, chết anh ta à? Có nhiêu đó cũng phán xét, mà mẹ cậu cũng thật là, khi không nói mấy chuyện này làm gì?

"Còn Ngọc Hải mới đi đâu về vậy? Nhìn con ăn mặc đẹp lắm đó!" - mẹ Nguyễn.

"Ngọc Hải vừa từ công ty của ba nó về, hiện tại đang học cách tiếp quản tập đoàn Quế Gia, có lẽ sẽ mất nhiều thời gian để làm quen đó!" - mẹ Quế.

"Con giỏi thật đấy! Chả bù cho con trai cô!" - mẹ Nguyễn.

"Mẹ!!!" - Văn Toàn phản bác.

"Có gì hai người cứ nói thẳng ra đi! Đừng dài dòng nữa!" - Ngọc Hải bình thản nói, nãy giờ hai người mẹ này cứ nói về chuyện của anh và Văn Toàn, không biết là có ý gì?

"Được rồi! Văn Toàn, Ngọc Hải, tháng sau hai đứa sẽ tổ chức đám cưới nhé!" - hai người mẹ cùng nói.

"SAO Ạ?" - Ngọc Hải và cả Văn Toàn đều ngạc nhiên.

"Đây là hôn ước từ nhỏ của hai đứa rồi, chẳng nhẽ hai đứa đã quên?"

"Con không lấy cậu ta/anh ta đâu!" - cả hai đồng thanh rồi liếc nhau, oan gia như vậy, có chết cũng không muốn.

"Sao vậy? Hai đứa hợp nhau lắm mà, với lại cả hai đều là thanh mai trúc mã đó thôi!"

"Con nói không là không! Con không lấy cái loại người hay khinh thường người khác như anh ta đâu mẹ." - Văn Toàn

"Cảm ơn! Chắc tôi muốn!" - Ngọc Hải

"Với lại bọn con không yêu nhau, ghét nhau còn không đủ chỗ chứa nữa là." - Văn Toàn

"Thì từ từ hai đứa sẽ yêu nhau thôi!"

Văn Toàn nhăn nhó bỏ lên phòng, cậu sẽ không bao giờ lấy Quế Ngọc Hải đâu, cậu sẽ phản đối cuộc hôn nhân này, hôn ước là cái thá gì chứ? Hãy đợi đó *nupakachi=)))*

_end.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info