ZingTruyen.Info

[𝗩𝗲𝗿](𝟬𝟯𝟬𝟵/𝗛𝗮𝗶𝗧𝗼𝗮𝗻) 𝙲ướ𝚒 𝚁ồ𝚒 𝙷ã𝚢 𝚈ê𝚞 (𝙀𝙉𝘿)

𝐂𝐡𝐚𝐩𝟑𝟎 - Đ𝐨𝐚̣𝐧 𝐆𝐡𝐢 𝐀̂𝐦 Đ𝐚𝐮 𝐋𝐨̀𝐧𝐠?

nquynhhngaa_

"Nhà ma?" - Ngọc Hải chau mày.

"Sao vậy? Anh lại sợ nữa hả?" - Văn Toàn cười khiêu khích.

"Tôi không có sợ!"

"Vậy thì đi thôi! Để coi anh bản lĩnh tới đâu?" - Văn Toàn nói rồi bỏ anh đi trước, sau đó còn dừng chân - "anh sợ thì nói thiệt đi nha, tôi không có chọc đâu!"

"Tôi đã nói là tôi không sợ!"

"Tùy anh!"

Văn Toàn lại đi tiếp, Ngọc Hải theo sau, cậu nhìn thấy mà chỉ biết cười - "để tôi xem anh có xỉu tại chỗ không? Muahahaha...!"

Cả hai đến mua vé vào cửa, bên ngoài đã trang trí rùng rợn như vậy rồi, không biết bên trong sẽ như thế nào, Văn Toàn bước đi trước, vào đến cửa thì có bản nhạc vang lên, cô quíu hết cả người, tay nổi gai ốc, cảm thấy Quế Ngọc Hải đang đứng đằng sau nhìn, cậu bỗng lấy lại thần thái mà đi tiếp.

"Ha~ cứ tưởng bên trong đáng sợ lắm, ai dè cũng bình thường!" - Văn Toàn tự tin nói.

Ngọc Hải khuôn mặt thờ ơ nhìn xung quanh, đúng là cũng không có gì đáng sợ, chỉ bày tượng ma trang trí, vẽ những con quỷ và máu lên tường và bật bản nhạc lên vậy thôi, nhưng nói thật thì...anh đâu có sợ ma đâu, làm màu cho Nguyễn Văn Toàn thấy thôi.

"Này Ngọc Hải, lát anh đừng có xỉu đó nha!" - Văn Toàn quay người lại cười cười.

"Ai xỉu? Cậu tự nhìn lại bản thân đi!"

"Tôi sao lại sợ mấy cái này được? Chỉ có anh đó!"

"Vậy sao?"

Ngọc Hải nhếch miệng cười, hất mặt ý bảo cậu lại đằng sau nhìn.

Văn Toàn khó hiểu xoay lại, đột nhiên đối diện cậu xuất hiện một chị gái tóc dài, mặc váy trắng, trên mặt toàn là máu, lại còn nhìn thẳng vào mắt cậu.

"M...ma?"

Văn Toàn cả người tái mét, sau đó cười một cái rồi xỉu tại chỗ.

"Nguyễn Văn Toàn? Cậu xỉu thật á?" - Ngọc Hải giật mình chạy đến đỡ cậu dậy, vỗ vỗ vào mặt cậu - "này, tỉnh dậy đi!"

"Trời ơi, người yêu anh sợ ma như vậy mà anh còn dẫn cậu ấy tới đây, báo hại bị tôi hù ngất đi như vậy rồi làm sao?" - chị ma nữ đó chống nạnh nhìn cả hai mà trách móc.

"Xin lỗi xin lỗi! Là cậu ấy rủ tôi vào đây trước!"

"Chà! Người yêu anh cũng thích thử thách bản thân ghê ha? Thôi, mau cõng cậu ấy về đi kẻo lại có chuyện!"

"Tôi biết rồi! Xin lỗi nhiều!"

Ngọc Hải cõng Văn Toàn trên vai rồi đi trở ngược ra cửa, kéo theo bao ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người, ai cũng ước rằng mình sẽ được là cậu con trau mà Ngọc Hải cõng.

"Đồ ngốc! Đã sợ ma mà còn thách thức tôi!"

Ngọc Hải lẩm bẩm nói, anh biết khi còn nhỏ cậu từng sang nhà anh chơi, sau đó nhà anh bị cúp điện, cậu đã la hét ầm ĩ và kêu anh cứu khỏi những con ma, và từ lúc đó anh mới biết cậu sợ ma, nhưng mà cậu không nhớ chuyện này hay sao mà còn đòi trêu chọc anh.

***

"Hmm?" - Văn Toàn bắt đầu tỉnh dậy, cảm thấy mát mát trên trán liền với tay lấy xuống - "khăn lạnh?"

"Tỉnh rồi hả?"

"Sao tôi lại ngủ vậy?" - Văn Toàn ngước lên gặp Ngọc Hải, sau đó lại nhìn bản thân, cậu đang gối đầu trên đùi anh á? Vô lí, sao cậu lại không nhớ chứ? Vội bật dậy - "chẳng phải lúc nãy tôi và anh đi nhà ma sao?"

"Cậu dặn tôi không được xỉu khi vào đó, nhưng chính cậu lại xỉu trước!"

"Tôi...xỉu á?"

"Sao? Bộ cậu chột dạ hả? Đã sợ sao lại không nói trước? Tôi sẽ không chơi mà!"

Văn Toàn cúi mặt vì xấu hổ, cậu không biết là anh không sợ ma, cứ tưởng hù được anh ai dè lại bị "gậy ông đập lưng ông", mất mặt quá đi.

"Mà...anh nhờ người đưa tôi ra hả?"

"Đâu? Tôi cõng đấy!"

"Cái gì? Cõng tôi?"

"Chứ gì nữa! Người gì mà nặng hơn cả cần cẩu!"

"Có cần nói quá vậy không? Tôi chỉ mới có 55kg thôi đó nha!"

"Cao 1m69 mà nặng 55kg cũng coi là nặng rồi đó, vì chiều cao đó dành cho trẻ cấp 2, mà trẻ cấp 2 nặng 55kg bị coi là béo phì rồi."

"Anh...khốn nạn!"

Cả hai chí chóe cãi nhau mặc kệ có bao nhiêu người nhìn, đúng là oan gia không thể nào ở chung mà không gây chiến được.

Ngọc Hải đột nhiên lấy điện thoại ra, xem cái gì đó rồi đứng dậy - "ta về thôi! Tôi có việc rồi!"

"Ủa? Ở Phú Quốc mà anh cũng có chuyện của công ty nữa hả?"

"Không! Chuyện khác! Bây giờ tôi chở cậu về khách sạn, đi thôi!"

"Ò!"

Văn Toàn thôi cãi lộn, chuyện đó để anh giải quyết công việc xong đi rồi tiếp tục. Ngọc Hải về khách sạn đã hối cô đi tắm trước rồi, không biết là có chuyện gì.

Cậu tắm xong, thay cho mình một bộ đồ ngủ hình chú mèo Oggy, chỉ có mình cậu và anh ở đây thôi, mặc sao cũng được mà phải không.

"Tôi tắm xong rồi! Tới anh đó!"

Văn Toàn bước ra, chỉ thấy Ngọc Hải đang ngồi chăm chú suy nghĩ, điện thoại thì để ở một bên, có ai nhắn gì cho anh sao?

"Quế Ngọc Hải, anh đi tắm đi!"

"À, hả? Sao? Được rồi!" - Ngọc Hải giật mình, vội đứng dậy đi lấy quần áo rồi vào phòng tắm.

Văn Toàn thấy Ngọc Hải đã chốt cửa mới dám đến lấy điện thoại của anh, may mà điện thoại anh không cài mật khẩu - "là tin nhắn của Văn Thanh?"

Văn Toàn tò mò bấm vào xem thì thấy trước mắt là tấm ảnh Mỹ Linh cùng một người đàn ông khác đang nắm tay bước ra từ nhà hàng, cậu ngạc nhiên, sau đó còn lướt xuống xem tin nhắn.

Thì ra Mỹ Linh đã quen người đàn ông đó cách 3 ngày sau khi cậu và Ngọc Hải kết hôn, cô ta vì nghĩ rằng Ngọc Hải không quan tâm cô ta nữa nên cô ta đã tìm người tình mới, người đàn ông đó tuy không bằng Ngọc Hải nhưng cũng coi là đại gia và cách Mỹ Linh khoảng 5-6 tuổi, cuối tin nhắn còn có một đoạn ghi âm, Văn Toàn không biết có nên xem không nhưng tay vẫn vô thức bấm nghe.

"Mỹ Linh, anh nghe nói trước đây em và Tổng Giám Đốc Quế - Quế Ngọc Hải yêu nhau phải không? Em chia tay hắn rồi có yêu anh không đấy?"

"Anh yên tâm! Giữa em và Quế Ngọc Hải đã không còn mối quan hệ nào nữa rồi, là do anh ta không biết nắm giữ tình yêu của em cho nên em mới hết yêu, với lại, cậu vợ của anh ta cũng không phải dạng tầm thường đâu, ở cạnh anh ta em lại bị xem là tiểu tam thì khổ, haizz...thật uổng cho khối tài sản Quế gia lớn như vậy lại phải cho cái thể loại người như cậu ta sau này, nhưng mà không sao, bây giờ em chỉ yêu anh thôi."

_end. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info