ZingTruyen.Info

Uni5 Toko Mot Trieu Diem Yeu

8 giờ 30 tối.

Nguyễn Thái Sơn trở về kí túc xá trong cơn say mèm. Những bước đi loạng choạng, mông lung như chính con người hắn lúc này. Chẳng ai biết vì sao hắn lại uống nhiều đến thế, ngay cả hắn cũng không rõ, chỉ thấy lòng mình nhói một tí đau, cứ nghĩ mình bị thương rồi, đành tìm chút men rượu xoa dịu đi cơn đau đang chà xát lên tâm hồn cậu trai trẻ. Có ai ngờ, càng uống càng tỉnh, càng nhói, càng đau nhiều thêm một chút...

Hôm nay là ngày nghỉ, Cody và Toof.P đã trở về nhà từ sớm. Lục Huy và Maru cũng kéo nhau đi "du ngoạn" ở một cái "xó yên bình" nào đấy trong cái thành phố chật hẹp này. Thấy đèn phòng Thành Thỏ vẫn bật sáng, Sơn Sò môi nhếch một nụ cười gượng, ra là Vũ Đức Thành đó vẫn ở đây.... Cố lê từng bước chân loạng choạng vào phòng khách, quờ quạng trong bóng tối, cố tìm chút cảm giác quen thuộc, hắn thả người xuống chiếc ghế sofa, thò tay vào túi quần lấy ra chiếc điện thoại, soạn vài dòng tin cộc lốc rồi gửi đi

"Annie, mình chia tay đi, anh xin lỗi."

Từ ngày hắn và Annie quen nhau đến nay đã là 2 năm. 730 ngày là một khoảng thời gian khá dài để viện cái lí do "Mình không hợp nhau". Chỉ là cảm giác của hắn đối với Annie, nó không phải là tình yêu. Là một chút quý mến, một chút thân thiết, một chút quan tâm, nhưng người hắn yêu, hình như chẳng phải là Annie nữa rồi.

Lặng yên nghe từng hồi chuông điện thoại dồn dập từ Annie, đã 5 cuộc, hắn chỉ thở dài, tựa đầu vào thành ghế sofa nhắm nghiền mắt lại. Hắn nghe tiếng tim mình đập, hắn thấy lòng mình rối bời những cảm xúc không tên.

Trách ai được em hỡi, đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời..

Nguyễn Thái Sơn tay cầm chai rượu, mắt hằn lên những tia đỏ gay. Sơn Sò ôn nhu, điềm tĩnh mọi ngày đã biến đi đâu mất, chỉ còn lại một Nguyễn Thái Sơn đang ra sức vẫy vùng như con thú hoang mắc bẫy. Hắn vẫy vùng với chính trái tim của hắn, những xúc cảm sai trái, những khát khao tình yêu mãnh liệt với người con trai kia - Vũ Đức Thành.

Hắn vô thức bước về phía phòng tắm đang mở hé cửa. Thành Thỏ có thói quen khó bỏ kể từ ngày sống chung với Sơn Sò - tắm không cần đóng cửa.
Hắn lướt ánh mắt mình điên cuồng trên cơ thể trắng trẻo, nuột nà, có phần múp míp của Vũ Đức Thành. Hắn thở dốc. Hắn đang cố hết sức kìm hãm những thôi thúc mãnh liệt đang chảy tràn trong từng mạch máu của hắn lúc này. Bất lực rơi một giọt nước mắt ấm nóng, hắn chỉ kịp thở hắt ra một tiếng trước khi cả thân người ngã ập lên cậu con trai trước mặt.

Vũ Đức Thành một phần vì bất ngờ, phần vì bị tất thảy sức nặng của Thái Sơn chèn lên ngực, ngay bụng, cả chân cũng tê cứng, anh ú ớ nói không thành tiếng. Nước lạnh dưới sàn chảy rít qua đã thịt, cảm giác ướt át khiến anh khẽ rùng mình. Anh khó chịu gồng hai tay hất người Thái Sơn qua một bên. Kéo lê hai chân hắn ra ngoài, chật vật với cái thân ướt sũng ấy những 15 phút, anh nhanh chóng tròng đại cho mình một chiếc áo phông và quần soọc trắng rồi tự tay thay đồ cho hắn. Chuyện này chẳng có gì là ghê gớm hay ngại ngùng, vì lúc mới ở chung, cả kí túc xá chỉ có mỗi cái phòng tắm nên việc tắm chung của hai thằng con trai là chuyện thường như cơm bữa. Việc duy nhất khiến anh lấy làm lạ, tại sao hôm nay Thái Sơn lại say như thế? Đã có chuyện gì xảy ra với thằng nhóc này à? Thái Sơn rất ít khi uống rượu. Dù tửu lượng có cao nhưng khi đi nhậu cũng chỉ nhấp môi 2 3 ly, hiếm khi nào lại say bét nhè như này, trên tay còn ôm khư khư chai rượu, thật khiến Vũ Đức Thành lòng sôi như lửa đốt. Vừa hôm qua còn luôn tay chăm sóc cho anh, hôm nay lại đến lượt hắn thê thảm thế này.

Ting...ting...

Tin nhắn đến, là điện thoại của Sơn. Tiếng tin nhắn reo liên tục, cũng đã phải 10 tin chứ ít. Thành Thỏ sốt ruột tay với lấy điện thoại hắn, nhỡ đâu lại có chuyện gì quan trọng.

"Sơn, anh giải thích rõ đi"

"Chuyện của chúng ta 2 năm qua đâu phải đùng một cái là kết thúc?"

"Tại sao anh không trả lời em? Anh đang trốn tránh cái gì vậy?"

"Đã có chuyện gì xảy ra, em đang mất kiên nhẫn. Mình nói chuyện đi"

"Em đã từ bỏ tình cảm của em với anh Thành để chọn anh. Để bây giờ anh vứt bỏ em dễ dàng như thế này sao?"

"Hay...anh yêu người khác rồi?"

"Người đó... Chẳng lẽ... là Vũ Đức Thành?"...

Mắt anh như nhoè đi, tai anh cũng ù đi, cả căn phòng bỗng chốc chẳng còn một chút tiếng động. Bí bách quá. Anh nhắm nghiền mắt. Phải rồi, khi xưa, Annie đã từng yêu anh, rất yêu. Cô đã làm mọi cách để có được trái tim anh. Lúc Liz - người yêu anh nói lời chia tay để sang Hàn du học, anh đã đau đớn đến tột cùng, anh đã tuyệt vọng cùng cực. Annie luôn ở bên cạnh anh, quấn quýt, nửa bước cũng chẳng rời. Nhưng trái tim anh làm gì còn chỗ trống cho ai. Nó luôn chứa đựng bóng hình của Liz. Nó đau âm ỉ, nó chà xát tâm hồn anh bằng những kỉ niệm giữa hai người. Rồi ngày Thái Sơn đến bên cạnh Annie, dứt Annie ra khỏi tình yêu với anh, anh lại thấy lòng mình trống rỗng, hụt hẫng như đứa con nít vừa làm vuột mất quả bóng bay. Anh chẳng hiểu nổi cảm giác đó là do ai, là vì anh vừa để lỡ Annie, hay vì anh sợ mất đi Sơn Sò. Anh điên cuồng tìm câu trả lời. Anh hướng vào trong thăm dò cả lòng mình, đến cuối cùng vẫn không có lời hồi đáp. Người ta gọi đó là hoang mang, còn với anh, đó chính là thống khổ... Còn gì ngang trái hơn khi tự mình không hiểu được mình, không hiểu mình đang nghĩ gì, không hiểu cảm giác của mình ra sao? Hay là... đã hiểu được rồi, nhưng lại cố tình không đối mặt với nó...

Tiếng lè nhè của Sơn Sò kéo anh về thực tại - thứ âm thanh ngắt quãng, gấp gáp của kẻ say

"Thành... Thành... hức...tại sao... tại sao lại là Liz? Tại sao nói đi là đi, bây giờ chỉ cần một câu nói của người ta thì ông lập tức quay lại? Hức... Còn tôi... tôi phải làm sao đây Vũ Đức Thành..."

Đồng tử Vũ Đức Thành co giật, khí tức tràn lên đến cổ khiến anh nghẹn cứng không nói được thành lời, chỉ có thể chăm chăm nhìn vào Thái Sơn, hơi thở gấp gáp dần. Chả lẽ Sơn Sò một mình uống say đến nỗi thê lương thế này chỉ vì chuyện đó hay sao...

"8 giờ 30 sáng

"Sơn ơi, Sơnnn, Sơn ơi"

"Có chuyện gì mà ông hớt ha hớt hải vậy Thành?" - Sơn Sò vẫn không rời tay khỏi sào phơi đồ, khẽ mỉm cười với sự ríu rít của con Thỏ béo sau bao ngày giận dỗi.

" Tụi tao quay lại rồi"

Sơn Sò như hiểu được chuyện gì, hắn không cười nổi nữa, tay hắn hơi run lên, tim hắn hẫng đi một nhịp, hắn lắp bắp

"Ai...ai cơ?"

"Tao và Liz. Cô ấy vừa đáp máy bay đã đến tìm tao ngay. Mày biết cô ấy nói gì không? Cô ấy nói là mấy năm qua luôn nhớ tao, không thể quên tao nên muốn quay lại. Tao thật sự hạnh phúc điên lên được Sơn à! Bao năm qua tao vẫn chờ cô ấy, cuối cùng trời cũng không phụ lòng người rồi! Vậy là giờ không chỉ mình mày có bồ đâu nhé"

Thành Thỏ vừa cười tủm tỉm vừa luyên thuyên kể, rõ ràng là không để ý đến sắc mặt của cậu trai đối diện. Thành Thỏ vẫn luôn nhắc về Liz với một sự thân thương, dịu dàng quá đỗi. Thứ dịu dàng mà một kẻ mang danh "bạn chí cốt" như Nguyễn Thái Sơn chưa khi nào nhận được.

Sơn Sò chỉ nhếch môi cười gượng, nén tiếng thở dài, buông một câu chúc mừng

"Nói chia tay dễ dàng, mà quay lại cũng dễ dàng như vậy. Đúng là chuyện tốt. Chúc mừng ông nha"

Chẳng dám nhìn thêm nét mặt hào hứng của Thành Thỏ thêm một phút giây nào, Sơn Sò tròng nhanh chiếc áo khoác rồi hấp tấp bước ra ngoài, dập vội cánh cửa như muốn bỏ luôn thứ tình yêu mà anh luôn canh cánh trong lòng lại phía sau...

Anh cứ lang thang như thế với những nỗi niềm không tên, và trở về nhà với cơn say bét nhè vào lúc 8 giờ 30 tối "

Càng nghĩ Vũ Đức Thành càng kích động, môi anh mím chặt. Anh nghe rõ mồn một tiếng tim mình đập dồn dập trong lồng ngực. Chuyện tình cảm giữa hai thằng con trai? Anh không thể đối diện với chuyện này, anh không thể đối diện với cảm xúc của Sơn Sò, càng không thể đối diện với chính mình. Rốt cuộc mối quan hệ giữa anh và Thái Sơn là gì, kể từ ngày Sơn Sò và Annie ở bên nhau, anh vẫn chưa thể nào xác định được, chỉ tự an ủi mình với cái danh "bạn chí cốt" của nhau. Hắn đối xử với anh, dù là bất cứ hành động đặc biệt kì lạ nào, anh cũng không cho phép mình rung động, tự nhủ bạn bè quan tâm nhau là chuyện thường tình. Đối với anh, người anh yêu duy nhất chỉ có Liz mà thôi.

Mọi chuyện bây giờ đã gần như vỡ lẽ. Chẳng lẽ ngày ấy Sơn Sò giành lấy Annie cũng chỉ là để bắt ép Annie rời xa anh hay sao? Nắm chặt tay, Đức Thành ra sức đấm mạnh xuống giường, cốt chỉ muốn lôi mình trở lại với thực tế. Anh toan bỏ đi, nhưng đã bị bàn tay rắn rỏi của Thái Sơn giữ chặt. Ba năm qua, lần đầu tiên, lần đầu tiên hắn chịu nắm lấy bàn tay anh. Những ngón tay trắng muốt bé xíu của anh đang run rẩy lọt thỏm trong bàn tay hắn.

"Ông có trở nên điên dại như tôi chưa? Đã bao giờ đau đớn như tôi lúc này chưa?"

Sơn Sò gằn lên những tiếng nấc, rồi vùi đầu vào gối ngủ thiếp đi, để lại một mình Vũ Đức Thành với một mớ cảm xúc hỗn độn. Nhưng... hình như ở tay Sơn Sò có thứ gì đó là lạ. Vết sẹo? Một vết sẹo dài từ ngón tay trỏ xuống tận cổ tay. Nó hằn sâu đến nỗi chỉ cần chạm vào cũng đã có thể cảm nhận được. Vũ Đức Thành lại một lần nữa mất bình tĩnh. Anh như đã nhận ra một điều gì đó, một điều rất quan trọng từ 7 năm về trước mà anh đã vô tình quên đi...

        








Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info