ZingTruyen.Com

U Minh Quai Dam Ii Giao Uoc Chet Ninh Hang Nhat Hoan


Sáng sớm 8 giờ, Hải Minh bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức dậy. Anh dụi cắp mắt còn nhoen mờ, bực bội nhìn ra ngoài cửa. Trong lòng đang đoán xem là ai tới phá rối giấc mộng đẹp của anh.

Tiếng gõ cửa vẫn còn liên miên, Hải Minh không thể không mặc đồ vào đàng hoàng, từ trong phòng đi ra. Mở cửa kính, anh sững người.

Hai vị cảnh sát đang đứng bên ngoài.

Không đợi Hải Minh mở miệng, tên cảnh sát béo hỏi :"Xin hỏi, anh là chủ studio này phải không?"

"Phải, tôi tên là Hải Minh. Cho hỏi các anh..."

Vị cảnh sát cao gầy còn lại nói :"Chúng ta vào trong nói chuyện đi."

Hải Minh mời hai vị cảnh sát vào trong phòng ngồi, còn anh ngồi đối diện bọn họ, thấp thỏm lo lắng mà hỏi :"Các anh tìm tôi có việc gì không?"

Tên cảnh sát béo hỏi :"Anh quen nhiếp ảnh gia tên là Nghê Hiên không?"

"...Có, tôi có quen." Hải Minh đáp, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại dự cảm không lành, "Anh ấy làm sao thế?"

"Khoảng 12 giờ 20 phút tối ngày hôm qua, anh ấy chết tại nhà mình." Người cảnh sát béo nói.

"Cái gì!" trong đầu Hải Minh cứ ù ù, giống như có vô số con ruồi bay loạn xạ trong đầu anh, "Anh ấy... chết rồi!"

"Anh không biết anh ta đã chết rồi sao?" gã cảnh sát béo hỏi.

Hải Minh cảm thấy đầu óc hỗn loạn không ngừng, anh nghe thấy bản thân mình đờ đẫn trả lời một câu :"Không biết."

"Anh có quan hệ gì với anh ta?" Vị cảnh sát cao gầy hỏi.

"Chúng tôi...là bạn bè vừa mới quen biết gần đây thôi." Hải Minh nói, anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, "Anh ấy làm sao mà chết vậy? Hơn nữa...mấy anh tới tìm tôi là có ý gì?"

"Đừng lo lắng." Vị cảnh sát béo nói, "Chúng tôi không phải tới điều tra nghi phạm đâu. Chỉ là bởi vì anh ấy chết hơi kì lạ, cho nên chúng tôi tới tìm anh tìm hiểu tình hình một chút."

"Chết ... một cách kì lạ? Anh ấy làm sao mà chết?"

Hai vị cảnh sát nhìn nhau, vị cảnh sát cao nói :"Nguyên nhân cụ thể của cái chết pháp y vẫn không rõ lắm, trước mắt chỉ có thể phỏng đoán là đột tử do nhồi máu cơ tim. Lúc vợ của nạn nhân nửa đêm thức dậy đi vệ sinh thì phát hiện anh ấy đã gục ngã trong phòng đọc sách, đã chết lâu rồi."

Hải Minh run sợ trong lòng, lại là bệnh tim? Y hệt như Vu Quang Trung? Lúc này, anh nhớ ra một vấn đề, "Anh ấy chết vì nhồi máu cơ tim...thì có liên quan gì tới tôi? Tại sao mấy anh lại tới tìm tôi?"

"Là thế này, sau khi vợ nạn nhân báo cảnh sát, chúng tôi vội vàng tới hiện trường, phát hiện trong tay nạn nhân đang cầm hai thứ. Trong đó một là điện thoại của anh ta, trên màn hình điện thoại đang hiển thị số điện thoại của "Studio Hải Minh". Từ tình hình ở hiện trường cho thấy, trước lúc nạn nhân chết hình như định gọi điện thoại cho anh, nhưng vẫn chưa gọi được thì đã chết rồi, cho nên chúng tôi đến đây là muốn hỏi thăm anh, anh có biết tại sao anh ta muốn gọi cho anh không?"

Hải Minh không chú ý tới câu hỏi của tên cảnh sát béo, anh hỏi từng câu từng chữ một :"Thứ...còn lại trong tay anh ta là gì?"

Gã cảnh sát béo nhìn anh nói :"Là một tấm ảnh, một tấm ảnh bị xé một nửa."

"Cái gì, bức ảnh bị xé một nửa?" Hải Minh há miệng sửng sốt, nói :" Tôi có thể xem bức ảnh ấy không?"

Hai vị cảnh sát nhìn nhau, vị cảnh sát béo gật đầu nói :" Được." Sau đó cẩn thận lôi ra một tấm ảnh bị xé một nửa từ trong cặp táp đeo bên người, đưa cho Hải Minh.

Khoảnh khắc nhận lấy tấm ảnh, Hải Minh sững người. Anh bất luận thế nào cũng không ngờ được, bức ảnh mà cảnh sát đưa cho anh lại là tấm này!

Anh vốn tưởng rằng, tất cả vấn đề đều chỉ xuất hiện ở tấm ảnh có cô gái mặc đồ trắng thôi chứ, nhưng bức ảnh Nghê Hiên cầm trước khi chết mà cảnh sát đưa cho anh lại là tấm mà không có người!

Trong đầu Hải Minh trống rỗng, anh tê dại suy nghĩ, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Vị cảnh sát béo nhìn ra điều gì đó từ thần thái của Hải Minh, anh ta hỏi :"Anh nhìn thấy bức ảnh này rồi, đúng không?"

Hải Minh khẽ gật đầu, nói :"Phải." Sau đó lẩm bẩm :"Vậy tấm ảnh còn lại thì sao..."

Vị cảnh sát cao lập tức hỏi :"Anh biết lúc anh ta chết bên cạnh còn có một tấm ảnh nữa?"

Hải Minh ngẩng đầu lên nhìn anh ta :"Bức ảnh đó các anh phát hiện được ở đâu?"

"Bên cạnh nạn nhân." Gã cảnh sát cao nói, "Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi kìa, sao anh biết lúc anh ta chết bên cạnh còn có một tấm ảnh khác nữa?"

Hải Minh nói thật :"Hai bức ảnh này là tôi đưa cho Nghê Hiên, tôi đoán là anh ta sẽ để chúng chung một chỗ."

"Vậy anh có biết tại sao anh ta lúc sắp chết lại cầm cái tấm ảnh bị xé không? Điều này có ý nghĩa gì?"

"Tôi không biết." Hải Minh lắc đầu nói.

"Anh cảm thấy cái chết của anh ta có liên quan gì tới hai bức ảnh hao hao nhau này không? Còn nữa, lúc đầu sao anh lại phải đưa hai tấm ảnh này cho anh ta?"

Hải Minh không biết phải trả lời câu hỏi này làm sao, anh dự rằng nếu mà kể thật ra hết thì sẽ càng giải thích không rõ ràng, hơn nữa cảnh sát sẽ không tin đâu. Lúc này, anh chỉ cảm thấy sốt ruột và hỗn loạn, kèm với một loại sợ hãi không diễn tả được. Hải Minh dùng giọng điệu mệt mỏi nói với cảnh sát :"Tôi thực sự không biết gì cả. Hai bức ảnh kia là Nghê Hiên đòi tôi đưa cho anh ta mà, tôi cũng không biết anh ta lấy làm gì nữa. Anh cảnh sát ơi, anh thẩm vấn tôi như thẩm vấn phạm nhân như vậy rốt cuộc là có ý gì đây? Anh đừng quên nha, anh ta là chết vì nhồi máu cơ tim, đây là chuyện tôi có thể kiểm soát được sao?"

"Anh Hải Minh, anh hiểu lầm rồi." Tên cảnh sát béo giải thích, "Vốn dĩ chúng tôi không xác định tính chất của việc này là vụ giết người, cho nên làm gì tồn tại cái gì mà "phạm nhân" chứ. Chúng tôi tới đây điều tra tình hình một chút, chỉ là làm việc theo quy trình mà thôi."

"Được rồi." Vị cảnh sát béo đứng dậy, vị cảnh sát cao cũng đứng dậy theo, "Những thứ chúng tôi cần hỏi cụ thể cũng chỉ có mấy câu này, cám ơn anh đã hợp tác. Không làm phiền nữa, chào anh."


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com