ZingTruyen.Info

U Minh Quai Dam Ii Giao Uoc Chet Ninh Hang Nhat Hoan

Một lúc sau, cả hai người mới hơi bình tĩnh lại, Vương Á Phu hỏi: "Ba mẹ cậu có biết chuyện này không?"

Triệu Mộng Lâm gật đầu: "Sao họ không biết được chứ? Ba mình lúc mình mới có mấy tuổi đã tìm cho mình một bác sĩ tâm lý rồi. Bác sĩ đó nói tình huống của mình có lẽ là trải nghiệm nào đó thời ấu thơ đã gây ra ám ảnh tâm lý, loại ám ảnh tâm lý này xuất hiện trong đầu mình dưới dạng ác mộng, lặp đi lặp lại nhiều lần dày vò mình."

"Bác sĩ đó có nói làm sao trị không?"

"Ông ấy nói... ngoại trừ việc tìm ra nguyên nhân gây ra chuyện này mới có thể xua tan được ám ảnh tâm lý. Bằng không, mình chỉ cần chịu đả kích hoặc ám thị có liên quan thì đều có thể dẫn đến sự mất khống chế về cảm xúc."

Vương Á Phu cau mày, lẩm bẩm nói: "Nói như vậy...mình cũng nhận được ám thị có liên quan..."

Triệu Mộng Lâm hỏi: "Còn cậu thì như thế nào?"

"Cậy đừng vội hỏi về mình." Vương Á Phu nói, "Cậu đã hỏi ba cậu chưa, lúc nhỏ cậu có trải qua loại chuyện gì tương tự gây ám ảnh tâm lý không?"

"Vị bác sĩ tâm lý đó cũng hỏi ba mình như vậy." Triệu Mộng Lâm nói, "Nhưng ba mình nói ông ấy cũng không biết. Ông ấy chỉ nhớ lúc mình một tuổi ông ấy có đưa mình đi khám bệnh ở bệnh viện Phụ sản - Nhi đồng, đêm hôm đó mình đã phát ra tiếng thét chói tai. Trừ mình ra thì hình như còn có ba đứa trẻ khác cũng y như vậy..."

Vương Á Phu há hốc mồm: "Trời ơi, quả nhiên cậu là một trong ba đứa trẻ đó!"

Triệu Mộng Lâm ngơ người ra một lúc, nói: "Lẽ nào...cậu cũng là..."

"Phải!" Vương Á Phu kích động nói: "Trong bốn đứa trẻ cùng lúc hét lên khi đó, cậu và mình chính là hai trong số đó!"

Triệu Mộng Lâm cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi: "Cái này... cũng trùng hợp quá nhỉ?"

"Cậu biết không? Giữa cả biển người rộng mênh mông, chúng ta có thể tụ họp cùng nhau, đây không chỉ là duyên phận, mà còn là ý trời đó!" Vương Á Phu cúi đầu trầm tư mà nói, "Có lẽ ông trời đã cố hết sức sắp đặt như vậy, muốn chúng ta cùng nhau giải câu đố này đó!"

Triệu Mộng Lâm nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm của Vương Á Phu, hỏi: "Cậu biết được điều gì đó hả?"

"Ừ." Vương Á Phu gật đầu, "Mình đã tìm hiểu một vài thứ về ẩn tình của chuyện này từ chỗ mẹ mình."

"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Triệu Mộng Lâm gấp gáp hỏi.

Vương Á Phu nuốt nước bọt: "Mình kể với cậu, cậu đừng có mà sợ nhé."

Triệu Mộng Lâm không kiềm chế được rùng mình một cái, nhưng vẫn kiên trì: "Cậu cứ nói đi."

Thế là, Vương Á Phu kể lại cho Triệu Mộng Lâm nghe toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện của ba mẹ mà cậu nghe được ngoài cửa. Sau khi Triệu Mộng Lâm nghe xong, mặt mày trắng bệch, thần sắc sợ sệt mà nói: "Trời ơi, còn có chuyện như vậy hả! Nếu chuyện cậu kể là thật, vậy chẳng phải vừa khớp với những gì mình thấy trong mơ hay sao? Điều này... đáng sợ quá!"

Vương Á Phu cũng cảm thấy chuyện này quỷ dị khó hiểu, cậu nói: "Có lẽ hai đứa mình có thể quen biết nhau trong ngôi trường này chính là sứ mệnh được ban cho để điều tra chuyện này đó!"

Triệu Mộng Lâm nhìn cậu mà nói: "Sao tụi mình điều tra được?"

"Không phải còn hai người nữa cũng trải qua chuyện này giống tụi mình sao? Bọn họ bây giờ có lẽ đều trạc tuổi mình. Có lẽ cũng học ở trường nào đó trong thành phố này thôi. Giờ tụi mình hãy tìm ra bọn họ trước đã, có lẽ bọn họ hoặc người nhà bọn họ cũng biết chuyện này nhỉ?"

Triệu Mộng Lâm trầm tư gật đầu: "Cậu nói đúng đó."

"Nhưng tụi mình bây giờ không thể đi làm chuyện này được. Còn vài tuần nữa là thi rồi, giờ tạm gác chuyện này qua một bên đi, phải dồn hết tâm trí sức lực vào việc thi đậu vào Nhất Trung. Khi nào nghỉ hè rồi mình điều tra chuyện này sau!"

"Ừ." Triệu Mộng Lâm đồng tình nhìn Vương Á Phu, nhưng rồi lại lo lắng, "Chuyện xảy ra lâu như vậy rồi, tụi mình thật sự có thể điều tra tường tận sao?"

"Nhất định có thể mà!" Vương Á Phu kiên định nói. Cậu nhìn Triệu Mộng Lâm, thẹn thùng quay đầu sang một bên, "Dù sao thì mình cũng không muốn thấy cậu la hét trong mơ rồi tỉnh dậy như vậy nữa."

Triệu Mộng Lâm cảm thấy một tia ấm áp từ trong tim truyền ra, cô nhìn gương mặt Vương Á Phu chăm chú rồi nói: "Cám ơn cậu."

Vương Á Phu đỏ mặt gãi đầu nói: "Đừng cảm ơn mình, mình cũng vì bản thân mình thôi. Mình cũng không muốn sau này lại la hét thất thanh mỗi khi vô tình chịu đả kích nữa."

Triệu Mộng Lâm mỉm cười: "Mình không phải nói cái này."

"Vậy cậu cám ơn mình cái gì?"

Triệu Mộng Lâm ngẩng đầu lên, thở một hơi dài thườn thượt: "Trong mắt người khác, mình trước giờ đều là tiểu thư nhà giàu cao quý, nho nhã và ứng xử khéo léo. Nhưng rất ít người biết sâu thẳm bên trong mình lại mang chứng bệnh tâm lý. Khi mình la hét thất thanh và mất khống chế về cảm xúc, mình giống hệt con thần kinh vậy. Nhiều năm nay, mình luôn giữ kín bí mật này, chỉ có vài người thân nhất mới biết thôi. Nhưng giờ thì..."

Cô quay đầu lại, giữ chặt tay Vương Á Phu: "Mình không sợ nữa, mình không muốn cứ mãi che đậy trốn tránh, tự ngụy trang mình thành một nàng công chúa hoàn mỹ thế này nữa. Mình muốn dũng cảm đối diện giống như cậu, cùng nhau đi tìm nguồn gốc của vấn đề này, giải quyết bóng ma tâm lý của tụi mình!"

Vương Á Phu ngây người ngắm nhìn Triệu Mộng Lâm xinh xắn, mặt đỏ lan đến tận cổ họng, trái tim nhảy loạn xạ như một chú nai nhỏ. Lúc này, hai người bọn họ cùng nhau nghe thấy tiếng bước chân và cười nói của các bạn khác truyền từ ngoài cửa vào, mới đột ngột nhớ ra đã đến giờ học rồi. Triệu Mộng Lâm vội vàng rụt tay lại, hai người ngượng ngùng cầm sách lên đọc. Sau khi các bạn vào lớp, hai người bọn họ cùng nhau lè lưỡi, nhìn nhau mà cười.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info