ZingTruyen.Com

U Minh Quai Dam Ii Giao Uoc Chet Ninh Hang Nhat Hoan

  11h30 tối, Nghê Hiên vẫn ngồi trước màn hình máy tính. Đôi mắt của anh vì nhìn chăm chăm vào màn hình quá lâu mà sưng lên, nhưng anh vẫn cứ gõ bàn phím không biết mệt, thử đủ cách để tìm kiếm ra thứ mà anh muốn. 

Nghê Hiên phát hiện, quả thật không cần quan tâm chú ý tới bài post mà Hải Minh đăng lên mạng nữa đâu, hình như ngoài anh ta ra tất cả mọi người đều xem đây là một trò hề. Điều này không ngăn được khiến cho anh tự hỏi, lẽ nào người từng nhìn thấy bức ảnh Từ Trấn Ngật đăng lên mạng mấy năm trước chỉ có một mình anh thôi sao?

Trong cả ngày hôm nay, Nghê Hiên lên cả hơn một trăm website nhiếp ảnh, bây giờ anh có thể khẳng định, ngoài bài post mà Hải Minh đăng có tấm ảnh này, không hề nhìn thấy qua tấm ảnh này từ bất kì nơi nào khác. Anh mừng thầm, bức ảnh này trước đây không được quan tâm chú ý rộng rãi, đây đúng là điều mà anh hi vọng.

Sau khi nhấp mở một website nhỏ lần nữa, Nghê Hiên vô tình lướt qua khu vực Tác phẩm nhiếp ảnh ở phía trên. Đột nhiên, anh hoảng hốt nhìn thấy khuôn mặt của một người phụ nữ phản chiếu lên trên màn hình máy tính. 

Nghê Hiên hét to "Ah", da gà toàn thân dựng đứng lên cả, anh vội vàng quay đầu lại xem thì phát hiện người đứng sau lưng là vợ mình, Vương Bình.

Nghê Hiên thở phào, ôm trái tim đang đập thình thịch mà nói :"Sao em đứng sau lưng anh mà không lên tiếng gì hết vậy? Hù anh giật mình một phen!"

Vương Bình cũng lấy làm ngạc nhiên, cô nói :"Anh mới hù em một phen đó! Em định lại xem anh đang làm gì, anh làm gì mà căng thẳng quá vậy?

Nghê Hiên thở ra nhẹ nhõm mà nói :"Có làm gì đâu."

"Không đúng. Hai ngày nay việc gì anh cũng không làm, ngồi khư khư trước máy tính mấy giờ liền, buổi tối còn thức tới khuya. Rốt cuộc anh đang làm gì vậy? Có phải có chuyện gì đó đang giấu em phải không?"

Nghê Hiên cân nhắc một lúc, cảm thấy không thể nói thật với vợ mình được, nếu không thì cô ấy sẽ bị dọa tới không ngủ được, liền bịa đại một lý do là :"Thiệt sự là không có gì mà, anh muốn tham gia một cuộc thi nhiếp ảnh, cho nên lên khắp các trang mạng xem xem, tham khảo một chút, tìm cảm hứng ấy mà."

"Vậy anh đừng thức khuya nha." Vương Bình ngáp một cái, "Anh coi coi mấy giờ rồi? Đi ngủ thôi."

"Em ngủ trước đi." Nghê Hiên xua Vương Bình đi, "Lát nữa anh ngủ."

"Đừng thức quá khuya đó." Vương Bình xoay người rời đi, bước tới phòng ngủ.

Nghê Hiên nheo đôi mắt mỏi mệt và buồn ngủ đến muốn díp lại , cảm thấy quả thật nên đi nghỉ ngơi một lát rồi. Anh từ trước bàn máy tính đứng dậy, đi tới tủ lạnh trong nhà bếp lấy một lon bia ướp lạnh, mở nắp uống mấy hớp, rồi lại quay lại phòng đọc sách.

Anh ngồi trước bàn đọc sách, mắt nhìn hai bức ảnh ở phía trên, liền đặt lon bia xuống, cầm tấm ảnh lên.

Ánh mắt Nghê Hiên vừa chạm tới bức ảnh chưa tới hai giây, miệng anh đột nhiên mở to ra, sắc mặt trở nên trắng bệch, sống lưng lạnh toát. Anh thấp giọng nói :"Trời ơi, đây... đây là chuyện gì thế này?"

Nửa phút sau, anh từ trên ghế chầm chậm đứng dậy, sắc mặt sợ hãi nói :"Mình hiểu rồi...Mình biết bí mật của bức ảnh này rồi!"



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com