ZingTruyen.Asia

U Minh Quai Dam Ii Giao Uoc Chet Ninh Hang Nhat Hoan

Vài tuần trôi qua, mối quan hệ giữa Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm dần trở nên thân thiết hơn. Nhưng khi kỳ thi tuyển sinh cấp 3 sắp đến rồi, hai người đều không dám phân tâm, mỗi ngày đều dồn nhiều thời gian vào sách vở và học hành.

Nhà trường đã bổ sung thêm tiết 4 vào buổi chiều cho học sinh khối 9. Thời gian cố định buổi chiều dành cho việc chơi bóng rổ của Vương Á Phu đã bị chiếm dụng mất. Nhưng với cậu, một người trời sinh ra đã mê chơi bóng rổ làm sao chịu được mỗi ngày đều phải ngồi tận mấy tiếng không được vận động, chỉ đành phải hy sinh thời gian ngủ trưa để chơi bóng rổ một lúc. Vương Á Phu bây giờ dường như toàn là về nhà ăn cơm trưa xong là đi về trường, xuống sân chơi bóng rổ một tiếng rồi quay lại lớp học.

Triệu Mộng Lâm từ nhỏ đã có tính cách hiếu thắng và thích tranh đua. Vốn dĩ với thành tích của cô, thi đậu vào một trường cấp ba trọng điểm là chuyện không thành vấn đề, nhưng để giành được top cao trong trường, cô cũng từ bỏ giấc ngủ trưa. Triệu Mộng Lâm bây giờ buổi trưa tan học rồi cũng không về nhà, sau khi ăn cơm dưới căn tin xong thì về thẳng lớp ôn lại bài tập, trau dồi kĩ càng lại những kiến thức vốn đã học nhuần nhuyễn.

Hôm nay cũng như thường lệ, sau khi Triệu Mộng Lâm tiêu hết 25 tệ ăn một bữa ngon lành ở cửa hàng trong trường, một mình trở về phòng học trống trơn không có một ai. Triệu Mộng Lâm biết trong môi trường yên tĩnh tuyệt đối như vậy hiệu quả học tập cao gấp mấy lần bình thường. Cô lấy sách lịch sử và sách bài tập trong cặp ra để củng cố nội dung bài học.

Sau khi đọc sách được nửa tiếng, Triệu Mộng Lâm cảm thấy nội dung trong sách này đã thuộc nằm lòng rồi, thực sự chẳng cần ôn thêm. Trong cái lớp học trống trải mênh mông này, ngoài cô ra, còn có mấy con sâu ngủ vây quanh. Triệu Mộng Lâm nằm ườn ra bàn, dùng cánh tay gối đầu, trong lòng nghĩ: Chợp mắt một lát thôi, cũng đừng để bản thân mình quá mệt...

Vương Á Phu ở nhà thành thạo xơi cơm xong, ôm trái bóng rổ dưới đất  rồi nói: "Mẹ, con đi học đây!"

Mẹ cậu trách móc: "Cái thằng này, sắp thi cử tới nơi còn mê chơi bóng rổ. Thời gian buổi trưa dùng để ngủ một lát thì tốt biết bao, buổi chiều đi học cũng có tinh thần."

Vương Á Phu dùng một ngón tay xoay bóng nói: "Mẹ à, mẹ cũng đâu phải không biết tính con. Ngày nào con không vận động buổi chiều mới không có tinh thần đó, con đi đây!"

Cậu mở cửa, vỗ bóng tâng lên đập xuống cứ thế rời đi, chẳng chú ý tới trời đã chuyển âm u.

Sau khi đến trường học, Vương Á Phu nhìn thấy đã có vài nam sinh đang chơi bóng rổ ngoài sân, cậu vào chơi cùng, thi đấu với bọn họ. Nhưng chưa chơi được bao lâu, mưa bắt đầu nhỏ giọt, hơn nữa còn càng ngày càng lớn. Mọi người đều cảm thấy hơi mất hứng, Vương Á Phu cũng hết cách, đành phải ôm bóng về lớp.

Vừa bước đến trước cửa, Vương Á Phu dừng bước, cậu nhìn thấy trong lớp chỉ có mình Triệu Mộng Lâm, hơn nữa còn nằm ườn ra bàn ngủ mất rồi. Vương Á Phu đứng ngoài cửa do dự một hồi, cậu ấy con gái một mình ngủ trong lớp như vậy, mình cứ thế bước vào có chút không hay, bèn nghĩ thôi thì không làm phiền cậu ấy, đứng chơi ngoài hành lang một chút vậy.

Vừa lúc chuẩn bị xoay người rời đi, Vương Á Phu nhìn thấy Triệu Mộng Lâm cử động, mắt cậu ấy vẫn nhắm nghiền, nhưng lông mày thì nhíu lại, toát ra vẻ lo lắng bất an. Đột nhiên, Triệu Mộng Lâm hét to lên, âm thanh sắc bén đó phá vỡ bầu không khí im lặng của lớp học, gây chói tai cả một toà nhà mênh mông rộng lớn. Vương Á Phu hết hồn, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Triệu Mộng Lâm tiếp tục hét lên lúc to lúc nhỏ, Vương Á Phu bị doạ tới hoảng hồn, nhưng cậu chú ý thấy Triệu Mộng Lâm vẫn nhắm mắt, dường như là la hét trong mơ. Cậu sợ Triệu Mộng Lâm cứ tiếp tục la hét như vậy các bạn học sinh khác trong cùng toà nhà này hoặc bác bảo vệ sẽ nghe thấy mà đến, lúc đó cậu cũng khó mà giải thích rõ được, cậu vội vàng bước tới bên cạnh Triệu Mộng Lâm, lay lay cô rồi nói: "Dậy đi, cậu mau tỉnh dậy đi!"

Triệu Mộng Lâm bị lay dậy, cô ngẩng đầu lên, chưa kịp hoàn hồn mà nhìn Vương Á Phu, trong đôi mắt đang trừng to kia lộ ra sắc thái sợ hãi. Nhìn thấy biểu cảm sửng sốt của Vương Á Phu, cô dường như ngay lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, dần dần cúi đầu xuống, mắt cứ nhìn chằm chằm về phía trước.

Vương Á Phu vội vàng hỏi: "Lúc nãy cậu sao vậy?"

Triệu Mộng Lâm hỏi ngược lại: "Sao cậu lại ở đây?"

"Mình đến trường chơi bóng, nhưng trời đổ mưa, mình chỉ đi lên lầu, sau đó thấy cậu..."

"Cậu nhìn thấy dáng vẻ không nghiêm chỉnh của mình mới lay mình dậy hả?" Lúc Triệu Mộng Lâm nói chuyện đôi mắt không dám nhìn thẳng Vương Á Phu.

"Cậu... biết vừa nãy bản thân cậu trải qua chuyện gì à?" Vương Á Phu hơi kinh ngạc hỏi.

Triệu Mộng Lâm cắn chặt môi không nói chuyện, sắc mặt vô cùng khó coi.

"Cậu có thể nói cho mình biết..."

"Không thể." Triệu Mộng Lâm lạnh lùng ngắt lời.

Vương Á Phu đi vòng lên trước mặt Triệu Mộng Lâm, nhìn thẳng vào cô mà nói: "Không, cậu nhất định phải nói mình biết! Sao cậu lại phát ra tiếng thét chói tai gần như...giống hệt mình?"

Triệu Mộng Lâm chăm chú nhìn cậu: "Cậu nói cái gì?"

Vương Á Phu nói từng câu từng chữ: "Mình nói mình giống hệt cậu, cũng giống như bị kích động, không kiềm chế được mà phát ra tiếng thét đáng sợ!"

Triệu Mộng Lâm lắc đầu nói: "Cậu lừa mình... muốn an ủi mình chứ gì?"

Vương Á Phu giơ tay lên nói: "Mình thề với trời, vào một buổi tối hồi hơn hai tháng trước, mình vì nguyên nhân đặc biệt nào đó mà phát ra tiếng thét chói tai gần như giống hệt như cậu lúc nãy! Ba mẹ mình đều có thể làm chứng!"

Triệu Mộng Lâm ngờ vực hỏi: "Vậy cậu tại sao...lại như vậy?"

"Còn cậu thì sao?" Vương Á Phu hỏi.

Triệu Mộng Lâm lại cắn môi không nói gì.

"Cậu vẫn không bằng lòng nói ra hả?" Vương Á Phu bắt đầu sốt ruột, "Cậu hãy nói mình biết vì sao lúc nãy cậu hét to trước đi, chút nữa mình sẽ kể cho cậu toàn bộ câu chuyện mà mình biết!"

Triệu Mộng Lâm nhìn Vương Á Phu một hồi, chậm rãi nói: "Mình không phải lần đầu bị đâu, chuyện này xảy ra nhiều lần lắm rồi, cứ mơ thấy một cơn ác mộng kì lạ lắm..."

"Cậu mơ thấy cái gì vậy?"

Triệu Mộng Lâm cau mày lại, giống như ra một quyết định gì đó lớn lao lắm, nói rằng: "Mình cứ luôn mơ thấy một cái bệnh viện, mình đứng ở trên hành lang, nhìn thấy, nhìn thấy..."

Mặt cô trắng bệch, khoé môi run run: "Mình nhìn thấy một đứa bé sơ sinh toàn thân đầy máu từ trong một căn phòng đi ra, nó, nó...đi đứng thẳng luôn. Nó đi ngang qua mình, nhìn mình cười nữa... á, á!"

Cô lại không kiềm chế được, la hét thất thanh. Hoàn toàn không để ý đến, Vương Á Phu đứng bên cạnh phản ứng còn ghê hơn cô nữa, sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch, toàn thân run lên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia