ZingTruyen.Info

U MINH QUÁI ĐÀM II: GIAO ƯỚC CHẾT -Ninh Hàng Nhất [HOÀN]

Chương 7

gauconbibi

Buổi tối, Hải Minh ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm sau khi thức dậy, anh cảm thấy tinh thần sảng khoái, tràn đầy sinh lực, toàn thân thoải mái dễ chịu khó mà diễn tả được bằng lời. Ngồi trên giường nghĩ một hồi, anh không biết có phải nhờ tống khứ bức ảnh đi hay không, tóm lại cuộc sống lại bắt đầu thay đổi trở nên yên ổn bình thường.

Nghĩ tới bức ảnh, ngay lập tức anh liền nghĩ tới anh chàng Nghê Hiên mà ngày hôm qua cầm bức ảnh đi.  Hải Minh run sợ trong lòng, không biết anh ta bây giờ thế nào rồi.

Hải Minh nhấc cái điện thoại ở bên cạnh lên, quay số kết nối với số điện thoại của Nghê Hiên, trong ống nghe điện thoại truyền tới tiếng nhạc chờ của Nghê Hiên, là một bài hát rất quen.

Bài hát đó vừa được hát xong một đoạn, lại bắt đầu lặp lại. Hải Minh tính toán thời gian, bắt đầu cảm thấy hơi bất thường,  điện thoại đã nối máy được hơn một phút rồi, tại sao Nghê Hiên vẫn chưa bắt máy chứ?

Qua một lúc sau nữa, trong ống nghe điện thoại truyền tới tiếng máy bận "Tút, tút". Hải Minh bắt đầu hơi lo lắng, anh trở mình từ trên giường xuống đất, rồi lại quay số một lần nữa, nhưng mà đối phương vẫn không nghe máy.

Tim Hải Minh phối hợp với tiếng máy bận mà đập thình thịch thình thịch, anh nghĩ, không thể nào, sẽ không đâu, sẽ không xảy ra loại chuyện đó đâu.

Quay số liên tiếp ba, bốn lần, Nghê Hiên cũng không hề nghe máy, Hải Minh đứng trong phòng, đầu óc mông lung.

Vào lúc anh đang luống cuống không biết làm sao, điện thoại anh đột nhiên kêu lên, doạ anh hết hồn, anh vội vàng nghe máy, nghe thấy tiếng Nghê Hiên trong điện thoại :"Hải Minh hả? Vừa nãy anh gọi cho tôi hả?"

Hải Minh thở một hơi dài thườn thượt :"Vừa nãy anh đang làm gì vậy? Tôi gọi tới mấy lần mà anh đều không nhận được sao?"

"Xin lỗi, tối hôm qua tôi thức khuya. Vừa nãy ngủ say như chết, anh gọi tới mấy lần vậy mà đều không thể đánh thức được tôi, là vợ tôi kêu tôi dậy tôi mới biết là anh gọi tới đó."

Hải Minh lau mồ hôi lấm tấm trên trán, nói :" Anh dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng anh xảy ra chuyện gì rồi chứ!"

Nghê Hiên cười haha mấy tiếng :"Làm gì dễ xảy ra chuyện vậy chứ." Ngay sau đó, anh ta hào hứng nói :"Hải Minh, anh cứ ở yên ở studio đi, tôi tới tìm anh ngay, tối hôm qua, tôi đã phát hiện được vài thứ có giá trị!"

"Hả? Là gì vậy?" Hải Minh hỏi gấp.

"Nói qua điện thoại không rõ đâu, để tôi đến rồi hẵn nói, anh đợi tôi nhé!" Nghê Hiên cúp điện thoại.

Hải Minh gác điện thoại xuống, khẽ cười mấy tiếng, anh cảm thấy Nghê Hiên cái con người này không chỉ mặt mũi baby, ngay cả tính cách cũng giống con nít nữa.

Rửa mặt, súc miệng xong, Hải Minh đun nước pha một chén mì ăn liền. Vừa ăn được một nửa thì nhìn thấy Nghê Hiên đã lật đật đến ngoài cửa kiếng, trong tay anh ta cầm một túi tài liệu. Hải Minh đi tới mở cửa, Nghê Hiên bước vào cửa, còn chưa thở ra hơi nào đã vội nói :"Tôi đem tới vài thứ...cho anh xem nè."

Hải Minh kêu anh ta ngồi xuống, nói :"Đừng cuống, nghỉ một lát trước đã."

Nghê Hiên lại xua tay rồi mở cái tập hồ sơ trong tay ra, lấy ra từ bên trong một đống giấy đã được in màu, đưa cho Hải Minh.

Hải Minh nhận lấy đống giấy, phỏng đoán có hơn 20 tấm, rồi lại xem tới nội dung, toàn là mấy tấm ảnh chụp.

Hải Minh lật xem mặt trước mặt sau của mấy tấm ảnh, rồi nhìn về phía Nghê Hiên, nói :"Anh đừng có nói với tôi, toàn bộ mấy cái này đều là..."

"Không sai!" Nghê Hiên dụi cặp mắt vốn đã phát đỏ rồi nói :"Mấy cái này là những bức ảnh siêu nhiên nổi tiếng từ khắp các nước trên thế giới mà tối hôm qua tôi thức khuya lên mạng thu thập được đó! Hơm nữa tôi đã loại bỏ mấy tấm ảnh giả và không đáng tin rồi, bây giờ 20 mấy tấm này đưa cho anh xem toàn bộ đều là những tấm ảnh siêu nhiên gây xôn xao rất lớn khắp các nước, vả lại rất đáng tin nữa!"

"Ví dụ như bức này." Nghê Hiên nhấc tấm ảnh trắng đen đầu tiên ở trên lên, giảng giải rằng, "Đây là của một người phụ nữ Anh chụp được. Người phụ nữ trung niên này có một lần đi đến trước mộ đứa con gái đã mất 17 năm của mình để tưởng niệm. Lúc sắp rời đi, bà ta chụp một tấm hình cho khu mộ của con gái. Lúc chụp, trong máy ảnh chỉ có phần mộ của con gái, không có thứ gì khác. Nhưng mà sau khi bức ảnh được rửa ra, cô gái này bất ngờ xuất hiện, ở trước bia mộ trong bức ảnh hiện ra bóng mờ mờ của một cô bé. Hơn nữa cô bé đó còn nhìn thẳng vào máy ảnh, dường như là biết được có người đang chụp ảnh cho khu mộ!"

Không đợi Hải Minh mở miệng nói, Nghê Hiên lại kích động lật ra bức ảnh thứ hai :"Đây là tấm ảnh chụp chung của những người lính không quân nước Anh. Phía sau của người thứ tư hàng cuối cùng từ trái đếm qua ..." Nghê Hiên dùng tay chỉ vào khuôn mặt nọ cho Hải Minh xem, "Nhìn thấy chưa? Phía sau người này còn có một khuôn mặt! Sau đó mọi người liền nhận ra, anh ta tên là Fred Jackson, là một nhân viên bảo trì máy bay, nhưng vấn đề là, hai ngày trước khi chụp tấm ảnh này, cánh quạt của một chiếc máy bay đã vô tình quẹt ngã anh ta, anh ta gặp nạn mà chết. Tang lễ của anh ta được tổ chức chính là vào ngày mà chụp tấm ảnh này đấy. Sau khi bức ảnh được rửa ra, những người trong ảnh đều cho rằng khuôn mặt đó chính là của Fred Jackson. Mấy anh em chiến sĩ của anh ta cho rằng Jackson không cảm giác được là mình đã chết rồi. Hiển nhiên, anh ta không muốn bỏ lỡ bức ảnh chụp chung lần cuối cùng của đội phi hành." 

Nghê Hiên lại lôi ra một tấm ảnh từ trong đống ảnh nọ, nói với Hải Minh :"Bức ảnh này nè, anh xem xem, có gì sai sai không?"

Hải Minh tỉ mỉ xem bức ảnh đó, này là ở trong một bệnh viện, có mấy chục người đứng trong phòng bệnh, bọn họ đều nhìn vào người chết đã được phủ vải trắng nằm trên giường bệnh, trông rất đau thương. Hải Minh nhìn kĩ một hồi rồi nói với Nghê Hiên :"Bức ảnh này tôi chẳng cảm thấy có gì sai sai cả."

Nghê Hiên nhấc tấm ảnh lên, chỉ vào một người trên tấm ảnh rồi nói :"Nhìn thấy người này không? Phía sau anh ta còn có một người đàn ông đúng không? Nhưng mà anh xem kĩ đi..." Nghê Hiên nhích ngón tay xuống, "Người đàn ông ở phía sau không có chân!"

"Oh, trời ạ." Hải Minh thốt lên kinh ngạc.

"Bức ảnh này là được chụp tại một bệnh viện ở Ba Lan. Người chết trong bức ảnh vừa mới qua đời không tới nửa tiếng, mà người đàn ông đứng ở phía sau không có chân này, sau đó đã được người nhà của người chết chứng thực, anh ta chính là người chết kia! Không ngờ anh ta lại ở cùng một chỗ với tất cả những người trong nhà, cùng nhìn vào bản thân mình trên giường bệnh!"

Hải Minh nuốt nước bọt, cảm thấy sau lưng hơi nổi da gà, toàn thân cũng bắt đầu không thoải mái.

(Mình dịch tới đoạn này là vào lúc nửa đêm, cảm giác y chang Hải Minh =)) )

"Còn có tấm này nữa." Nghê Hiên lôi tấm ảnh cuối cùng trong số những bức ảnh ra, "Đây đại khái là bức ảnh siêu nhiên nổi tiếng nhất trên toàn thế giới. Tháng 11 năm 1995,  một công trình xây dựng tại một thị trấn nhỏ ở nước Anh đã bị lửa thiêu rụi. Một vị nhiếp ảnh gia theo lời mời mà đến đống hoang tàn nơi đây chụp ảnh. Chính là bức ảnh này đây, nhìn thấy chưa? Ở bên phải của đống đổ nát có bóng dáng của một cô gái. Sau đó qua xác thực, vào năm 1977, ở công trình này đã từng xảy ra hỏa hoạn lớn. Một cô gái tên là Jenny Cheam được xác định là kẻ châm lửa, chính là cô bé này! Từ đó về sau, bóng dáng của cô ấy luôn chưa từng rời khỏi nơi này." 

Nghê Hiên càng kể càng phấn khích, anh ta dứt khoát lấy lại đống giấy in từ tay Hải Minh, chuẩn bị giảng giải tiếp theo tuần tự :"Xem xem tấm này nữa đi..."


"Đợi đã." Hải Minh ngắt lời anh ta, "Anh không phải định giới thiệu tường tận chi tiết cho tôi một lượt toàn bộ 20 mấy tấm ảnh siêu nhiên này chứ? Điều tôi muốn biết là, rốt cuộc anh đã phát hiện được gì rồi?"

Nghê Hiên trừng mắt nói :"Vừa nãy anh nhìn thấy nhiều bức ảnh siêu nhiên nổi tiếng khắp các nước trên thế giới như vậy, hoặc là mờ mờ không rõ nét, không thì cũng ở dạng trong suốt; hoặc là chỉ có một nửa, không hoàn chỉnh, đều không có hoàn toàn rõ nét hay hình dạng hoàn chỉnh đâu."

Thấy Hải Minh nhìn mình một cách bối rối, Nghê Hiên nói nhấn mạnh thêm :"Anh vẫn chưa hiểu sao? Nếu như chúng ta có thể xác thực được bức ảnh nằm trong tay chúng ta là một bức ảnh siêu nhiên, thì đồng nghĩa với việc chúng ta đã phát hiện được bức ảnh siêu nhiên hoàn chỉnh rõ nét nhất trên toàn thế giới đấy! Hai người chúng ta đều sẽ trở thành những nhiếp ảnh gia nổi tiếng trên thế giới đấy!"

Hải Minh thấy đầu óc hơi rối tung lên, anh lắc đầu nói :"Nhưng mà, làm sao mới xác thực được đây là một bức ảnh siêu nhiên nhỉ?"

Nghê Hiên nói :"Hôm qua tôi tra tư liệu trên mạng rồi. Phát hiện rằng một vài nhà khoa học đã làm một vài phép suy đoán đối với những loại ảnh siêu nhiên này, bọn họ cho rằng linh hồn của con người trên thực tế là một dạng năng lượng tồn tại trong thế giới thực, trong tình huống bình thường chúng ta sẽ không cảm nhận được đâu. Sau khi một người chết đi, linh hồn của anh ta/ cô ta không nhất định sẽ tan biến đi, nó trùng với bước sóng được tạo ra lúc những cái máy ảnh chụp ảnh, cho nên trong trường hợp trùng hợp ngẫu nhiên, máy ảnh của chúng ta có lúc sẽ có thể chụp được những thứ siêu nhiên."

"Về mặt lý thuyết thì hoàn toàn đúng. Nhưng mà, làm sao anh chứng minh được đây là một bức ảnh siêu nhiên?" Hải Minh lặp lại câu hỏi một lần nữa.

"Tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ tới, nhưng tôi sẽ cố gắng." Nghê Hiên nhìn mấy ngón chân của mình mà nói, "Nếu nhất thiết, tôi sẽ tới cái cổ trại đó một chuyến nữa xem."

"Tôi khuyên anh tốt nhất vẫn là bỏ đi." Hải Minh nói, "Tôi dám đảm bảo, nếu anh đi thì chỉ là lãng phí thời gian thôi, không có thu hoạch gì đâu."

"Vậy tôi nghĩ cách khác nữa xem sao." Nghê Hiên lấy tấm ảnh lại, nhét vào trong tập hồ sơ, "Anh thì sao, Hải Minh, anh định làm thế nào?"

Hải Minh trề môi :"Tôi thì không dám theo vụ này nữa đâu. Tôi còn phải đi các nơi chụp ảnh nữa, chuẩn bị tham gia Cuộc thi nhiếp ảnh toàn quốc nè."

"Vậy được thôi, chuyện này cứ giao cho tôi nghiên cứu." Nghê Hiên xoay người qua, "Tôi về đây."

Hải Minh tiễn Nghê Hiên tới cửa, lại nhắc nhở lần nữa :"Nghê Hiên, cẩn thận nhé."

"Tôi biết rồi." Nghê Hiên vẫy tay chào anh, bước ra ngoài cửa.

Hải Minh đưa mắt nhìn theo Nghê Hiên rời đi. Cuối cùng, anh trở lại phòng, ăn hết nửa chén mì nọ, rồi cũng vác túi đồ nhiếp ảnh ra ngoài. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info