ZingTruyen.Com

U Minh Quai Dam Ii Giao Uoc Chet Ninh Hang Nhat Hoan

          Lúc này đã là hơn bảy giờ tối rồi, ánh sáng trong thành phố đã tối mờ dần. Nhưng trong căn studio ở trên đường Hạnh Phúc lại vẫn sáng trưng. Ở bên trong, hai người đàn ông đang trò chuyện hăng say háo hức.
          "...Là như vầy, thật là một sự trùng hợp thú vị." Nghê Hiên giống như nghe được một câu chuyện cuốn hút lạ thường, biểu cảm vô cùng phấn khích, "Chưa tới vài ngày sau khi anh nhận được hai bức ảnh này, thì phát hiện ra ở một cổ trại nọ, cái nơi mà có cảnh chụp trong bức ảnh. Hơn nữa, anh còn xác minh được ở căn nhà trong bức ảnh thực sự không có cô gái mặc đồ trắng như thế. Haizz, điều này há chẳng phải tương đương với nói rằng anh đã chứng thực được một bức trong hai bức ảnh này thực sự chính là bức ảnh siêu nhiên sao!"
          "Khoan, đừng kích động quá." Hải Minh nhìn Nghê Hiên mặt mũi như sáng bừng lên mà nói, "Tôi chỉ là xác thực được trong cổ trại đó không có ai từng gặp cô gái này, nhưng đâu có chứng thực được người trên toàn thế giới đều chưa từng gặp qua cô ấy. Nghĩ mà xem, nếu như cô gái mặc đồ trắng này là một người mẫu được người chụp ảnh lúc đó đặc biệt mời đến, vậy người trong cổ trại không quen biết cô ấy, hoặc không có ấn tượng đối với cô ấy thì hoàn toàn bình thường mà, đúng không?"
          Nghê Hiên nghĩ ngợi một lát, gật đầu đáp :"Phải ha... Anh nói cũng có lí."
          "Cho nên nói, ở trên mạng tôi gọi tấm ảnh đó là "Bức ảnh siêu nhiên", thực tế là để thu hút nhiều người tới xem mà thôi, tôi hoàn toàn không thể xác định được nó có phải là "bức ảnh siêu nhiên" hay không." Hải Minh nói.
          Nghê Hiên cúi đầu xuống suy tư một lúc rồi nói :"Không, tôi biết, bức ảnh này tuyệt đối không bình thường, nhất định nó có điều kì lạ."
          Hải Minh cau mày hỏi :"Sao anh lại chắc chắn như thế?"
          Nghê Hiên ngẩng đầu lên :"Thực ra, lúc nãy tôi vẫn chưa kể hết. Chỉ là bị lạc đầu đề câu chuyện rồi."
          "Cái gì? Ý anh là sau khi cái gã nhiếp ảnh gia tên Từ Trấn Ngật chết lại xảy ra chuyện gì nữa ư?"
           "Phải."
           "Là chuyện gì?" Hải Minh vội vàng hỏi.
           Đôi mắt Nghê Hiên nhìn về phía trước, nhớ lại rằng :"Nói thật, sau khi Từ Trấn Ngật chết, lúc đó tôi không hề gắn việc anh ta chết có liên quan tới bức ảnh đó, nhưng tôi vẫn quan tâm chú ý tới bức ảnh mà anh ta đăng lên mạng, dường như mỗi ngày đều lên website đó đi xem xét các bình luận. Có điều, tôi biết, đó chỉ là một website nhỏ, vốn dĩ người lui tới xem cũng không nhiều  thêm cái nữa là dường như tất cả mọi người đều cho rằng bức ảnh đó chỉ là một trò đùa quái đản, cho nên bài post này rất nhanh liền bị chìm xuống, không có bao nhiêu người quan tâm chú ý tới nữa. Mãi cho đến một ngày tôi phát hiện có một kẻ nặc danh hồi đáp lại bằng một dòng tin kì quái."
         Nghê Hiên trừng mắt nhìn đăm đăm đầy chăm chú.
         "Dòng tin người đó để lại chính là : Kẻ biết được bí mật của bức ảnh này đều sẽ chết!"
         Hải Minh hít thở một hơi thật sâu rồi hỏi :"Chỉ có câu này thôi ư?"
         "Chỉ có câu này thôi."
         Hải Minh nghĩ một lát, nói :"Có lẽ...là có người cố ý đùa dai, muốn dọa người ta chăng?"
         "Không, không thể nào!" Nghê Hiên la lên, "Anh biết tại sao không?" Bởi vì lúc tôi nói chuyện điện thoại với Từ Trấn Ngật, anh ta đã từng nói với tôi rằng, trong số những người ở bên cạnh anh ta, cũng tức là trong số những người anh ta quen biết ấy, chỉ có một mình tôi biết được việc anh ta đăng tấm ảnh này lên mạng! Anh nghĩ xem, những người ở trên mạng lại không hề quen biết Từ Trấn Ngật, làm sao mà biết anh ta thực sự đã chết rồi?"
          Hải Minh cau mày chặt khít lại :"Có lẽ chỉ là trùng hợp chăng?"
          "Đúng, trước khi gặp anh, tôi cũng cho rằng đại khái chỉ là trùng hợp, người để lại dòng tin đó là mèo mù vớ phải chuột chết mà thôi. Nhưng mà, vừa nãy anh nói với tôi, ngài Vu Quang Trung cũng là qua đời sau khi tiếp xúc với hai bức ảnh này..."
          Hải Minh hoang mang sững sờ, cái loại cảm giác kinh sợ này lại bao vây lấy thân thể anh.
          "Còn có điều kì quặc hơn nữa. Ngày hôm sau sau khi kẻ nặc danh đó để lại dòng tin, tôi lại lên website đó xem xét, không ngờ làm thế nào cũng không tìm ra được bài post mà Từ Trấn Ngật đã đăng, dường như đã bị quản trị viên xóa đi rồi! Tôi làm sao cũng không hiểu nổi, trên website đó mấy bài post xàm xí đủ thứ đều có, tại sao có mỗi bài post này là bị xóa đi chứ!"
          Hải Minh lắc đầu khó hiểu, anh cũng không hiểu nổi.
          "Từ đó về sau, tôi không còn nhìn thấy bức ảnh này ở bất kì nơi đâu nữa." Nghê Hiên nói, "Bây giờ anh hiểu rồi đó, tại sao sau khi tôi nhìn thấy bài post của anh trên trang web nhiếp ảnh gia thì liền kích động như vậy, thậm chí vội vã muốn liên lạc với anh ngay lập tức."
          "Cái website nhỏ mà anh nói, bây giờ còn lên được không?" Hải Minh hỏi.
          Nghê Hiên lắc đầu nói :"Sớm đã không còn hoạt động rồi, nó đã sập lâu rồi."
          Hải Minh từ trên sô pha đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, sau đó nói với ngữ khí buồn bực không yên :"Biết không?... Tôi hơi hối hận rồi."
         "Cái gì?" Nghê Hiên nghe không hiểu.
         Hải Minh thở một hơi dài thườn thượt, nói :"Hồi mới đầu, tôi chỉ là nảy lòng tò mò và không nhịn được mới giữ hai tấm ảnh này lại bên mình, nhưng tôi không ngờ rằng lại bị cuốn vào trong sự kiện ly kì, quỷ quái này, sớm biết thế này, lúc đầu tôi không nên để gã trợ lý đó để bức ảnh lại."
         Nghê Hiên cũng từ trên sô pha đứng dậy, nhìn anh đầy nghi ngờ mà nói :"Hải Minh, chúng ta đều là chuyên gia nhiếp ảnh mà, lẽ nào anh không muốn giải đáp câu đố về bí mật của bức ảnh siêu nhiên sao?"
         "Tôi muốn chứ." Hải Minh và Nghê Hiên bốn mắt nhìn nhau, "Nhưng mà vừa nãy anh đã nhắc nhở tôi, 'Kẻ biết được bí mật của bức ảnh này đều sẽ chết!' "
         "Haizz, đó chỉ là..."
         "Không, anh không hiểu rồi." Hải Minh ngắt lời anh ta, "Tôi cảm thấy bản thân mình bây giờ rất giống với Từ Trấn Ngật mấy năm trước, sau khi tiếp xúc với bức ảnh này, bên cạnh tôi cũng bắt đầu xuất hiện vài sự việc kì quái. Tôi không hi vọng kết cục cuối cùng của mình cũng giống như Từ Trấn Ngật, anh có thể hiểu được chứ?"
          Nghê Hiên lắc đầu, mặt mũi biểu cảm đầy phức tạp :"Lẽ nào, anh cho rằng Từ Trấn Ngật và Vu Quang Trung thực sự đều do giải đáp được bí mật của bức ảnh này mới dẫn tới cái chết chăng? Nhưng mà..." Anh ta ngước nhìn lên với biểu cảm nghiêm trọng, "Bức ảnh này rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì nhỉ?"
          Hải Minh nói :"Dù sao thì tôi có thể khẳng định rằng bức ảnh này không chỉ đơn giản là một bức ảnh siêu nhiên, có lẽ, nó chứa điều bí mật và nguy hiểm mà chúng ta khó bề tưởng tượng nổi."
         Hai người im lặng một lúc, Nghê Hiên đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như đã hạ quyết tâm gì đó rồi nhìn thẳng vào Hải Minh, nói :"Bằng không, anh đưa hai tấm ảnh này cho tôi đi, để tôi nghiên cứu xem!"
         Hải Minh nhìn anh ta một cách nghi ngờ. "Tốt nhất anh nên hiểu rõ anh đang làm gì."
         "Hải Minh, hãy tin tôi, tôi không phải là nhất thời đầu óc không bình tĩnh đâu." Nghê Hiên nói, "Tôi cũng cảm thấy anh phân tích rất có lý, có lẽ hai bức ảnh này thực sự liên quan đến một vài hiện tượng mà chúng ta khó mà giải thích được và những nguy hiểm tiềm tàng. Nhưng mà, tôi rất tò mò, tôi không cách nào làm được việc phớt lờ chuyện này. Tôi nghĩ xong rồi, nếu như tôi buông tay bỏ mặc, tôi sẽ hối hận cả đời này mất, hơn nữa lòng hiếu kì chết tiệt kia cũng sẽ giày vò tôi cả đời!"
          Hải Minh nhìn anh ta một hồi lâu, gật đầu đáp :"Anh mang tấm ảnh này đi đi, nhớ kĩ, phải cẩn thận."
          Nghê Hiên cảm kích nói :"Nhất định mà, cám ơn anh." Sau đó cẩn thận cầm hai tấm ảnh từ trên bàn lên. Hải Minh tìm được một cái túi giấy đựng ảnh, bỏ ảnh vào giúp anh ta, rồi lại đưa cho anh ta."
          Trước lúc Nghê Hiên rời đi, Hải Minh nói với anh ta :"Một khi anh phát hiện được điều gì đó, hãy gọi điện thoại cho tôi ngay lập tức. Số điện thoại của tôi chính là số lúc nãy gọi tới số điện thoại anh đó, anh ghi nhớ chưa?"
          "Tôi biết rồi." Nghê Hiên gật đầu, đáp một câu "Tạm biệt" rồi xoay người biến mất trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com