ZingTruyen.Info

U MINH QUÁI ĐÀM II: GIAO ƯỚC CHẾT -Ninh Hàng Nhất [HOÀN]

Chương 5

gauconbibi

 Sau khi tan học, Vương Á Phu như thường lệ ở lại đánh bóng rổ nửa tiếng với bạn học ở sân trường. Sau khi vận động đổ mồ hôi sảng khoái rồi, cậu ôm cặp về nhà, trên đường về mua một chai coca, vừa đi vừa uống. Về đến trước cửa, Vương Á Phu dùng chìa khoá mở cửa, còn chưa kịp đẩy cửa ra, ba cậu - Vương Thực từ bên trong đã mở cửa, vội vàng nói: "Sao giờ con mới về! Ba ngồi ở cửa đợi con lâu lắm rồi đấy! Bỏ cặp sách xuống đi, chúng ta đi nhanh nào."

Vương Á Phu nhìn ba một cách kì quặc, hỏi: "Sao vậy?"

"Ông chú hai* của con chiều hôm nay ngất xỉu tại tiểu khu gần nhà chú ấy, chắc là bị xuất huyết não. Mẹ con đã đến bệnh viện rồi, ba ở nhà ngồi đợi con đi học về đi chung nè, mau đi thôi!" Ba cậu ở trước cửa thay giày.
(*ông chú hai ở đây là em trai của ông nội Vương Á Phu, là chú hai của cha Vương Á Phu)

"Hả?" Vương Á Phu ngạc nhiên hỏi, "Ông chú hai không phải trước giờ vẫn khoẻ lắm sao? Sao tự dưng bị xuất huyết não vậy?"

"Cái này ai mà biết rõ được! May mà hàng xóm ở gần đó kịp thời phát hiện, gọi điện thoại cho nhà mình, còn đưa chú hai vào bệnh viện, nếu không thì nguy rồi. Không nói nữa, đi thôi." Ba cậu hối thúc.

Vương Á Phu nhanh chóng vứt cặp sách lên ghế, hai cha con vội vội vàng vàng đi xuống lầu, vẫy một chiếc taxi trên đường để đi đến bệnh viện.

Vương Á Phu ngồi ở ghế sau, trong đầu cứ nghĩ mãi chuyện về ông chú hai. Ông chú hai hơn 60 tuổi, mới nghỉ hưu có vài năm, trước đây đã từng làm viện trưởng ở vài cái bệnh viện rồi, là một vị bác sĩ già đức cao vọng trọng. Theo lẽ thường ông ấy chắc hẳn rất hiểu cách dưỡng sinh, sao mà mới có hơn 60 tuổi đã mắc loại bệnh nguy hiểm như thế? Hơn nữa, vợ ông chú hai mất sớm, sau khi bà ấy qua đời, ông chú hai cứ sống có một mình, đứa con gái một của ông thì làm việc ở xa. Nghĩ tới điểm này, Vương Á Phu hỏi ba: "Đúng rồi, dì Lệ Quyên biết chưa ba?"

"Nhà mình có gọi điện thoại cho dì ấy rồi, giờ dì ấy cũng đang tranh thủ về, thành phố mà dì ấy đang sống cách xa chỗ này quá, ba nhắm chừng sớm nhất thì cũng ngày mai mới tới."

Vương Á Phu "À" lên một tiếng, cũng không nói gì thêm. Sau hơn 20 phút, xe đã lái đến bệnh viện. Sau khi xuống xe, người cha mò lấy điện thoại  liên hệ với mẹ của Vương Á Phu, tìm ra số phòng bệnh theo lời bà ấy nói.

Vương Á Phu và ba mình lặng lẽ đẩy cửa phòng bệnh ra, phát hiện trong căn phòng bệnh loại một giường này ấy vậy mà chật kín người. Cậu, dì út, anh họ đều đến cả rồi, mẹ và hai vị bác sĩ khác túc trực ở trước giường bệnh của ông chú hai. Mẹ cậu hỏi bác sĩ với tâm sự trùng trùng: "Bác sĩ ơi, bác xem giờ phải làm sao? Phải làm phẫu thuật hả?"

Bác sĩ nói: "Phải quan sát thêm đã, nếu như tiếp tục hôn mê, chỉ có cách phải làm phẫu thuật thôi."

Vương Á Phu cẩn thận bước tới trước giường bệnh, nhìn thấy ông chú hai đang thở oxy, cái thân thể nằm dưới grap giường màu trắng nhấp nhô nhè nhẹ, thần thái chẳng khác gì đang ngủ.

Mẹ quay đầu lại nói: "Mọi người cũng đừng tập trung hết ở đây, thay phiên nhau chăm sóc ông đi. Giờ chị ở đây, mọi người đi ăn cơm đi."

Dì út nói: "Để em canh cho, chị đi ăn cơm trước đi."

Mẹ cậu nói: "Đừng tranh giành nữa, buổi tối vẫn còn thời gian mà, mọi người mau đi đi."

"Vậy được rồi." Cậu vỗ vai Vương Á Phu, "Mọi người đi ăn cơm rồi quay lại thay ca cho mẹ con nhé."

Vương Á Phu gật đầu, đang lúc chuẩn bị rời đi, đột nhiên phát hiện thân thể ông chú hai động đậy nhẹ, cậu la lên: "Mẹ, ông chú hai vừa cử động kìa!"

Tất cả mọi người đều tập trung trước giường bệnh, mẹ cậu nắm lấy tay ông chú hai gọi lớn: "Chú hai ơi, chú ơi, chú nghe thấy con nói gì không?"

Người ông chú hai cử động được một tí, lúc đó mọi người đều nhìn thấy, mẹ cậu lại gọi thêm mấy tiếng, ông chú hai dần dần mở mắt ra.

"Chú hai! Chú tỉnh rồi! Điều này...Thật sự quá tốt rồi!" Mẹ cậu và dì út vui mừng nói.

Ông từ từ mở miệng, hai mắt nhìn thẳng, đôi môi mấp máy nói: "Lệ Quyên...Lệ Quyên đâu rồi?"

"Chú hai, Lệ Quyên đang tới, sắp đến rồi." Mẹ cậu nói.

"Lệ Quyên, Lệ Quyên..." Chú hai kêu lên bằng âm thanh yếu ớt, đột nhiên giữ chặt tay mẹ cậu, "Lệ Quyên, ba có lời muốn nói với con... Những người khác đi ra ngoài hết đi!"

"Chú hai..." Mẹ cậu quay đầu qua, lúng túng nhìn về phía bác sĩ, bác sĩ gật đầu với bà ấy, sau đó làm một động tác tay nói với những người khác: "Chúng ta cứ đi ra ngoài trước một lát đi."

Vương Á Phu cùng với ba, cậu, dì út và anh họ bước ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ nhẹ nhàng đóng cửa lại. Dì út hỏi: "Bác sĩ, chú hai của con làm sao vậy? Có phải tỉnh dậy là khoẻ rồi đúng không?"

Bác sĩ nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Chúng tôi đã từng tiếp xúc với nhiều bệnh nhân bị xuất huyết não rồi, nếu như bệnh nhân đột nhiên tỉnh dậy như vậy, mà nói chuyện lại ràng mạch rõ ràng, chứng tỏ rằng..."

"Chứng tỏ gì vậy?" Dì út vội vàng hỏi.

"Có lẽ điều này đại diện cho sự hồi quang phản chiếu* cuối cùng. Ông ấy cần dặn dò điều gì đó, cứ để cho ông ấy nói đi."
(*hồi quang phản chiếu: Một người bệnh nặng, hoạt động sống cơ thể suy yếu bỗng bất ngờ trở nên hồi tỉnh, minh mẫn, cười nói hoạt bát, ăn uống khỏe mạnh một cách kỳ lạ trước khi qua đời.)

 Vương Á Phu tim đập thình thịch, cậu hiểu hồi quang phản chiếu nghĩa là gì.

Những người bà con họ hàng cũng đều ngây người ra, bối rối nhìn về phía cánh cửa giường bệnh đang đóng chặt.

Sau hơn 10 phút đứng ngoài hành lang, mọi người chợt nghe tiếng khóc gào lên từ trong phòng bệnh truyền ra: "Chú hai!" . Trong lòng mọi người tim thắt lại một quãng, vội vã đẩy cửa vào, thấy mẹ Vương Á Phu nhoài người khóc thảm thiết bên cạnh ông chú hai, ông chú hai nhắm nghiền mắt, mọi người cùng nhau đổ ào tới, hét to gọi ông chú hai.

"Chú hai...Sao chú đi vội quá vậy, sao chú chẳng đợi Lệ Quyên về gặp chú lần cuối!" Mẹ cậu đau khổ khóc lóc.

Vương Á Phu đau xót trong lòng, cũng rơi nước mắt như mọi người.

Khóc một trận đã đời, bác sĩ đến xác nhận ông chú hai đã qua đời, thở dài nói: "Xin hãy nén đau thương, vẫn là thương lượng với người lớn lo chuyện hậu sự thôi."

Mẹ cậu gạt nước mắt nói: "Nhưng mà, con gái chú hai của tôi còn chưa về nữa, chúng tôi phải làm sao đây?"

Ba cậu nói: "Chúng ta hãy lo chuyện tang lễ cho chú hai trước đi, không thể đợi Lệ Quyên nữa."

"Đúng vậy, để em gọi những họ hàng bà con khác đến luôn." Chú lấy điện thoại ra.

Những người có mặt tại đây đều trở nên bận rộn, chia nhau ra mua đồ liệm, liên hệ nhà tang lễ, thông báo họ hàng bà con và bạn bè thân thuộc...

Trưa ngày thứ hai dì Lệ Quyên mới tới, biết tin ba mình đã mất, khóc long trời lở đất.

Tang lễ của ông chú hai làm ba ngày, trong ba ngày này Vương Á Phu vẫn đi học như bình thường, ba mẹ cậu thì phải xin nghỉ ở cơ quan, giúp đỡ lo chuyện hậu sự từ đầu tới cuối.

Tối ngày thứ ba, ba mẹ cậu lê thân xác mệt mỏi về nhà. Vương Á Phu hiểu chuyện một mình ở nhà nấu cơm, xong rồi làm bài tập. Sau khi ba mẹ trở về, cậu cũng chẳng có hỏi thêm điều gì. Cậu có thể cảm nhận được đầy óc và thân thể ba mẹ đều mệt mỏi vô cùng.

Sau khi ngồi trên sofa một lúc, ba của Vương Á Phu giống như nhớ ra điều gì đó, ông hỏi vợ: "Hôm chú hai mất có phải nhìn nhầm em thành Lệ Quyên không? Chú ấy nói riêng với mình em chuyện gì vậy?"

Vương Á Phu cũng hơi tò mò, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía mẹ, không ngờ, cậu nhìn thấy một biểu cảm kì lạ từ trên mặt mẹ. Sau khi mẹ nghe thấy vấn đề này, người run lên một cái, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, giống như gợi lên kí ức gì đó đáng sợ lắm.

Ba cậu cũng cảm thấy sự lạ thường, liền hỏi: "Sao vậy?"

Mẹ cậu nháy mắt ám chỉ Vương Á Phu còn ngồi ngay trên ghế, rồi ngay lập tức chuyển ánh nhìn đi chỗ khác, nói: "Không có gì đâu."

Ba cậu ngờ vực nhìn Vương Á Phu một cái, cau mày lại, chẳng nói gì nữa.

Vương Á Phu cảm thấy ba mẹ đang né tránh cậu chuyện gì đó, cậu định hỏi nhưng lại nhịn cho qua. Cậu đứng lên nói: "Con đi rửa mặt trước nha."

Sau khi rửa mặt đánh răng xong, Vương Á Phu chúc ba mẹ ngủ ngon rồi về phòng, đóng cửa lại.

Ba và mẹ cũng lần lượt đi tắm, rồi về phòng ngủ.

Nằm trên giường, Vương Á Phu lăn lộn qua lại không yên, cậu nhớ tới cái biểu cảm kì lạ của mẹ và thần sắc quái lạ lúc liếc nhẹ về phía cậu, không nhịn được nghĩ đến việc lẽ nào di ngôn cuối cùng của ông chú hai có liên quan gì đó tới bản thân mình? Vừa nãy thái độ của mẹ đã thể hiện ra rằng chuyện này không thể nói trước mặt mình.

Vậy thì... họ bây giờ trở về phòng, chắc chắn là đang nói về chuyện này. Vương Á Phu há miệng. Cậu không nhịn được, xoay người bật dậy, khoác lên bộ đồ, mở cửa ra, nhón chân đi tới trước cửa phòng ba mẹ, áp tai lên nghe động tĩnh bên trong.

Quả nhiên, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện của ba mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info