ZingTruyen.Info

U MINH QUÁI ĐÀM II: GIAO ƯỚC CHẾT -Ninh Hàng Nhất [HOÀN]

Chương 33 - B

gauconbibi

Sau khi giáo sư Lan kể xong câu chuyện, ngoài cửa sổ trời đã tối đen. Nhưng ba cô cậu thanh niên ngồi trong phòng dường như lại quên mất thời gian, vẫn chìm đắm vào trong câu chuyện huyền bí.

Một lúc lâu sau, em trai của Phương Nguyên mới quay trở lại hiện tại, cậu hỏi: "Đây chính là... kết cục của câu chuyện sao? Cuối cùng bọn họ vẫn không tránh khỏi cái điềm lạ đáng sợ đó sao... ?"

Em gái Phương Nguyên thất vọng nói: "Đáng sợ thật, trên thế giới này thật sự có chuyện kì lạ như thế sao?"

Giáo sư Lan xua tay nói: "Mấy đứa nhóc này, các con hình như đã quên sạch những lời ta nói trước đó rồi sao, đừng hỏi bất kì câu hỏi nào về câu chuyện này, nhớ chưa?"

Giáo sư Lan nhìn đồng hồ, đứng dậy và nói: "Đã hơn bảy giờ tối rồi, ta phải cáo từ rồi, tạm biệt."

Giáo sư Lan vừa định đi, Phương Nguyên đang ngồi đối diện liền đứng mạnh dậy và nói với chất giọng ngạc nhiên và bức xúc: "Giáo sư Lan, con... tuy rằng ngài không muốn tụi con hỏi bất kì câu hỏi nào, nhưng con thật sự không nhịn nổi, không hỏi không được, câu chuyện này có phải có liên quan gì đó tới cha con không?"

Giáo sư Lan nhìn anh chằm chằm rồi nói: "Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?"

Phương Nguyên nói một cách nghiêm túc, mặt mày đỏ ửng lên: "Con nghĩ, cha con dù có treo hơi thở cuối cùng mà đợi thì cũng muốn nghe hết kết cục của câu chuyện này, hoàn toàn không chỉ là xuất phát từ sự tò mò đối với kết cục của một câu chuyện đâu nhỉ? Một người sắp chết, tại sao vẫn còn quan tâm tới một câu chuyện lúc trước đã nghe hết hay chưa? Trong đó, nhất định có ẩn tình gì đó, đúng không?"

Em trai và em gái của Phương Nguyên cũng đồng thời nhìn về phía giáo sư Lan. Giáo sư Lan do dự một hồi lâu, rồi nhìn thẳng Phương Nguyên mà nói: "Con nói đúng đấy, giữa cha con và câu chuyện này quả thật có một mối liên hệ nào đó. Còn tại sao ông ấy lúc sắp chết rồi mà vẫn còn vương vấn câu chuyện này, đương nhiên cũng có một nguyên nhân đặc biệt, chỉ là, đây đã là một câu chuyện khác, hơn nữa câu chuyện này rất dài, bây giờ ta hoàn toàn không thể kể cho các con nghe được. Nhưng mà, rồi có một ngày ta sẽ kể ra, tới lúc đó, không chỉ các con mà cả thiên hạ này đều sẽ biết câu chuyện này. Các con hãy kiên nhẫn chờ đợi, rồi sẽ có ngày đó thôi."

Nói xong mấy lời này, giáo sư Lan liền đi tới cửa, kéo cửa ra, cuối cùng nói một câu "Gặp lại sau nhé.", sau đó rời đi.

Ba anh em nhà họ Phương ngơ ngác đứng im tại chỗ.

Trong màn đêm, giáo sư Lan Thành cô độc bước đi trên con phố lạnh lẽo. Ông yên lặng bước đi, thưởng thức ánh sáng từ đèn hậu xe ô tô vẽ nên từng đường, từng đường cong uốn lượn bất quy tắc trong đêm tối. Đi đến một đoạn đường, ông dừng bước, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời sao, khẽ thở dài.

Đã nhiều năm như vậy rồi, ông vẫn luôn không thấy cô đơn, nhưng đêm nay, ông cảm nhận được sự cô đơn khiến cho người ta thấy đau thương vô hạn.

Một nhóm người hai mươi năm trước, chỉ còn lại mình ông.

Thực ra, cảm giác này không phải bây giờ mới xuất hiện, sau khi ông nghe hết câu chuyện mà Phương Nguyên kể thì nó đã bắt đầu hình thành rồi.

Ông phải thừa nhận, khi nãy lúc Phương Nguyên hỏi ông câu cuối cùng, có một khoảnh khắc, ông thật sự muốn kể hết tất cả ra, nếu như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng ông có lẽ sẽ giảm đi phần nào. Nhưng cuối cùng ông vẫn không kể, ông an ủi bản thân mình rằng giờ chưa phải là lúc đâu.

Hiện tại điều làm ông cảm thấy hổ thẹn nhất là, mấy anh em nhà họ Phương mãi cho đến bây giờ vẫn không rõ sự tình, bọn họ dù thế nào cũng không ngờ được rằng, người cha tội nghiệp của bọn bọ hoàn toàn không kịp nghe hết kết cục của câu chuyện thì đã nhắm mắt xuôi tay. Không chỉ vậy, Phương Nguyên còn trúng kế của ông, đem kết cục của câu chuyện có tên "Câu đố về tiếng thét chói tai" mà hai mươi năm trước ông chưa nghe hết kể lại hoàn chỉnh cho ông nghe.

Giáo sư Lan lại thở dài lần nữa, quả nhiên là vậy, Phương Trung quả thật đã để lại một chiêu, ông ta đã kể câu chuyện "Câu đố về tiếng thét chói tai" cho con trai lớn của mình nghe. Nhưng ông ta dù thế nào cũng không ngờ được rằng, cuối cùng, cậu con trai lớn của ông ta vẫn đem kết cục của câu chuyện ấy kể lại rành mạch.

Giáo sư Lan nhìn lên những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm, suy đoán xem Phương Trung sẽ là ngôi sao nào trong số đó. Ông lặng lẽ nói với ngôi sao rằng, tôi thắng rồi. Hai mươi năm trước, hai người bọn mình đều là "những người sống sót tới cuối cùng", đã kể cho nhau nghe một câu chuyện, nhưng đều giữ lại phần kết cục. Bây giờ, tôi đã biết kết cục câu chuyện của ông rồi, nhưng ông thì lại vĩnh viễn không thể biết được kết cục câu chuyện của tôi.

Nhưng mà, giáo sư Lan nhận ra rằng, chuyện này hoàn toàn không đáng để vui vẻ gì. Sau khi ông nghe hết kết cục của chuyện "Câu đố về tiếng thét chói tai" thì ông đã biết rằng, bây giờ, ông đã nghe hết tất cả các câu chuyện rồi, điều này đồng nghĩa với, ông buộc phải làm theo giao ước, công bố với thế giới này về chuyện đã xảy ra hồi 20 năm trước , hơn nữa ghi chép lại và công khai luôn tất cả những câu chuyện mà 20 năm trước ông đã nghe được.

Nghĩa là, ông bắt buộc phải lần nữa đối diện với khoảng hồi ức đen tối ấy.

Giáo sư Lan đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh bắt đầu trở nên nặng nề, vài thứ vô hình hữu hình nào đó cùng nhau đè nén ông.

Ông cảm thấy do dự, thương cảm, thê thương và xót xa.

Nhưng ông biết.

Ông sẽ làm.

Nhất định!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info