ZingTruyen.Asia

U Minh Quai Dam Ii Giao Uoc Chet Ninh Hang Nhat Hoan

Lúc tập thể dục giữa giờ, hoa khôi của lớp đi tới cạnh bàn của Triệu Mộng Lâm nói với cô: "Tụi mình ra sân thể dục nói chuyện xíu đi."

Triệu Mộng Lâm ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái, rồi lại đưa mắt nhìn lại quyển sách :"Xin lỗi, mình còn phải ôn tập."

"Vậy mình đành phải nói ở đây vậy." Giọng nói của hoa khôi dính lại, "Cậu thực sự chắc chắn phải như thế này sao?"

Triệu Mộng Lâm bỏ sách xuống, bực bội nhìn cô ta :"Rốt cuộc cậu định làm gì đây?"

"Tôi ở sân thể dục đợi cậu." Hoa khôi quăng một câu nói rồi rời đi.

Triệu Mộng Lâm ngồi thêm chút nữa tại chỗ ngồi, rồi gấp sách lại cái "bịch", ra khỏi lớp học, đi tìm hoa khôi ở sân thể dục.

"Muốn gì nói luôn đi, mình đang bận." Triệu Mộng Lâm tỏ ra dáng vẻ không ưa, mắt còn không thèm nhìn tới đối tượng đang nói chuyện.

Hoa khôi chầm chậm áp sát lại, mặt dường như muốn dính sát vào mũi của Triệu Mộng Lâm. "Mình chỉ muốn nói với cậu một câu - cậu mới chuyển tới lớp mình bao lâu rồi? Đừng tự cho mình là đúng, đừng thích thể hiện."

Triệu Mộng Lâm liếc nhìn cô bạn :"Mình làm sao mà thích thể hiện chứ?"

"Hơ, thật buồn cười." Hoa khôi xoay vai một cái, "Cậu định thể hiện ra cái dáng vẻ cậu ngây thơ, đơn thuần, chẳng biết gì hết sao?"

Triệu Mộng Lâm đột nhiên cảm thấy cực kì nhàm chán, cô cau mày nói :"Cậu nói rõ ra đi, rốt cuộc là có ý gì đây?"

Hoa khôi mày nghiêng mắt xếch nhìn cô ấy, khuôn mặt gầy nhọn thể hiện ra vẻ lạnh nhạt mà cay nghiệt. "Vậy để tao nói trắng ra luôn. Mày đừng có ỷ mày học giỏi, nhà giàu, lại có chút nhan sắc thì có thể làm mưa làm gió trong lớp, đưa đẩy với mấy thằng con trai, mày nghĩ mày là ai?"

Triệu Mộng Lâm cảm thấy những lời nói cố làm ra vẻ chị đại sành đời của hoa khôi làm cô buồn nôn, giận đỏ mặt nói: "Tôi đẩy đưa với ai?"

"Đừng cho rằng tao không nhìn ra, mấy thằng con trai trong lớp tranh nhau săn đón mày, còn mày thì..."

"Cậu nghe cho rõ đây." Triệu Mộng Lâm tức giận ngắt lời cô ta, "Bọn con trai săn đón tôi hay không là chuyện của bọn họ, tôi trước giờ chưa từng yêu cầu ai làm bất kì chuyện gì cho tôi cả!"

"Hứ, bớt ở đó mà giả vờ thanh cao đi! Nếu không phải vì mày ngày nào cũng ăn diện cho đẹp, từ đầu tới chân toàn là đồ hiệu, tụi con trai sẽ vây quanh mày sao?"

"Vậy cậu muốn tôi phải như thế nào?Mười mấy ngày không gội đầu, mặc đồ vải dỏm đi học; hoặc là tuyên bố thẳng thừng với cả lớp là cậu mới là người đẹp nhất, có sức hút nhất. Tất cả mọi người đều nên vây quanh cậu, đúng không?" Triệu Mộng Lâm mỉa mai nói.

Hoa khôi bị chọc tức tới mức mặt mũi vặn vẹo, cái khuôn mặt vốn dĩ thanh tú trở nên khó coi: "Mày...Mày nghe cho rõ đây, đừng giở cái tính khí của mày ra trước mặt tao, dù mày có nói gì cũng vậy thôi!"

Triệu Mộng Lâm không hề yếu thế nhìn chăm chăm vào cô ta mà nói: "Vậy cậu dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi này nọ? Cậu cảm thấy tôi giống kiểu tiểu thư đỏng đảnh có tính cách yếu đuối, để cho loại người như cậu muốn ra lệnh thế nào cũng được à?"

Hoa khôi cười nham hiểm nói: "Mày đừng quá đắc ý. Mày tưởng mày cái gì cũng có, hoàn mỹ không khuyết điểm hả? Tao biết cái bí mật nho nhỏ mà mày cất giấu lâu năm đấy."

Triệu Mộng Lâm hơi hoảng sợ, sắc mặt có chút không tự nhiên, chuyển ánh nhìn sang hướng khác. "Bí mật nho nhỏ gì chứ? Tôi không biết cậu đang nói gì cả."

"Đừng có giả vờ nữa, thiệt muốn tao nói ra không? Buổi tối khi mày đi ngủ..."

"Im miệng!" Sắc mặt Triệu Mộng Lâm trở nên khó coi, cô trừng mắt nhìn hoa khôi, "Ai nói cho cậu biết?"

"Cái này không quan trọng." Hoa khôi ngẩng đầu lên như thể vừa thắng thế, "Điều quan trọng là mày chắc cũng không hi vọng tao sẽ đem chuyện này đi nói với tất cả mọi người đâu ha?" 

"Cậu đang uy hiếp tôi à?"

"Tuỳ mày hiểu thế nào cũng được."

Triệu Mộng Lâm cúi đầu xuống trầm tư mấy giây, sau đó lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt hoa khôi mà nói: "Nếu cậu thực sự muốn đi truyền tin này ra, vậy cậu cứ việc. Chẳng có ai tin cậu đâu, mọi người đều chỉ cho rằng cậu vì đố kị mà bịa ra tin đồn nhảm, cuối cùng chỉ có cậu chuốc lấy sự bẽ mặt thôi."

Nói xong câu này, Triệu Mộng Lâm chả thèm để ý tới cô hoa khôi kia nữa,  xoay người hiên ngang bước đi. Còn hoa khôi ở sau lưng cô thì tức đến nghiến răng.

Buổi chiều sau khi tan học, Triệu Mộng Lâm vừa ra khỏi cổng trường, một chiếc xe hơi cao cấp màu đen hiệu Honda chầm chầm lăn bánh tới. Triệu Mộng Lâm nhìn thấy chiếc xe đó, liền lấy tay che trán, thấp giọng nói: "Ôi trời ơi."

Cửa kính xe hàng ghế trước mở xuống, tài xế gọi Triệu Mộng Lâm: "Mộng Lâm, lên xe nhanh đi."

Triệu Mộng Lâm lại giả vờ như không nghe thấy, mặc kệ chiếc xe hơi đó, xách ba lô đi thẳng về phía trước.

Chiếc xe màu đen cứ đi theo phía sau cô, tài xế liên tục hét lên: "Mộng Lâm, lên xe đi!"

Triệu Mộng Lâm vẫn không thèm quan tâm, ngược lại còn bước nhanh hơn. Tài xế dường như cũng phải năn nỉ: "Mộng Lâm, con đừng làm khó chú nữa, việc này do chủ tịch sắp xếp mà, con không lên xe chú làm sao ăn nói với ông ấy!"

Triệu Mộng Lâm dừng bước, thở dài, bước đến bên chiếc xe, mở cửa sau ra, chui vào ngồi.

Sau khi lên xe, Triệu Mộng Lâm bất mãn nói: "Chú Lưu, con nói với chú bao nhiêu lần rồi. Ba con mà kêu chú lại đón con nữa, chú cứ lái xe đi chỗ khác hóng gió đi, đừng đến cổng trường con gây chú ý nữa. Chú thấy bạn bè con có ai được đưa rước đi học bằng xe hơi sang không!"

"Haiz, Mộng Lâm, con phải nghĩ cho chú chứ. Chủ tịch kêu chú tới đón con, sao chú dám không tới?" Tài xế bất lực nói, "Bây giờ xã hội phức tạp, nếu như có vài kẻ xấu biết con là con một của chủ tịch tập đoàn tài chính nhà họ Triệu, rồi họ làm gì con... Haiz, nếu con xảy ra chuyện gì, chú có tán gia bại sản cũng không đền nổi đâu!"

"Vậy chú lái xe hơi sang lại đón con, chẳng phải cũng "lạy ông tôi ở bụi này" sao? Khiến cho bạn bè con ngày nào cũng đều hỏi nhà con rốt cuộc làm nghề gì, phiền chết đi được!"

"Cứ cho là chú không tới đón con, thân phận của con vẫn sẽ có người biết thôi. Vẫn là cẩn thận tí thì hay hơn con ạ!"

"Chú Lưu, hay là để con kí một bản cam kết sinh tử đưa cho chú cầm, bên trên ghi rõ sau này chú không cần tới đón con nữa, nếu con có xảy ra chuyện gì cũng không liên can gì tới chú."

"Ôi thôi, Mộng Lâm. Con đừng đùa nữa." Tài xế cười khổ.

Mãi nói chuyện một lúc, xe đã về đến nhà, Triệu Mộng Lâm cảm thấy khoảng cách gần như vậy mà cứ phải lái xe riêng đưa đón đúng thật là rảnh hơi.

Bước tới cửa nhà, Triệu Mộng Lâm kêu lên: "Con về rồi." Bảo mẫu lập tức chạy tới đón lấy cặp sách của cô, đặt đôi giày cô thay ra vào tủ giày.

Mẹ của Triệu Mộng Lâm đi từ lầu xuống với khí chất nho nhã, trong tay còn xách hai cái túi, cười và nói với con gái: "Mộng Lâm à, tối nay mẹ đi shopping, tiện tay lại mua cho con một bộ quần áo mùa xuân hãng Kappa mẫu mới nè, lát nữa con thử xem, mặc lên chắc chắn nhìn rất năng động."

Triệu Mộng Lâm lại chẳng có tâm trạng mấy, cô ủ rũ nói: "Mẹ, sau này mẹ đừng mua đồ hiệu cho con nhiều như vậy nữa, con vẫn nên mặc đồng phục trường thì hơn."

"Ơ kìa?" Người mẹ bước tới bên cạnh con gái, nhìn con bé một cách kì quái, "Hôm nay làm sao vậy nè? Đồ mới mà không hứng thú hả, xảy ra chuyện gì vậy con?"

Triệu Mộng Lâm mệt mỏi lắc đầu: "Không sao ạ."

Lúc này, ba của Triệu Mộng Lâm về tới. Sau khi thấy con gái, ông hô lên một tiếng: "Cục cưng, ba về rồi đây." Triệu Mộng Lâm vốn định nói với ba rằng sau này đừng cử người tới đón cô nữa, nhưng e là cũng giống như trước mà thôi, chả có tí hiệu quả nào, định mở lời nhưng lại thôi. Đồng thời, cô nghĩ đến một việc khác.

Triệu Mộng Lâm bước đến trước mặt ba và nói: "Ba, con không muốn học ở trường này nữa, ba giúp con chuyển trường đi."

Ba của Triệu Mộng Lâm thân hình bụng phệ, ông cởi đồ vest ra đưa cho người làm, rồi hỏi: "Tại sao thế? Thầy dạy không hay à?"

"Không phải."

"Vậy thì tại sao?" Người ba ngồi xuống sofa, vắt chéo chân lên.

Triệu Mộng Lâm nói :"Lớp con có vài bạn nam cứ tan học là bám lấy con, hỏi này hỏi kia, phiền chết đi được."

"Vậy con cứ kệ tụi nó đi." Ba nói, "Có điều, ai bảo con gái ba xinh đẹp như vậy cơ chứ, con có chuyển đi đâu thì cũng thế thôi."

"Ba!" Triệu Mộng Lâm ôm lấy cánh tay ba mà nói, "Con nói nghiêm túc với ba đấy. Còn có một bạn học nữ cũng như vậy, cứ luôn vì mấy chuyện tào lao nhạt nhẽo mà quấy rầy con, ảnh hưởng tới tâm trạng của con, cũng ảnh hưởng tới việc học của con nữa."

Ba của Triệu Mộng Lâm vỗ nhẹ lên tay con gái mà nói: "Lâm Lâm à, con đã chuyển tận mấy trường rồi, trường này còn chưa học được một học kì nữa, con lại đòi chuyển. Chuyển trường thì dễ đó, nhưng cứ thay đổi môi trường học tập thường xuyên như vậy, e rằng cũng không tốt cho con nhỉ?"

"Không sao hết, bq à. Con tới môi trường mới sẽ học càng giỏi hơn." Triệu Mộng Lâm lắc vai ba nũng nịu. "Ba, ba cho con chuyển trường đi mà!"

"Được rồi, được rồi." Người ba không kháng lại được sự nài nỉ của con gái, "Chút nữa ba sẽ tìm người quen đi làm thủ tục cho con."

"Ba, ba tuyệt nhất luôn!" Triệu Mộng Lâm hôn một cái lên mặt ba, rồi nhảy về phòng.

Triệu Mộng Lân tự nhốt mình trong phòng ngủ, nằm nhoài trên giường, thở phào.

Tuy là dùng cách chuyển trường để giải quyết những rắc rối này, nhưng mà có một chỗ cô từ đầu tới cuối vẫn không hiểu, hoa khôi làm sao mà biết được bí mật riêng của cô? Ngoài cô ta ra, còn có ai biết nữa nhỉ?

Có lẽ là hóng hớt dò la được từ chỗ trường học cũ chăng, hoặc là... Mà thôi, bây giờ truy vết điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.

Lần này sau khi chuyển trường, tuyệt đối không thể để bất kì ai biết được bí mật của mình nữa.

P.s: Thiệt là có lỗi với mấy bạn follow truyện này từ 2019 tới giờ :( hẹn miết mà k up chương mới...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia