ZingTruyen.Asia

U Minh Quai Dam Ii Giao Uoc Chet Ninh Hang Nhat Hoan

Nghe tới câu này của Từ Lôi, trái tim La Uy dường như bị giáng một cú thật mạnh, bên tai anh cứ vọng đi vọng lại câu nói của giáo sư Nghiêm: "Ngày của thầy đã đến rồi, chính là hôm nay, thầy không sống qua nổi hôm nay rồi!"

Lẽ nào, giáo sư Nghiêm thực sự có thể dự đoán được ngày chết của mình?

Đột nhiên, một cái tên xẹt lên trong đầu La Uy như một tia chớp, anh nhớ ra trong câu nói cuối cùng mà giáo sư Nghiêm nói với anh có nhắc tới một người - Abraham Lincoln!

"Trời ơi... giờ anh đã hiểu ra tại sao thầy ấy nhắc tới Lincoln rồi...Quả nhiên, giống hệt Lincoln..." La Uy lẩm bẩm trong sự ngạc nhiên và khiếp sợ.

"Cái gì? Anh nói ai?" Từ Lôi nghe không rõ.

"Lincoln! Vị tổng thống nổi tiếng của Hoa Kỳ!" La Uy dường như hét lên, "Trong câu nói trước lúc chết của giáo sư Nghiêm có nhắc tới Lincoln!"

"Lincoln thì sao?" Từ Lôi lộ ra vẻ mặt hoài nghi.

"Đây là một sự kiện có thật rất nổi tiếng trong lịch sử. Em có biết tại sao Lincoln chết không?"

Từ Lôi nghĩ ngợi một hồi: "Hình như là bị ám sát hả? Ông ấy bị một tên hung thủ bắn chết trong nhà hát kịch opera. Chuyện này cả thế giới đều biết mà, có gì không đúng sao?"

La Uy lắc đầu: "Trọng điểm không nằm ở chỗ tại sao ông ấy chết, mà là chuyện xảy ra trước khi ông ấy chết!"

"Trước khi Lincoln chết đã xảy ra chuyện gì?" Từ Lôi hỏi.

La Uy chỉnh đốn lại suy nghĩ một lát. "Là thế này, Licoln mất ngày 14/4/1865, nhưng vào đêm 13/4, cũng là cái đêm trước ngày Lincoln mất, ông ấy đã nằm mơ. Trong mơ, ông ấy liên tục nghe thấy tiếng người ta khóc. Vì vậy, Lincoln lần theo hướng tiếng khóc phát ra tìm thấy chỗ có người đang khóc. Cuối cùng, ông ấy bước vào một căn phòng, nhìn thấy rất nhiều người đang vây quanh linh cữu một người nào đó mà khóc nức nở. Lincoln rất tò mò, bèn hỏi một người trong số đó "Sao các người lại khóc?", người đó đáp, "Ngài tổng thống thân yêu của chúng tôi đã mất rồi." Lincoln tiến lên phía trước nhìn vào người nằm trong cỗ quan tài, không ngờ lại nhìn thấy chính khuôn mặt mình! Mơ đến đây, Lincoln liền tỉnh dậy..."

"Sáng sớm ngày hôm sau, Lincoln kể cho nhân viên làm việc bên cạnh ông về giấc mơ đêm qua, nhưng ông ấy chỉ thuận miệng kể, hoàn toàn không xem chuyện đó là điều đáng bận tâm. Kết quả tối đó Lincoln đã bị bắn chết tại nhà hát kịch opera. Còn thi thể ông ấy thì bị đem về Nhà Trắng, nhân viên đó kinh hãi phát hiện, tình cảnh đều giống hệt những gì Lincoln nằm mơ đêm qua: Rất nhiều người vây lấy linh cữu của ngài tổng thống khóc thảm thiết..."

"Nhân viên đó đem sự việc kì lạ ấy kể ra, nhưng vấn đề là: Lincoln đã chết rồi, mà trước đó ông ấy chỉ kể cho một mình nhân viên đó nghe chuyện này. Cho nên, tính xác thực của chuyện này bị hoài nghi." Sau khi La Uy kể chuyện đó ra, anh nhìn về phía Từ Lôi, "Chuyện này lúc đó bị bàn tán rất nhiều, nhưng bởi vì không có chứng cứ, cuối cùng vẫn chỉ là một bí ẩn."

Từ Lôi kinh ngạc nói: "Trời ạ, lại có chuyện như vậy sao! Sao anh biết được chuyện này?"

"Chuyện này vốn dĩ cũng chẳng phải bí mật gì, rất nhiều người đều biết mà, ngay cả nhiều tờ báo nước mình còn đăng về chuyện này rồi mà." La Uy nói, "Nhưng anh thì được giáo sư Nghiêm kể lại sau khi gặp thầy ấy ở buổi toạ đàm của những nhà tâm lý học hồi mười năm trước."

Nói đến đây, La Uy cúi đầu xuống chìm vào trong mớ suy nghĩ. Một lúc sau, anh nói: "Lúc ấy giáo sư Nghiêm nói chuyện này cho anh nghe thì anh không để ý lắm. Giờ nghĩ lại, lúc đó thầy ấy hình như nói... phải nghiên cứu chuyện này..."

Đột nhiên, La Uy ngẩng đầu lên nhìn vợ: "Trước lúc chết giáo sư Nghiêm lại nhắc tới chuyện này, hơn nữa, em không cảm thấy điều gì sao? Cái chết của thầy ấy và cái chết của Lincoln có vài chỗ giống nhau!"

Từ Lôi rùng mình, cảm thấy hơi sợ sợ: "Ý anh là, có lẽ giáo sư Nghiêm đã phát hiện ra điều gì đó... nhưng mà ông ấy trước khi qua đời đã ám thị cho anh?"

"Phải, chắc chắn là như vậy!" La Uy vỗ đùi thật mạnh, "Đúng rồi, giáo sư Nghiêm có đưa cho anh một quyển sổ, thầy ấy nói, đáp án của tất cả mọi chuyện đều ẩn giấu bên trong cuốn sổ này, thầy ấy còn bảo anh giải mã câu đố trong này, tìm ra cách giải cứu... Hơn nữa, thầy ấy bảo anh đi cứu một người tên Hạ Lê!"

La Uy từ trên ghế đứng dậy, dùng tay vỗ vào đầu mình một cái. "Chết tiệt! Hai ngày nay anh cứ đắm chìm trong bi thương mà ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng quên mất!"

Nói xong câu này, La Uy bước tới cửa, mở cửa ra, vội vã thay đôi giày da.

Từ Lôi vội vàng hỏi: "Đã khuya như vậy rồi, anh định đi đâu?"

"Giờ anh đi qua văn phòng làm việc lấy cuốn sổ đó! Anh không muốn đợi dù chỉ một phút!" La Uy la lớn, rời đi mà chẳng thèm quay đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia