ZingTruyen.Info

U MINH QUÁI ĐÀM II: GIAO ƯỚC CHẾT -Ninh Hàng Nhất [HOÀN]

Chương 28

gauconbibi

La Ni cảm thấy vui sướng đến nỗi quả thật hơi bối rối. Trước giờ chưa từng xảy ra chuyện như hôm nay, đều là chuyện trong mơ mới có. Nói thật, La Ni thực sự nằm mơ cũng hi vọng có thể giống như hôm nay, không có tiếng lải nhải của mẹ, không có sự quản thúc của ba, được thoải mái chơi game tận mấy ngày.

Thực tế, La Ni là một đứa bé vừa thông minh vừa có thành tích tốt. Nhưng trường học bây giờ không có sức hút với bất kì ai cả. Dù là học sinh giỏi hay học sinh yếu, chỉ cần khỏi phải đi học mấy ngày thì chúng còn mừng hơn ăn Tết nữa, mà nếu nghe tin đi học bù là ngay lập tức mặt mày ủ rũ, buồn như mất cha mất mẹ.

La Ni thích chơi nhất là loại game vận động. Trước hết cậu chơi vài trận đá bóng, cầm luôn chức quán quân giải Euro, rồi lại định chơi đua xe. Thế là, cậu móc ra từ trong chiếc túi đựng game dày cộm một chiếc đĩa game đua xe, rồi đi tới trước máy trò chơi, chuẩn bị thay đĩa.
    
La Ni từ trong máy trò chơi lấy ra chiếc đĩa game đá bóng, đang chuẩn bị thay chiếc đĩa trong tay vào, đột nhiên, chiếc đĩa mà cậu đang cầm bằng ngón trỏ và ngón cái phát ra một tiếng "tách" giòn rộp, tự nó nứt làm hai.

"Cái này... " La Ni nhìn vào chiếc đĩa bị nứt làm đôi, phát cáu mà càu nhàu, "Lý nào lại vậy, đồ cái đĩa dỏm, còn giòn hơn cả bánh quy!"
    
Nói rồi, cậu tiện tay quăng cái đĩa vào thùng rác, đổi một cái đĩa khác bỏ vào máy trò chơi, rồi lại hào hứng mà chơi tiếp.

Qua hai giờ chiều, La Uy vốn đang đánh một giấc thật ngon thì bị một tràng tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức. Anh lấy mền trùm đầu lại theo phản xạ có điều kiện, không muốn để ý tới, nhưng chiếc điện thoại lại không buông tha cho anh mà cứ reo mãi, khiến cho cái nhạc chuông êm dịu ấy cũng biến thành thứ tiếng ồn khó chịu. La Uy thực sự hết cách, nổi nóng vén chăn ra, cầm lấy chiếc điện thoại nằm ở bên cạnh và nghe máy.
    
"Alo, là bác sĩ La Uy ạ?" Một giọng phụ nữ quen thuộc vang lên trong điện thoại.

La Uy đưa điện thoại ra trước mặt xem mới phát hiện hoá ra là điện thoại từ trung tâm tư vấn tâm lý của mình. Anh cũng ngay lập tức nghe ra người gọi điện thoại tới là cô trợ lý Ngô Vi.

"Là tôi. Ngô Vi hả, có chuyện gì vậy? Chẳng phải tôi bảo cô đợi khi nào tôi thông báo thì hẵn đi làm sao, giờ cô đi làm chi vậy?" La Uy hỏi một tràng.

"Thưa bác sĩ, tôi bắt buộc phải tới. Tôi buộc phải tới để mà ăn nói với những vị khách đã có hẹn trước. Nếu không thì đợi đến lúc bọn họ theo lịch hẹn mà đến, rồi lại phát hiện chúng ta đóng cửa, như vậy quá thất lễ rồi."

La Uy vỗ đầu một cái. "Đúng nhỉ, Ngô Vi, cô nói đúng đó. Vẫn là cô suy nghĩ chu đáo. Cô thật sự là một trợ lý vừa có trách nhiệm vừa rất tận tâm. Cám ơn cô nhé."

"Khoan hãy khen tôi, thưa bác sĩ. Tôi gọi điện thoại tới là để rước cho anh thêm phiền phức đấy."

"Ồ, tại sao?"

"Phần lớn khách sau khi nghe tôi giải thích đều đi về, bọn họ hẹn lại dịp khác. Nhưng mà vợ của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn nhà họ Trịnh, chính là cái bà họ Vương mà toàn thân dát đầy hột xoàn đá quý ấy, bà ta lại không chịu đi. Bà ta nói bà ta đã tới ba lần rồi, chiều nay bà ta sẽ đợi anh hoài ở đây, cho tới khi anh đưa ra lời giải thích cho cuộc hôn nhân phiền toái của bà ta. Bà ta còn nói, vốn dĩ bà ta nên gặp anh từ hồi mười mấy ngày trước kia kìa, nhưng lại dời mãi cho tới tận bây giờ. Đương nhiên, bà ta cũng thừa nhận chiều hôm đó không gặp được anh là hoàn toàn là do lỗi của bà ta... "

"Đợi đã." La Uy hơi mơ hồ, "Cái gì mà buổi chiều hồi mười mấy ngày trước, sao tôi lại không có ấn tượng gì hết vậy?"

Ngô Vi ở đầu dây bên kia ngập ngừng một lúc rồi nói: "Chính là chiều cái hôm mà xảy ra tai nạn ấy."

La Uy há hốc mồm. "Ý cô là, vào buổi chiều cái hôm mà giáo sư Nghiêm xảy ra chuyện, bà ta vốn dĩ nên tới xin tư vấn sao?"
    
"Phải."

"Vậy sao bà ta lại không tới?"

"Bà ta nói mình vốn dĩ đã chuẩn bị xong xuôi để tới trước ba giờ, nhưng lại vì ngủ quên mất nên không thể tới kịp. Bà ta nói vô cùng xin lỗi anh."

La Uy liếc một cái: "Bây giờ nói mấy lời này còn có ích gì?"

"Có điều, thưa bác sĩ, anh đừng quên, lúc đầu khi chúng ta mua căn nhà làm trung tâm tư vấn tâm lý này, chồng của bà Vương, cũng chính là chủ tịch Trịnh đã tài trợ chúng ta tròn 800.000 tệ (~ 2tỷ8 VND), cho nên... "

La Uy thở dài: "Tôi biết rồi, cô bảo với bà ta là chút nữa tôi tới."

"Vâng, bác sĩ La Uy, chào anh."

Cúp điện thoại, mặt mày La Uy chẳng vui chút nào. Anh cảm thấy mình còn chưa ngủ bù cho đã, nhưng anh lại không thể ngủ tiếp được nữa rồi. La Uy bất lực ngồi dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Lúc chuẩn bị đi, anh qua phòng con trai nhìn một cái, La Ni đang tán gẫu trước máy tính. La Uy lại căn dặn lần nữa, bảo con trai dù thế nào đi chăng nữa đều không được ra khỏi nhà, La Ni liền hứa ngay.
   
La Uy đi ra xe hơi, khởi động xe rồi cả chặng đường cẩn thận chầm chậm lái.

Sau mười mấy phút anh đã tới trước cửa trung tâm tư vấn tâm lý của mình. Khoá xe xong xuôi, La Uy đi thẳng vào trong.

Lúc này, ông chủ cửa hàng đồ nội thất kế bên nhìn thấy La Uy, ông bỏ dỡ việc đang làm, nhanh chóng bước tới trước mặt La Uy và kêu một tiếng: "Bác sĩ, chào anh, anh đi làm lại hả?"
    
La Uy quay đầu qua, phát hiện ra ông chủ cửa hàng mà mình đặt tấm gương nên liền thuận miệng đáp một tiếng: "Vâng."

"Bác sĩ, tôi đặc biệt tới cám ơn anh một tiếng." Ông chủ ráng nở một nụ cười gượng, xoa xoa tay, "Thật sự vô cùng cám ơn anh!"

"Cám ơn tôi chuyện gì?" La Uy hỏi.

"Thì là... cái tai nạn xảy ra ở phòng làm việc của anh đó. Anh không có truy cứu trách nhiệm hai người công nhân chỗ chúng tôi. Nếu không thì bọn họ có tán gia bại sản cũng đền không nổi rồi!"

La Uy xua tay nói: "Việc đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa. Hơn nữa, đó là sự cố ngoài ý muốn thôi, vốn dĩ cũng không trách bọn họ được."

"Vâng, vâng, vâng." Ông chủ cửa hàng nội thất liên tục nói. Ông thở dài một hơi, rồi dùng giọng điệu nuối tiếc mà nói: "Có điều chuyện hôm ấy quả thật cũng quá là trùng hợp rồi. Vốn dĩ... không nên xảy ra chuyện như thế!"

La Uy quay đầu nhìn ông ấy: "Là sao?"

"Tiệm chúng tôi luôn làm việc rất hiệu quả. Hôm đầu anh đặt cái gương, vốn dĩ sáng hôm sau là chúng tôi giao tới liền, nhưng gã công nhân phụ trách giao gương đó lại ngủ quên, sáng hôm đó đâu có đi làm, cho nên chiều mới giao cho anh. Anh nói xem, nếu sáng hôm đó anh ta có đi làm thì chẳng phải sẽ không xảy ra chuyện như vậy sao!"

"Cái gì?" La Uy kinh ngạc thốt lên, "Anh ta... cũng ngủ quên ư?"

"À... đúng vậy." Phản ứng của La Uy khiến ông chủ thấy hơi lạ, "Sao vậy, còn có ai... "

La Uy nắm lấy bả vai ông chủ và hỏi: "Trước đây anh công nhân đó có xảy ra tình huống như vậy bao giờ chưa?"

Ông chủ liên tục lắc đầu: "Đừng nói là cả buổi sáng không đi làm, ngay cả đi trễ cũng không có. Vậy mà ngay lần đó... cho nên tôi mới nói, thật là trùng hợp quá rồi."

La Uy buông tay ra, rồi mặt mày ngơ ngẩn đứng im tại chỗ.

Ông chủ cửa hàng vẫn đang nói mấy lời xin lỗi, cảm ơn ríu rít. La Uy không để ý tới ông ta nữa, anh ba chân bốn cẳng chạy vào trung tâm tư vấn tâm lý của mình.

Ngô Vi và bà Vương đang ngồi ở phòng tiếp khách tán gẫu thì nhìn thấy La Uy tới, hai người cùng đứng dậy. Ngô Vi nói với La Uy: "Bác sĩ, bà Vương đã đợi lâu lắm rồi ạ."

Vợ của chủ tịch, người mà đang mặc chiếc áo lông chồn đắt tiền, nói với La Uy: "Bác sĩ La Uy, thật ngại vì đặc biệt gọi anh tới đây."

La Uy miễn cưỡng nở một nụ cười, chỉ vào phòng tư vấn mà nói: "Chúng ta vào trong nói chuyện đi."

Sau khi ngồi vào phòng tư vấn, bà Vương vội vàng nói: "Bác sĩ, tôi tới tìm anh gấp như vậy, chủ yếu là vì tôi cảm thấy cuộc hôn nhân của mình đã đi đến bên bờ vực thẳm, tôi hi vọng... "
    
"Mong chị đợi một lát." La Uy ngắt lời bà ta, "Tôi có thể hỏi chị trước một câu không?"

"Anh hỏi đi."
   
"Chiều hôm đó, chính là chiều cái hôm mà lần đầu chị có hẹn với tôi ấy, sao chị lại không tới?"

"À, về chuyện này, lúc nãy tôi đã giải thích với cô gái xinh đẹp ngồi trước cửa kia rồi, chiều hôm đó tôi ngủ quên mất. Tôi vừa thức dậy thì phát hiện đã là hơn bốn giờ, đã lỡ giờ hẹn với anh rồi cho nên tôi không tới."

"Mong chị thứ lỗi, chị... có thường như vậy không?"

"Cái gì? Ồ, không! Đương nhiên không rồi! Tôi là người khá là đúng giờ đấy, đặc biệt là khi đối diện với những sự việc quan trọng với tôi, nhưng hôm ấy... nói ra thì cũng kì lạ thật. Đồng hồ sinh học của tôi trước giờ đều khá chuẩn, thông thường tôi ngủ trưa hoàn toàn sẽ không vượt quá hai giờ rưỡi. Hơn nữa, hôm đó cái đồng hồ báo thức chết tiệt ấy cũng không reo, cho nên tôi mới ngủ lố giờ." Trên khuôn mặt vợ chủ tịch lộ ra biểu cảm không vui, "Bây giờ tôi đã giải thích đủ rõ ràng rồi đó, thưa bác sĩ. Vấn đề này quan trọng đến thế sao? Chẳng lẽ anh muốn tôi lần nữa trịnh trọng xin lỗi anh?"
    
"Không, chị hiểu lầm rồi, tôi không có ý này đâu." La Uy hơi lơ đãng nói, anh cau mày đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi nói, "À... bây giờ chị có thể bắt đầu nói tiếp chuyện lúc nãy rồi, chị kể về cuộc hôn nhân của chị đi, như thế nào vậy?"

"Tất cả đều bắt đầu từ con nhỏ thư kí ỏng ẹo đó. Có lẽ anh không tin, ngay từ đầu tôi đã cảm giác được nó không tốt lành gì rồi... " Vợ chủ tịch bắt đầu lải nhải xổ ra những chuyện vặt vãnh trong gia đình với giọng điệu căm hờn, hoàn toàn không cảm nhận được, người nghe ngồi đối diện hoàn toàn không tập trung sự chú ý lên bà ta, đương nhiên bà ta càng không cảm nhận được trong căn phòng làm việc này có một người còn cảm thấy bị đe doạ hơn gấp trăm lần so với bà ta.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info