ZingTruyen.Com

U Minh Quai Dam Ii Giao Uoc Chet Ninh Hang Nhat Hoan

Sau khi Trâu Lan hút mạnh mấy hơi thuốc lá cuối cùng, bà ta liền dập điếu thuốc: "Thực tế, hôm đó những người ở cùng ông ấy không chỉ có mình tôi, mà còn có hai người bạn khác nữa."
 
"Tổng cộng bốn người các vị đều ở cùng nhau?" La Uy hỏi.
   
Trâu Lan nhẹ nhàng gật đầu: "Đó là một buổi chiều ngày chủ nhật, chúng tôi đã hẹn sẽ cùng nhau đi công viên chơi. Sau khi tập hợp xong, bốn người chúng tôi vui vẻ trò chuyện và đi tới công viên... "

"Vào khoảng thời gian đó, Dịch Nhiên đều tỏ ra tâm sự trùng trùng. Thực tế, đây cũng chính là mục đích mà chúng tôi đi công viên giải khuây. Nhưng mà chiều hôm ấy, Dịch Nhiên giống như là đã quên hết phiền muộn, cùng chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ, mãi cho đến lúc băng qua đầu ngõ... "

La Uy và Hạ Lê không dám ngắt lời, hết sức chăm chú vào Trâu Lan.
  
"Vừa đi tới con phố đó, Dịch Nhiên liền đứng im một chỗ, ông ấy ngừng nói chuyện với chúng tôi, nhìn chằm chằm vào con phố đó với biểu cảm kì quái, miệng há ra, mắt trừng to, giống như đột nhiên phát hiện ra quái vật gì đó."

"Lúc đó mấy người chúng tôi đều ngơ ngác nhìn ông ấy, rồi lại nhìn theo hướng nhìn của ông ấy, thế nhưng chúng tôi chẳng phát hiện ra thứ gì đặc biệt cả, liền hỏi ông ấy: "Ông sao vậy?". Ông ấy không trả lời, ngược lại còn giơ tay ra, ý bảo tôi đừng nói chuyện."

"Cứ như vậy, sau mười mấy giây, Dịch Nhiên đột nhiên hét to lên: "Tôi hiểu ra rồi, tôi biết mọi chuyện là sao rồi!". Chúng tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vừa chuẩn bị hỏi ông ấy thì bỗng nhiên ông ấy ngẩng đầu lên, hét to một tiếng "Cẩn thận!" sau đó lùi một bước về phía sau."
    
Nói đến đây, Trâu Lan không kiềm được mà rùng mình một cái, toàn thân lại bắt đầu run rẩy.

Hạ Lê không nhịn được mà hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
   
Mặt mày Trâu Lan tái mét như một tờ giấy trắng: "Chuyện xảy ra sau đó... thật sự quá nhanh, trong tích tắc một hai phút, Dịch Nhiên, ông ấy đã... "

Bà ta không nói nổi nữa, hai tay bưng mặt khóc một cách đau đớn.

La Uy và Hạ Lê cũng chẳng hối thúc. Vài phút sau, Trâu Lan ổn định lại cảm xúc, cầm điếu thuốc trên bàn lên rồi châm lửa, sau khi hút mấy hơi, bà ta nói tiếp: "Lúc đó, mấy người chúng tôi cùng ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trên có một chậu hoa bằng nhựa rớt xuống, vừa vặn rơi trúng ngay chỗ mà Dịch Nhiên đứng lúc nãy."

"Nói như vậy, ông ấy đã tránh được chậu hoa." Hạ Lê cảm thấy kì lạ, "Vậy thì sao ông ấy lại... "

"Phải, ông ấy đã tránh được chậu hoa đó, nhưng ông ấy lùi về sau một bước, thì lại... vừa khéo bị giàn hoa trên lầu rơi xuống trúng ngay đầu! Chết ngay tại chỗ... Trời ơi!" Trâu Lan gào to lên một tiếng rồi bịt miệng thật chặt, dường như cảnh tượng ngày hôm đó lại một lần nữa diễn ra trước mắt bà.
    
"Chậu hoa và giàn hoa... cùng lúc rớt xuống, sao lại có chuyện như vậy nhỉ?" La Uy khó tin hỏi.

"Có một nhà ở trên lầu 8, bọn họ muốn tiến hành cải tạo ban công nên gỡ hết chậu hoa cũ ra thay thành những thứ mới, không ngờ trong lúc tháo gỡ thì hai người công nhân lại lỡ tay làm cho giàn hoa đụng vào chậu hoa bằng nhựa, hai thứ đó liền cùng lúc rớt xuống!"

La Uy đứng bật dậy, biểu cảm vô cùng kinh ngạc. Anh há hốc mồm, định nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, anh ngồi lại chỗ cũ và nói: "Có phải là thế này không, nếu ông Dịch Nhiên không dừng lại mà suy nghĩ thì các vị đã đi qua luôn rồi, ông ấy cũng sẽ không bị rơi trúng đầu mà chết."

Trâu Lan nước mắt đầm đìa than thở: "Hơn nữa, nếu không phải ông ấy ngẩng đầu lên phát hiện thấy cái chậu hoa đó mà lùi về sau một bước, thì cũng sẽ không bị cái giàn hoa bằng thép nặng trịch rơi trúng. Thực tế, ông ấy nếu mà chỉ bị chậu hoa rơi trúng thì vẫn còn đỡ, có lẽ ít nhất không đến mức mất mạng."
   
La Uy cũng thở dài một tiếng. Cả ba người im lặng một hồi lâu, sau đó Trâu Lan nói: "Lúc đó những người chứng kiến toàn bộ sự việc này ngoài ba người chúng tôi ra còn có mấy người đi đường nữa. Sau khi tai nạn xảy ra, tất cả mọi người đều cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi, hiện trường cho thấy, gần như Dịch Nhiên đã dự cảm được sự cố, nhưng lại không thể thoát khỏi vụ tai nạn."

La Uy hỏi: "Trước khi ông Dịch Nhiên gặp tai nạn chết ngay tại chỗ, ông ấy có nói lời kì lạ gì không?"

Trâu Lan ngẩng đầu lên nhìn anh: "Ý cậu là chỉ cái gì?"

"Ý tôi là, ông ấy có nói với bà mấy lời kiểu như ông ấy có lẽ sắp chết không?"

Trâu Lan nhìn vào mắt La Uy một cách ngờ vực: "Có, ông ấy có nói."

La Uy chờ đợi Trâu Lan nói tiếp.

"Khoảng một tháng trước khi ông ấy xảy ra chuyện, ông ấy có nói với tôi là ông ấy gặp phải rất nhiều sự việc kì lạ, khó giải thích. Những việc này giống như một điềm báo không lành; ông ấy còn nói, có lẽ một ngày nào đó ông ấy sẽ đột ngột chết đi... Lúc đó tôi bảo ông ấy đừng nói mấy lời xui xẻo như vậy nữa. Không ngờ, không lâu sau ông ấy thật sự... "
 
"Ông ấy chỉ nói mấy lời này thôi sao? Không nói cụ thể hơn à?"

"Không có." Trâu Lan lắc đầu nói. Bà ta quăng điếu thuốc vào gạt tàn rồi nhìn La Uy nói: "Lúc nãy cậu nói với tôi, các người cũng gặp chuyện tương tự như Dịch Nhiên, như vậy nghĩa là sao?"

La Uy nhìn Hạ Lê một cái rồi nói: "Chúng tôi... cũng gặp những sự việc kì lạ, khó giải thích."
   
Trâu Lan ngả đầu về phía sau, thở một hơi dài thườn thượt. Một lúc sau, bà phát ra một tràng cười khô khốc khiến người ta khiếp sợ: "Hừ, tôi biết ngay mà, đây chẳng phải là tai nạn. Những chuyện này không phải là ngẫu nhiên, nó vẫn còn tiếp diễn. Dịch Nhiên, ông sẽ không cô đơn đâu, có người tới bầu bạn với ông rồi."
  
Câu nói cuối cùng của Trâu Lan khiến cho La Uy và Hạ Lê cảm thấy sởn gai ốc và toàn thân lạnh toát.
    
La Uy ho khan vài tiếng, định xua đi bầu không khí quỷ dị này. Anh hỏi Trâu Lan: "Bà có biết trước khi ông Dịch Nhiên xảy ra chuyện đã gặp một vị khách tới tư vấn có trải nghiệm tương tự không?"

"Không biết." Trâu Lan đáp một cách máy móc. Đầu bà ta ngửa ra, khuôn mặt mệt mỏi và đờ đẫn. La Uy thở dài, anh nhìn ra được Trâu Lan đã không muốn kể gì với bọn họ nữa rồi. Anh nháy mắt với Hạ Lê. Hai người đứng dậy rồi La Uy nói: "Cám ơn bà đã kể với chúng tôi nhiều như vậy, chúng tôi không làm phiền bà nữa, tạm biệt."
    
Trên khuôn mặt Trâu Lan không có bất kì biểu cảm nào, ngay cả tròng mắt cũng không thèm chuyển động, cứ như một người chết rồi vậy.
    
La Uy bất lực thở dài, rồi cùng Hạ Lê đi ra cửa, mở cửa ra, sau đó rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com