ZingTruyen.Com

U Minh Quai Dam Ii Giao Uoc Chet Ninh Hang Nhat Hoan

Trong phòng, mẹ cậu một mình ngồi trước giường bệnh, chăm chú nhìn khuôn mặt lặng thinh và bình thản của con trai, mà trong lòng bà lại chẳng thể tĩnh lặng nổi. Lúc này, bà cứ như đang ngồi trên chiếc xe lửa đang chạy, cảnh trước mắt cứ không ngừng thay đổi, những cảnh ấy được tạo thành bởi vô vàn những chuyện xưa cũ mà con trai đã trải qua từ lúc ra đời cho đến hiện tại. Trong số đó có biết bao chuyện vui chuyện buồn, cho đến bây giờ chỉ còn lại nước mắt. Mẹ cậu chẳng có cách nào ngăn được dòng lệ rơi, bà khẽ gọi tên cúng cơm của con trai, hi vọng cậu có thể tỉnh lại, nhìn bà một cái, đó ắt sẽ là niềm vui lớn nhất cả cuộc đời.

Cho dù có gọi thế nào, mắt của Nhan Diệp vẫn cứ nhắm nghiền, đôi mắt mẹ cậu từ lâu đã nhoè đi vì khóc. Bà gồng mình không để bản thân khóc oà thành tiếng, nhoài người úp mặt bên cạnh giường, đau đớn khóc nức nở. Bất giác, bà nặng nề ngủ thiếp đi trong sự mệt mỏi của đầu óc lẫn thể xác.

Cho dù thế nào thì bà cũng không thể ngờ được, ngay lúc này, bên ngoài cửa sổ tối om, một đôi mắt đang trừng trừng rình rập.

Con mắt đó đảo đảo, rồi biến thành một bóng đen thấp bé, nó vươn tay ra,  mở cửa sổ từ bên ngoài, nhảy nhẹ vào trong, đi đến trước giường bệnh của Nhan Diệp, cánh tay chắp sau lưng giơ mạnh lên, một con dao nhọn sắc bén loé sáng chói nhắm về phía tim Nhan Diệp.

Ngay khoảnh khắc con dao đó đâm xuống, cánh cửa phòng bệnh mở ra một tiếng "rầm", Vương Á Phu hét to lên "Dừng tay", sau đó lao tới bắt lấy con khỉ đang cầm con dao nhọn giơ lên. Con khỉ linh hoạt né qua một bên, luồn người qua bên chân cậu, nhanh chóng bắt lấy chân Triệu Mộng Lâm, đồng thời leo lên người cô, cưỡi lên vai cô, lấy con dao kề ngay cổ họng, Triệu Mộng Lâm đang định la lên thì bị tay còn lại bịt miệng.

Thạch Đầu đứng bên cạnh Triệu Mộng Lâm hoảng sợ, đang chuẩn bị tiến tới giúp thì con khỉ lại hét lên một tiếng: "Đừng qua đây!" Sau đó chĩa con dao vào cổ họng Triệu Mộng Lâm.

Mẹ Nhan Diệp đột nhiên tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đang định la làng lên thì con khỉ hét lớn: "Đừng la lên, nếu không thì tao giết nó!"

Tất cả mọi người trong phòng bệnh đều không dám manh động, con khỉ hung dữ trừng trừng Thạch Đầu nói: "Khoá cửa lại! Kéo rèm lại luôn!"

Thạch Đầu căm ghét nhìn chằm chằm con quái vật đó, nhưng cũng chỉ có thể bó tay mà làm theo.

"Tất cả mọi chuyện đều do mày làm chứ gì, mày là đồ súc sinh đáng chết!" Vương Á Phu nghiến răng nói, "Không, mày hoàn toàn không phải là con khỉ!"

"Con khỉ" hung ác nói: "Bây giờ cuối cùng mày cũng biết rồi chứ gì! Bí mật hồi mười lăm năm trước mà mấy đứa khốn kiếp bọn mày cứ luôn muốn biết giờ đang đứng trước mặt bọn mày nè. Giờ bọn mày hài lòng chưa?"

"Vào cái đêm mười lăm năm trước, con quái vật nhìn giống em bé mà bọn tao nhìn thấy chính là mày, đúng không!" Vương Á Phu nhìn chằm chằm nó mà nói.

"Hứ!" Con khỉ cười đểu, "Nể công tụi mày sống lâu như vậy, tao đành nói tụi mày nghe mười lăm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Tao giết thằng chồng của ả đàn bà đó trước, sau đó trèo qua cửa sổ vào trong phòng bệnh, bịt miệng ả lại, rồi mạnh bạo lôi đứa con sắp sinh từ trong bụng ả ra! Sau đó, tao liền đem đứa nhỏ mới ra đời ném qua cửa sổ rơi xuống dưới lầu, định quăng chết nó. Tiếp theo đó, vì để đánh đố những người khác mà nhân thời cơ chuồn bằng đường hành lang, nhảy đi từ phía phòng bệnh đối diện. Không ngờ lại bị bốn đứa súc sinh tụi mày nhìn thấy!"

Con khỉ đó ngồi xổm xuống, nói với âm thanh sắc bén: "Tụi mày nhìn thấy tao từ xa, cảm thấy tao nhỏ bé giống như một đứa trẻ sơ sinh, hơn nữa còn là một đứa trẻ xấu xí, đáng sợ, giống như một con quái vật vậy! Tụi mày sợ lắm đúng không? Có vô số lần tụi mày chợt tỉnh dậy từ trong đêm tối, từ trong những cơn ác mộng đều cảm thấy nổi hết da gà chứ gì? Bởi vì tụi mày chưa từng nhìn thấy một con quái vật dị dạng đáng sợ đến như vậy bao giờ!"

"Mày vốn dĩ chính là một con quái vật dị dạng!" Vương Á Phu căm phẫn nhìn nó mà nói, "Hơn nữa còn là một thằng điên, tại sao mày giết hại cả nhà người phụ nữ đó?"

"Hỏi hay lắm, cuối cùng cũng đến chỗ trọng điểm rồi." Con khỉ nói với sắc mặt u ám, "Mày muốn biết tao có thù oán gì với ả đàn bà đó đúng không? Hay là mày đoán thử xem, tao và ả có quan hệ gì?"

Vương Á Phu lạnh lẽo nhìn nó.

"Nói ra không chừng doạ mày hết hồn hết vía đó? Ả là mẹ ruột của tao đó!" Con khỉ nghiến răng nói.

"Cái gì, mẹ ruột của mày? Vậy mà mày còn..." Vương Á Phu đơ người ra, gần như thình lình hiểu ra điều gì đó.

"Hứ, mày đoán ra rồi chứ gì? Ả sinh ra một con quái vật dị dạng như tao, một thằng lùn nhìn hệt như một con khỉ, sao mà ưa cho nổi? Lúc tao còn chưa được bốn tuổi, ả đem vứt tao trên núi hoang vu, định để tao tự sinh tự diệt. Tiếc là tao phúc lớn mạng lớn, nhờ vào nhặt đồ ăn mà cũng sống tiếp được... cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, cho đến một ngày, đột nhiên tao nhận ra ả trên đường phố, ả đã kết hôn với một thằng đàn ông khác, hơn nữa... còn đang mang bầu đứa con khác!"

"Cho nên, mày mới rắp tâm báo thù bà ta, đồng thời giết luôn bà ta và đứa bé!"

Ánh mắt đáng sợ của con khỉ nhìn chằm chằm vào Vương Á Phu, khiến cậu không rét mà run: "Nếu không thì mày cho rằng tao nên như thế nào? Nhìn ả sinh ra đứa bé khoẻ mạnh hoạt bát, sau đó sống hạnh phúc cùng với gia đình mới à. Còn tao phải ở cạnh thùng rác, dưới gầm cầu, trong khu ổ chuột âm thầm chúc phúc cho ả sao?"

"Cho dù mày giết bà ta là để báo thù, nhưng tại sao mày phải giết bác sĩ Trình và Nhan Diệp!"

"Đó là tụi mày tự chuốc lấy thôi! Tao không ngờ rằng, đã mười lăm năm trôi qua rồi, mấy đứa khốn kiếp tụi mày vẫn định tìm mọi cách điều tra chân tướng chuyện năm đó! Từ lần đầu tiên tao nghe trộm được tụi mày bàn chuyện này ở nhà Thạch Đầu, tao liền biết sự tồn tại của tụi mày là một sự uy hiếp. Kể từ hôm đó, tao luôn âm thầm theo dõi tụi mày. Lúc cái gã bác sĩ tâm lý đó thôi miên, tao đang nấp trong vườn hoa, tao nghe được ông ta nói một câu, đoán rằng có lẽ ông ta đã biết chuyện rồi. Cho nên, tao đã bỏ chút đồ chơi vào cà phê của ông ta, cho ông ta quy tiên luôn..."

"Vốn dĩ, tao tưởng sau khi gã bác sĩ tâm lý đó chết rồi, mấy đứa tụi mày sẽ không thể biết được chân tướng được nữa. Nhưng ai ngờ, hôm đó lúc tụi mày ra khỏi nhà Thạch Đầu, cái thằng nhóc này..." Nó chỉ vào Nhan Diệp đang nằm trên giường bệnh mà nói, "Cái thằng này nó nhìn tao bằng ánh mắt quái dị lắm, dường như đã nhận ra tao là ai rồi, cho nên, đương nhiên tao không thể để cho nó sống được."

"Thì ra là mày! Chính là mày, cái đồ quái vật giết con trai tao!" Mẹ Nhan Diệp phẫn nộ đứng dậy.

"Bình tĩnh nào." Con khỉ khua khua con dao sắc nhọn trong tay, áp sát vào cổ Triệu Mộng Lâm, nói: "Bà nên cảm ơn tôi đã nhẹ tay đó, nếu không thì nó đã đi chầu Diêm Vương lâu rồi, vậy tôi đâu phải mất công tới giết nó lần nữa!"

Vương Á Phu nói: "Sao mày lại sợ tụi tao điều tra ra chân tướng chuyện năm đó như vậy? Cho dù bọn tao có biết được chân tướng, ông chú của tao cũng đã lấp liếm chuyện này rồi; Hơn nữa tụi tao cũng không có bằng chứng chứng minh mày là hung thủ, mày có cần phải giết người diệt khẩu vậy đâu?"

Con khỉ cười hiểm ác: "Mày tưởng tao sợ cảnh sát tới làm khó dễ hả? Bớt giả điên đi! Chuyện đã qua tận mười lăm năm rồi, ai còn điều tra ra được gì nữa? Tao giết người diệt khẩu là vì lo lắng một khi chuyện này truyền ra ngoài, thằng em đáng chết của tao sẽ hiểu ra năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, từ sau khi tụi mày xuất hiện, nó đã bắt đầu nghi ngờ rồi."

"Em trai mày, lẽ nào là... là đứa bé năm đó mà mày lôi ra từ trong bụng mẹ mày sao? Cậu ta vẫn còn sống hả?" Vương Á Phu sửng sốt.

"Chẳng những còn sống sờ sờ, mà tụi mày còn gặp nó nhiều lần rồi đó!"

"Cậu ta... lẽ nào là ông già mà hay đi cùng mày!" Thạch Đầu hét to lên, "Là ông ta à?"

Con khỉ khinh miệt nói với chất giọng sắc bén: "Tao còn tự hoá trang thành con khỉ được, nó sao lại không thể hoá trang thành ông già được?"

"Nhưng mà, lúc nãy không phải mày đã nói, vào cái đêm mười lăm năm trước đã ném cậu ta chết rồi sao?"

"Vốn dĩ tao định quăng chết nó." Con khỉ nói với giọng the thé, "Nhưng sau khi tao nhảy ra khỏi bệnh viện, tới chỗ đám cây mà tao quăng nó xuống nhìn thử, phát hiện nó rớt trúng một mô đất, vẫn chưa chết. Lúc đó tao đột nhiên nảy ra ý nghĩ: Mình phải nuôi nó, khiến nó nghe lời mình, rồi từ từ dày vò nó!"

"Tao hiểu rồi." Vương Á Phu nói, "Nếu như cậu ta biết chân tướng chuyện năm đó, biết rằng mày thực ra chính là hung thủ giết chết cha mẹ ruột của cậu ta, nhất định sẽ không tha cho mày đâu!"

"Đủ rồi!" Con khỉ đột nhiên hung dữ nói, "Tao không muốn phí lời với tụi mày nữa! Bây giờ tụi mày đã biết tất cả rồi đó, tao càng không thể để tụi mày sống được!"

"Mày muốn làm gì?" Vương Á Phu và Thạch Đầu bắt đầu căng thẳng, cả hai cùng tiến về phía trước một bước.

Con khỉ hung tợn nói: "Tụi mày tưởng bên mày đông mà tao chơi không lại hả? Nói cho tụi mày biết, thân tao võ công đầy mình, cái đám nhóc con như tụi mày, chấp thêm hai đứa nữa cũng không phải là đối thủ của tao!"

Nói rồi, nó giơ con dao lên, chĩa vào cổ họng Triệu Mộng Lâm. Thạch Đầu hét to lên một tiếng "Aaa", rồi lao tới như điên, giữ con dao lại, lôi con khỉ từ trên vai Triệu Mộng Lâm xuống. Cậu nhào qua, vật lộn qua lại với con khỉ, Vương Á Phu vội vàng đi tới phía trước một bước để lôi Triệu Mộng Lâm lại.

Con khỉ không ngờ rằng Thạch Đầu lại dùng tay bắt lấy con dao, dù cho tay phải đã nhuốm đỏ máu tươi nhưng nhất quyết không buông con dao ra, hơn nữa khi cậu nổi cơn căm phẫn thì  càng có sức hơn. Lấy tay trái bóp chặt cổ con khỉ, khiến nó không thở nổi. Con khỉ bị tấn công đến nỗi mặt mày đỏ rần, nó điên lên gào thét ầm ĩ, dùng hết sức lực mà rút, con dao cuối cùng cũng bị cướp khỏi tay Thạch Đầu. Con khỉ hét lớn lên, đâm con dao vào bụng Thạch Đầu. Thạch Đầu cắn răng, hai tay siết chặt lấy cổ con khỉ. Lúc này, Vương Á Phu cũng lao tới, giữ chặt lấy tay con khỉ, không để con dao trong tay nó đâm sâu thêm. Triệu Mộng Lâm và mẹ Nhan Diệp đứng bên cạnh bị doạ tới hoang mang tột độ, la hét thất thanh.

Giằng co được một hồi, Vương Á Phu cảm thấy khuôn mặt hung hãn của con khỉ không biến sắc nữa, cánh tay cũng không còn lực nữa, cậu ngẩn người một lát, nhìn Thạch Đầu đang bóp chặt cổ con khỉ không buông mà nói: "Nó đã chết rồi!"

Thạch Đầu thẫn thờ buông tay, thân thể lắc lư, rồi ngửa về phía sau, nặng nề ngã gục xuống. Trên bụng cậu máu tươi ào ào chảy ra. Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm cùng gào lên đến khàn cả tiếng: "Thạch Đầu!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com